Không khí trên bàn ăn hơi quái dị. Uông Tú Nga, Cố Chí Cương ngồi đầu. Cố Học Vũ và Kiều Tâm Uyển ngồi dãy bên phải của Cố Chí Cương.
Diêu Hữu Thiên ngồi dãy bên cạnh Uông Tú Nga, Cố Thừa Diệu ngồi kế bên cô.
Hai người đều im lặng.
Cuộc chiến vừa rồi ở hành lang, mặc dù người lớn không nhìn thấy. Nhưng đủ để Diêu Hữu Thiên không thể bình tĩnh đối diện với Cố Thừa Diệu.
Trong lòng bực bội, trên mặt đương nhiên sẽ không tốt rồi.
Cố Thừa Diệu thì bình thường, đối với anh mà nói việc cưới Diêu Hữu Thiên đã “ tội” cho anh lắm rồi.
Người phụ nữ này lại còn luôn khiêu khích anh.
Anh thấy lời đề nghị của anh rất hay, không hiểu sao người phụ nữ này lại không đồng ý.
Những người anh biết đều rất giỏi. Chọn bừa một người cũng xứng với cô chứ hả?
Cô đang nghĩ cái gì thế?
Hay là cô ta xấu xa đến vậy, nhất định giữ chặt danh nghĩa bà Cố không buông tay?
Nếu là thế, vậy thì cô quá xấu xa.
Mặc dù Uông Tú Nga đã già nhưng không lú lẫn, vừa rồi thấy hai người vẫn còn bình thường, sao mới chỉ về phòng nghỉ ngơi một lúc đã đổi mặt rồi?
Gắp một miếng cá vào trong bát của Diêu Hữu Thiên: “ Thiên Thiên, ăn cá đi con. Bà thấy sắc mặt con không được tốt, có phải là mệt không? Nếu mệt thì không cần ăn cơm với bà già này cũng không sao đâu.”
“ Con không sao.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “ Chắc là tại trời nóng quá, không muốn ăn cơm.”
Không muốn ăn cơm? Kiều Tâm Uyển nhìn Diêu Hữu Thiên, ánh mắt lại hướng về Uông Tú Nga, cả hai đều thấy ý nghĩ tương đồng trong mắt đối phương.
Uông Tú Nga cười, buổi chiều mới nhắc Cố Thừa Diệu cố gắng phấn đấu, lẽ nào sớm đã có kết quả rồi sao?
“ Thiên Thiên, không muốn ăn cơm? Lát nữa để THừa Diệu đưa con đi khám xem thế nào.”
Mặc dù hai người luôn ở thành phố Y, nhưng Cố Thừa Diệu hiện giờ đang trong đổ tuổi thanh niên sung sức, bà không tin Cố Thừa Diệu thật sự không chạm vào Diêu Hữu Thiên.
Nhìn dáng vẻ này, chắc chắn có thai rồi.
“ Không cần đâu, con nghỉ ngơi một lúc là được rồi.” Chỉ cần Cố Thừa Diệu không chọc cô, cô đảm bảo cô sẽ sống rất tốt.
Uông Tú Nga không kiềm chế được mà lên tiếng: “ Thiên Thiên, có phải con có thai rồi không?”
Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt, hiện rõ vẻ kinh ngạc: “ Không có, bà nội, con không có thai đâu.”
Nhìn vào khuôn mặt nghiêm khắc của Cố Chí Cương, còn cả Cố Học Vũ mặt không biểu cảm. Ở trước toàn thể người lớn nói những lời này, thật xấu hổ.
“ Không có à.” Ngữ điệu của Uông Tú Nga không che được sự thất vọng, nhưng cũng phản ứng lại kịp: “ Không có thì cố thêm chút nữa, bà còn đang đợi bế chắt đây.”
TRước buổi chiều, Diêu Hữu Thiên không hề phản đối, nhưng sau khi nghe lời đề nghị hoang đường của Cố Thừa Diệu, cô đột nhiên không muốn để Cố Thừa Diệu sống sung sướng.
“ Bà nội, con nghĩ là bà muốn bế chắt, tạm thời hơi khó.”
Câu này vừa cất lên, lập tức cảm nhận được ánh mắt của Cố Thừa Diệu bên cạnh mình quét qua, trong lòng cô cười khẩy.
CÚi đầu hơi khép mắt, trên mặt lộ ra vẻ uất ức: “ Hồi chiều thật ra là THừa Diệu lừa bà thôi, anh ấy chưa định có con sớm như vậy.”
Uông Tú Nga dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn họ, không chỉ bà mà những người lớn ngồi trên bàn thái độ đều rất kỳ lạ.
“ Thiên Thiên…..” Kiều Tâm Uyển trong lòng hiểu rõ, ước nguyện lớn nhất của mẹ chồng là gì, lúc này không hề ngờ được nghe thấy Diêu Hữu Thiên nói câu này, việc đầu tiên là muốn ngăn cản Diêu Hữu Thiên nói tiếp.
