“ Thiên Thiên, lần này em thật sự phải giúp anh. Nói ông anh trai tốt kia của em đừng chĩa mũi nhọn vào anh nữa. Chúng ta đã chia tay rồi mà.”
Giúp anh ta? Giúp bằng cách nào?
Diêu Hữu Thiên rút tay mình ra khỏi tay Triệu Nhân Uyên, đứng thẳng lên: “ Tôi không hề biết chuyện anh vừa nói, có việc gì thì đợi tôi hỏi anh tôi rồi tính.”
“ Thiên Thiên, em nói câu này, quá vô trách nhiệm đấy. Chúng ta đã chia tay rồi, anh trai em còn đối xử với anh như vậy………” Giọng nói của Triệu Nhân Uyên dừng lại chốc lát rồi đột nhiên cười ồ lên.
“ Thiên Thiên lẽ nào em vẫn còn yêu anh, không nỡ để anh đi, vì vậy mới nói anh trai em làm như vậy, để anh đến cầu xin em sao?”
Anh ta còn nhớ chồng của cô là một người “ bất lực”.
Diêu Hữu Thiên không thể chịu nổi nữa, không thèm nói với Triệu Nhân Uyên một câu dư thừa nào.
Anh ta đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cô: “ Thiên Thiên tốt, muốn anh thỏa mãn em thì em cứ nói thẳng. Anh đều có thể cho em. Chỉ cần em nói anh trai em để người bên ngân hàng cho anh vay tiền. Rồi cho thêm anh cổ phần của tập đoàn Chính Phát, anh đảm bảo sẽ thỏa mãn em.”
“ Triệu Nhân Uyên, anh buông tôi ra.” Diêu Hữu Thiên giận muốn điên lên. Lúc trước tại sao cô lại có thể nghĩ rằng Triệu Nhân Uyên là một người đàn ông tốt chứ?
“ Đừng như thế mà, anh biết em suy nghĩ rất lâu rồi. Bây giờ anh sẽ thỏa mãn em.” Triệu Nhân Uyên vừa nói vừa kéo Diêu Hữu Thiên đi về hướng bãi đỗ xe.
Diêu Hữu Thiên sao có thể để hắn đạt được ý muốn, cố gắng liều mạng giãy ra.
“ Triệu Nhân Uyên, anh còn không buông tôi ra, có tin tôi sẽ báo cảnh sát không hả?”
“ Em đứng giả vờ giả vịt nữa.” Triệu Nhân Uyên đâu có tin: “ Đợi anh thỏa mãn em xong em sẽ biết thôi.”
Diêu Hữu Thiên không thể nhịn được nữa, cũng không cần quan tâm nơi này có người qua lại, giơ tay tát vào mặt của Triệu Nhân Uyên một cái.
“ Chát” môt tiếng, Triệu Nhân Uyên gánh trọn cái tát.
Trong lòng hắn bùng cháy, coi như Diêu Hữu Thiên đang làm bộ làm tịch.
Cho dù không phải là làm bộ, cũng nhất định cho là cô đã chê mình sa sút.
Sức trên tay càng mạnh hơn, quyết định phải phải kéo bằng được Diêu Hữu Thiên về xe của mình.
Anh ta chăm chú khống chế Diêu Hữu Thiên, không chú ý đằng sau có người đang tiến lại gần.
Đối phương giơ tay kéo người hắn lại, ném một cái.
Cả người Triệu Nhân Uyên bay ra ngoài. Rơi bịch một cái ngã trên mặt đất.
Cánh tay của Diêu Hữu Thiên bị Triệu Nhân Uyên kéo đau, bất ngờ được thả tự do, cũng không có thời gian nhìn đến cổ tay mình.
Quay mặt ra nhìn người mới đến, ngay lúc nhìn vào mắt của Triệu Bách Xuyên thì ngây người.
Sao anh ta lại ở đây?
Triệu Bách Xuyên vẫn là cặp mắt lạnh lẽo nhưng mang theo tia phẫn nộ, nhìn thấy Triệu Nhân Uyên, anh không cần nghĩ nhiều mà bước về phía trước đạp cho hắn một cái.
Triệu Nhân Uyên không đề phòng lĩnh cả cái đập, người nghiêng sang một bên, đầu đập ngay vào nền bê tong, ngất đi.
“ Cô không sao chứ?” Hạ thấp giọng còn mang ý quan tâm. Triệu Bách Xuyên đi đến trước mặt Diêu Hữu Thiên, đưa tay đỡ tấy cánh tay của cô.
