Editor: Xám
"Anh không có." Tay Chiến Li giơ lên, không biết nên giải thích thế nào cho mình.
Hôm nay thật sự là trùng hợp, anh chỉ đến đây để tiễn người. Thật sự không ngờ gặp được Diêu Hữu Thiên.
"Trùng hợp? Trùng hợp của anh Chiến hơi có phần nhiều quá rồi." Nhìn thấy anh đưa tay ra, vẻ chán ghét trên mặt Diêu Hữu Thiên càng sâu sắc: "Mời anh cách xa tôi một chút."
Bàn tay giơ lên của Chiến Li, lại vô lực buông xuống. Nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút ủ rũ: "Thiên Thiên, chuyện lần trước, thật sự xin lỗi, còn nữa, anh thật sự không cố ý. Anh ―― "
Anh chỉ muốn thử khả năng một phần vạn đó, xem xem có khả năng khiến Diêu Hữu Thiên nhớ ra mình hay không.
Chỉ là anh đã thất bại rồi.
Khóe môi Diêu Hữu Thiên mím rất chặt.
Cô khoác thêm một lớp áo khoác lên người mình để phòng vệ. Người ngoài, nhất là người giống như Chiến Li, tuyệt đối đừng nghĩ đến việc đến gần.
Môi Chiến Li mấp máy, nhưng không có sức lực để nói ra.
Xoay người, chán nản cất bước.
Mà cùng lúc đó, Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia đã xuất hiện ở cửa ra.
Khi Diêu Hữu Thiên nhìn thấy hai anh trai, trong mắt đều là vui sướng. Không chút nghĩ ngợi đã nhào tới.
"Anh cả, anh hai."
Diêu Hữu Thiên không thèm nhìn Chiến Li, bước nhanh đến trước mặt hai anh em Diêu Hữu Quốc, đưa tay ôm lấy Diêu Hữu Quốc: "Anh cả, em rất nhớ anh."
"Thiên Thiên, lẽ nào em không nhớ anh?" Diêu Hữu Gia không chịu, vươn tay kéo Diêu Hữu Thiên vào lòng mình, cho cô một cái ôm thật chặt.
"Em cũng nhớ anh." Diêu Hữu Thiên vỗ mạnh vào lưng anh trai. Chỉ có ở trong lòng người thân, mới khiến cô cảm thấy an toàn.
"Mặc dù anh cảm thấy chữ nhớ của em không có thành ý. Có điều anh vẫn sẽ chuẩn bị quà cho em." Diêu Hữu Gia vỗ vỗ lưng Diêu Hữu Thiên: "Lễ phục anh làm cho em lần này, em nhất định sẽ rất thích. Đến lúc đó, em nhất định có thể trung tâm của buổi tiệc."
"Anh hai." Diêu Hữu Thiên nhíu mày, vẻ mặt mang theo vài phần chút dí dỏm: "Thì ra ý của anh là, không có trang phục của anh, em sẽ không thể trở thành trung tâm của buổi tiệc?"
"Nói nhầm, nói nhầm." Diêu Hữu Gia vội vã lắc đầu: "Em gái của anh xinh đẹp như vậy, trang phục anh thiết kế có đẹp hơn nữa, cũng chỉ là thêu hoa lên gấm thôi."
"Vậy còn được." Diêu Hữu Thiên đầy vẻ đắc ý, nhìn cực kỳ tự mãn.
Diêu Hữu Quốc nhìn thấy dáng vẻ này của em gái, đưa tay ra xoa đầu cô: "Đã kết hôn rồi, mà còn trẻ con như thế."
"Em cứ trẻ con đó. Không được sao?" Diêu Hữu Thiên lè lưỡi: "Trước mặt các anh, em chính là trẻ con mà."
"Đúng đúng đúng." Diêu Hữu Gia gật đầu, anh là fan cuồng của em gái, tất cả mọi hành động đều tuyệt đối nghe theo chỉ huy của em gái: "Cho dù em gái anh sống đến 100 tuổi, cũng vẫn là em gái của anh."
"Đó là chắc chắn rồi." Diêu Hữu Thiên chun mũi, khi nhìn thấy người thân, tâm trạng vẫn luôn đè nén đã thư thái hơn nhiều.
Mỗi tay ôm lấy cánh tay của một người, ý cười trên mặt Diêu Hữu Thiên chưa hề nhạt đi.
Mà đương nhiên cô cũng không chú ý đến, Chiến Li đứng ở một chỗ khác, hoàn toàn chưa đi xa.
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt chân thực nhất để lộ trước mặt anh trai của cô.
Trong lòng lại đố kỵ lại ao ước. Nếu như người có thể khiến cô lộ ra khuôn mặt cười như thế là anh, thì tốt biết mấy?
....................................
Địa điểm đón tiếp Cố Tĩnh Đình, chọn ở phòng tiệc cỡ nhỏ tại khu nghỉ dưỡng Vân Khởi.
Bởi vì đông người, nên đã chọn
//