“ Mẹ, con xin lỗi, phụ lòng mong đợi của mẹ.” Thiên Thiên cắn môi, dàng vẻ ấy tràn đầy chán nản: Thừa Diệu, anh ấy tạm thời chưa muốn có con.”
Cô không hề nói dối dâu.
Cố Thừa Diệu muốn ly hôn với cô, không muốn sống cùng cô. Thì chính là không muốn cùng cô có con, tất cả đều giống nhau thôi.
Muốn bắt nạt cô hả, hứ, cũng phải nhìn lại xem cô có dễ bắt nạt hay không chứ?
Mặt Cố Thừa Diệu tái mét, đối mặt với những ánh mắt chỉ trích của người lớn, giọng nói của anh kìm nén sự tức giận: “ Diêu Hữu Thiên, em đang nói lung tung gì thế?”
Diêu Hữu Thiên làm như không nhìn thấy, ngước về gương mặt kinh ngạc và mong đợi của Uông Tú Nga, cúi đầu nói: “ Thật ra chuyện này do lỗi của con. Con thấy con còn trẻ, muốn chơi thêm vài năm nữa. Thừa Diệu chỉ là cũng chiều theo ý con.”
Nói xong, cô xoay mặt nhìn Cố Thừa Diệu, nắm lấy tay anh: “ Thừa Diệu, cảm ơn anh đã bao che cho em.”
Ở một bên mà mấy người lớn không thấy được, cô nhẹ nhàng nhả từng chữ: “ Nhớ đấy, anh nợ tôi một lần.”
Ý của cô, chỉ Cố Thừa Diệu nhìn thấy, Cố Thừa Diệu lấy hơi, nhếch mép lộ ra nụ cười, cánh tay đặt trên eo Diêu Hữu Thiên kéo cô đến sát anh, ánh mắt nhìn vào Uông Tú Nga: “ Bà nội, hồi chiều con cũng nói rồi, nhất định sẽ cho bà bế chắt, nhưng Thiên Thiên còn ham chơi, để cô ấy chơi thêm hai năm nữa đi.”
Người phụ nữ này, thật sự có năng lực giết chết người mà không cần đền mạng.
Nếu không phải có người lớn ở đây, anh không dám đảo bảo vừa rồi mình có kích động xông lên bóp chết cô hay không.
Tay anh siết chặt, Diêu Hữu Thiên dường như không thở nổi, nhưng mặt vẫn cuwoif tươi như hoa: “ Thừa Diệu, cảm ơn anh, anh thật tốt.”
Chữ tốt ấy nói rất khẽ, cô đối diện với Cố Thừa Diệu, chỉ anh mới nhìn thấy nét châm chọc trong mắt cô.
Nói về diễn xuất hả, ai chả biết?
Cố Thừa Diệu cười rạng rỡ, ánh mắt toát lên tia cảnh cáo: “ Em là vợ của anh mà.”
Ý ngầm là cô tốt nhất ngoan ngoãn một chút, nếu không anh sẽ không khách khí với cô nữa.”
Mặc dù Uông Tú Nga hơi thất vọng không thể sớm bế chắt, nhưng Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên tình cảm tốt như vậy, cũng làm bà nhẹ nhõm hơn.
Vợ chồng son tình cảm tốt, con cái còn không phải chỉ một sớm một chiều thôi sao?
Càng nhìn Diêu Hữu Thiên càng yêu thích.
“ Thừa Diệu, ngày kia mới là Trung Thu, mai con đưa Thiên Thiên đi chơi một vòng, vui vẻ một ngày đi.”
“ Con biết rồi, bà nội.” Cố Thừa Diệu lúc nói thả tay Diêu Hữu Thiên ra: “ Thôi ăn cơm đi.”
Kiều Tâm Uyển đưa mắt nhìn Cố Học Vũ, màn vừa rồi quá kịch tính.
Con trai do mình sinh ra, mặc dù ít chăm sóc nhưng cũng rất hiểu nó. Cố Thừa Diệu không phải người dịu dàng thân thiết như vậy.
Vì Diêu Hữu Thiên không muốn sinh con mà để cô chơi thêm hai năm nữa. Trong chuyện này có gì mà họ không được biết sao?
………………………………………………………………………………
Đêm đến.
Kiều Tâm Uyển tắm xong, ngồi trước bàn trang điểm lau tóc. Một bàn tay lớn thức thời cầm lấy chiếc khăn của bà, nhẹ nhàng lau khô nước trên tóc bà.
Sau đó lấy máy sấy cẩn thận sấy mái tóc ướt nhẹp của bà.
Khóe miệng của Kiều Tâm Uyển cong lên, thả lỏng vùi đầu vào ngực Cố Học Vũ, nhắm mắt hưởng thụ sự dịu dàng của ông.
“ Học Vũ.” Kiều Tâm Uyển ngồi bật thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn chồng mình: “ Anh nói xem Thừa Diệu đang giở trò gì?”
Cố Học Vũ đặt chiếc máy sấy trong tay xuống, ôm lấy Kiều tâm Uyển đặt lên đùi mình: “ Em thấy sao?”