“ Tôi không sao.” Diêu Hữu Thiên cảm kích mà cười với anh: “ Cảm ơn anh.”
Triệu Bách Xuyên nhăn mặt, nhìn vào cổ tay của Diêu Hữu Thiên bị Triệu Nhân Uyên túm chặt khi nãy giờ phút này đã đỏ một vòng: Thật sự không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
“ Tôi không sao.” Diêu Hữu Thiên đứng thẳng người lên, cái chân hôm qua bị trẹo vừa rồi lại bị Triệu Nhân Uyên kéo đi, lúc này hình như lại âm ỉ đau rồi.
“ Chân cô còn đau à?” Triệu Bách Xuyên nhớ ra chân Diêu Hữu Thiên hôm qua bị thương.
Diêu Hữu Thiên lắc đầu, đau thì không đau, nhưng hình như là vừa rồi bị kéo căng.
“ Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé.” Triệu Bách Xuyên vừa nói vừa đưa tay đỡ trên eo của Diêu DHữu Thiên.
Sự đụng chạm bất ngờ ấy khiến Diêu Hữu Thiên không quen. Tránh về một bên theo bản năng: Tôi không sao, không cần đi bệnh viện đâu.”
Ánh mắt dịu dành ấm áp đột nhiên lóe sáng, mỉm cười nói với cô: “ Cô sợ tôi à?”
Diêu Hữu Thiên nhìn cánh tay anh đang đặt ở đeo cô không chịu rời đi, lanhtj nhạt nói một câu: “ Nam nữ thụ thụ bất tương thân.”
Triệu Bách Xuyên ngơ người, đột nhiên cười rộ lên.
Anh vốn đẹp trai tuấn mỹ, vừa cười lên giống như ánh mặt trời sưởi ấm trong mùa đông vậy.
Diêu Hữu Thiên không hiểu lời nói của mình có gì buồn cười. Triệu Bách Xuyên không cười nữa, nhưng đáy mắt không che giấu được sự vui vẻ.
“ Uh, quả thật nam nữ thụ thụ bất tương thân, có điều thế nào đi nữa, cô không phải là nên cảm ơn tôi một tiếng à?”
Trong lúc nói chuyện anh không quên nhướng mắt về phía Triệu Nhân Uyên đang nằm bên lề đường.
Diêu Hữu Thiên lườm anh một cái. Giọng nói lí nhí: “ Vừa rồi tôi đã cảm ơn anh rồi mà.”
Triệu Bách Thiên nổi hứng, hai tay khoanh trước ngực: “ Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi à? Đâlaflaf thành ý của cô? Cô đừng quên chúng ta vẫn còn đang hợp tác đấy.”
Diêu Hữu Thiên im lặng đánh giá Triệu Bách Xuyên, cô căn bản không thèm quan tâm đến anh ta, có điều….
Người đi đương chắc là thấy Triệu Bách Xuyên hơi quen mặt, thậm chí có vài cô gái lấy điện thoại ra chụp anh, quay mặt đi, cô thực sự không thích trở thành nhân vật của công chúng, về sau luôn bị người ta soi mói.
“ Để thể hiện thành ý, tôi mời anh ăn cơm đượng không?” Khi Diêu Hữu Thiên nói câu này không quên kéo Triệu Bách Xuyên nhanh chóng đi về phía trước: “ Có điều anh tốt nhất là nên đi nhanh lên, tôi không muốn bị fan hâm mộ của anh bao vây đâu.”
“ Được.” Triệu Bách Xuyên vừa nói vừa nhanh chóng đưa Diêu Hữu Thiên đến chiếc xe đỗ gần lề đường.”
Xe nhanh chóng rời đi,không ai nhìn thấy, bên kia đường có một người đàn ông thấp bé đã chụp lại toàn bộ những khoảnh khắc ấy, sau đó bấm một dãy số trên điện thoại.
“ Cô Hà, thứ cô cần tôi đã chụp được rồi, lát nữa sẽ gửi cho cô.”
Người đàn ông thấp bé ấy gửi đoạn clip đó đi, điện thoại rất nhanh lại đổ chuông.
“ Cái gì? Gửi trực tiếp cho bên tạp chí?”
Người đàn ông thấp bé nhận được sự chỉ đạo của đầu dây bên kia, cuối cùng gật đầu” “ Được, tôi biết rồi.”
……………………………………………………………………
Hết chương 105
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...