“ Em nghe nói đến giờ nó vẫn còn tìm cái người họ Bạch kia, em thấy nó vẫn còn muốn sống cùng người họ Bạch chỉ lấy Thiên Thiên để che mắt thôi.”
Cố Học Vũ gật đầu: “ Còn gì nữa?”
“ Còn nữa?” Kiều Tâm Uyển nhướng mày: “ Còn gì được nữa?”
“ Thừa Diệu không phải là lấy Diêu Hữu Thiên che mắt mọi người mà là cơ bản không muốn sống chung với Diêu Hữu Thiên.”
“ Vậy nó….”
“ Nếu anh đoán không sai, nó muốn sau khi tìm thấy Bạch Yên Nhiên thì sẽ ly hôn với Thiên Thiên.”
“ Nó dám.” Kiều Tâm Uyển đứng bật dậy: “ Nếu nó thật sự làm như vậy, em sẽ không nhận đứa con trai này nữa.”
Cố Học Vũ bất ngờ im lặng, người của họ đến giờ vẫn còn giam giữ Bạch yên Nhiên không để cô bỏ đi.
Cố Thừa Diệu không tìm thấy Bạch Yên Nhiên lại càng cố chấp muốn tìm ra cô.
“ Không được.” Bà không thể để sự việc biến thành như thế này, trong lòng Kiều Tâm Uyển nghĩ cách làm thế nào để mối quan hệ của con trai mình và Diêu Hữu Thiên tốt hơn.
Bà không muốn đánh mất đứa con dâu tốt này đâu.
Bà chìm đắm trong suy nghĩ, không chú ý đến bàn tay của Cố Học Vũ vén áo ngủ của bà, thăm dò trên da bà.
Đến lúc bà phát hiện ra thì trên người đã không còn vật cản gì nữa.
Mặt ửng đỏ: “ Học Vũ, anh……”
“ Vào lúc này thì nên tập trung một chút, chuyện của con trai, để nó tự xử lý đi.”
Con cháu tự có phúc của con cháu, người lớn như họ, can thiệp nhiều quá cũng không phải chuyện tốt.
Kiểu Tâm Uyển lườm ông một cái. Thật lạnh nhạt, cũng không nghĩ thử xem con trai là của mình. Nếu không phải lúc con trai còn nhỏ ông nơi lỏng giáo dục. Con trai sẽ biến thành như thế này à?
Nưng những lời tiếp theo, bà lại không kịp nói ra.
(Khúc này tác giả tự cắt bớt ngàn chữ, các bạn tự hiểu đi nhé)
………………………………………………………………………………………
Đối lập với sự nồng nhiệt trong phòng của ba mẹ, thì phòng của Cố Thừa Diệu lúc này có thể gọi là giăng đầy mây đen.
Diêu Hữu Thiên vừa về phòng liền bị Cố Thừa Diệu dùng sức ép chặt trên tấm ván cửa, trong awnhs mắt sâu hút của anh vô cùng lạnh lẽo.
“ Diêu Hữu Thiên, đừng để có lần sau.”
Nói lung tung trước mặt bà nội để bà nội sợ đến mức suýt lên cơn đau tim.
Nếu lần sau cô còn dám như vậy, anh không ngại bóp chết cô.
Diêu Hữu Thiên nhếch môi, có vậy mà đã nổi giận rồi à?
“ Cố Thừa Diệu, anh cũng đừng có lần sau.”
Cái gì? Cố Thừa Diệu khựng lại. Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, nhìn anh giống như nhìn kẻ ngốc: “ Giới thiệu đàn ông cho tôi, can thiệp vào chuyện tôi ở cùng ai. Cố THừa Diệu nếu lần sau anh còn làm như vậy, tôi không ngại nói cho bà nội biết, nói là anh định tìm được người phụ nữ kia rồi ly hôn với tôi.”
“ Cô dám.”
“ Tôi chả có gì là không dám.” Diêu Hữu Thiên thấy rất mệt, nếu có thể thật ra cô muốn ly hôn với Cố Thừa Diệu ngay lập tức………..
Ngẩng đầu, Diêu Hữu Thiên không thèm để ý đến Cố Thừa Diệu: “ Tránh ra, tôi muốn đi ngủ.”
Cố Thừa Diệu nhìn cô một lúc, không muốn giải thích, nếu cô có thể yêu một người đàn ông khác thì sự tổn thương mang lại cho cô sẽ nhẹ hơn.
Suy nghĩ này cho dù anh có nói ra đi chăng nữa, cô cũng sẽ không hiểu được.
Đảo mắt một vòng, anh thật sự không hy vọng chuyện của bữa cơm tối còn xảy ra lần nữa: “ Diêu Hữu Thiên, tuổi bà nội đã cao, sức khỏe không được tốt. Bà ấy thích cô, nếu cô đồng ý ở bên cạnh bà nhiều hơn, tôi sẽ rất cảm kích.”
“ Đây được coi là anh nợ tôi lần thứ hai không?” Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, con mắt thanh tú ánh lên tia giảo hoạt.
………………………………………………
Hết chương 113.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...