Ba giờ sáng, là lúc mọi người mệt mỏi buồn ngủ nhất, người đang nằm trên giường đột nhiên mở hai mắt ra. Trong bóng đêm yên tĩnh, ngoài cửa sổ phản chiếu ánh trăng chói lọi.
Đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng bước ra.
Ở trong nhà, Phục Linh không biết được Đồng Trác Khiêm đã ra ngoài.
Chuẩn bị vũ khí một lần nữa, anh cũng không quay đầu lại nhìn, đã đóng cửa rồi thì còn nhìn cái gì nữa. Chờ anh đem thuốc giải về đến lúc đó muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn, lúc này không phải là lúc thích hợp.
“Xuất phát!”
Trận chiến này cũng chỉ là tiếp tục cuộc chiến lần trước thôi, lần trước chiến tranh với bộ tộc Coyah, vẫn chưa để cho mấy tên trùm buôn thuốc phiện đó biết rốt cục bọn chúng đã chọc đến ai đâu. Lần này bọn chúng tiêm vào người Phục Linh loại virus đó, Đồng Trác Khiêm chủ động đối phó với những phần tử khủng bố Đông Âu để bọn buôn thuốc phiện.
Lâu đài Islam, nằm tại ranh giới Moscow, bốn phía dều là những con đường thông với nhau giống như mê cung, chỉ cần liếc nhìn có thể quan sát được tất cả. Đứng trên đài cao là bốn gã đang nghiêm túc canh gác cầm súng tầm xa bất kì lúc nào cũng có thể nổ súng chính xác vào nơi họ đang ẩn nấp. Bên ngoài là một lớp tường bao bằng thép gai nhọn có thể dâm thủng da thịt bạn bất cứ lúc nào.
Ở nơi này, cách mười bước lại có một tốp lính, năm bước lại có một trạm canh gác, quy mô bảo vệ hoành tráng như thế này có thể so với vua chúa thời cổ đại được rồi đấy.
Lúc này ở một căn phòng sáng choang trong lâu đài, người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngẩng gương mặt tươi cười đầy yêu nghiệt nhìn về phía người đàn ông đầy hơi thở âm trầm: “Bọn họ có lẽ cũng đã đến rồi!”
Nghe vậy, người đàn ông đối diện đứng dậy, hắn mặc áo khoác đen, như cho rằng đó là màu sắc lạnh lẽo, mạnh mẽ nhất trên thế giới. Cơ mặc lạnh lùng cứng rắn, nheo mắt lại, dường như là đang suy tư điều gì đó.
Người này khắp thân mình đều tỏa ra khí chất âm trần đáng sợ, làm cho người khác từ đáy lòng có cảm giác sợ hãi.
“Hình như công chúa Phỉ Lỵ Á cũng đến...” giọng điệu của hắn dù nhạt nhưng lại làm cho Ai Lý Khắc Tư nhíu mày giống như là gặp chuyện gì đó phiền não vậy.
“Có lẽ phải nhờ anh giúp tôi một tay rồi, người đàn bà đó là một kẻ ngu ngốc, cô ta sẽ phá hỏng kế hoạch của tôi mất.”
Người đàn ông cong khóe môi lạnh nhạt lên, ánh mắt kỳ dị ngày càng sâu: “Vì lòng nhiệt tình của anh, tôi sẽ giúp.” Ai Lý Khắc Tư cúi chào một cái thật sâu rồi xoay người rời đi.
Người đàn ông không phòng bị gì cả bị gọi lại.
“Anh dẫn người đến biệt thự Hồng Phong giải quyết người phụ nữ của Đồng Trác Khiêm đi, còn Đồng Trác Khiêm, chúng ta không cần phải đi tìm anh ta nữa bởi vì anh ta đã đến đây rồi...”
Sắc mặt Ai Lý Khắc Tư liền trở nên trắng bệch, nhìn ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, gật đầu một cái rồi dẫn người bí mật đến biệt thự Hồng Phong.
“**...........”
Bí mật rời khỏi lâu đài Islam, Ai Lý Khắc Tư tức giận mắng một câu, không cam lòng nhìn ánh đèn ngày càng xa.
Người đàn ông kia quả nhiên rất đáng sợ.
Hắn với Đồng Trác Khiêm giao chiến, Lạc Sâm ở biệt thự Hồng Phong là kẻ dễ chơi ư?
Sở Viêm là trùm buôn ma túy ở châu Âu đã nhiều năm vậy mà không tra ra được thân phận cùng thế lực thật sự của Lạc Sâm. Hoặc hắn là một kẻ trắng tay, nhưng điều đó tuyệt đối không thể nào xảy ra vậy chỉ còn một trường hợp.
Thế lực thật sự của Lạc Sâm so với mỗi người bọn hắn đều lớn mạnh hơn nhiều.
Giải quyết người phụ nữ của Đồng Trác Khiêm? Ai Lý Khắc Tư chợt nghĩ đến câu nói này, trên mặt đột nhiên nở nụ cười, nhớ đến lần ở vùng biển phía đông gặp “bé hạt tiêu” , gương mặt thanh thuần, dáng người xinh đẹp, không tránh khỏi bị cô hấp dẫn. chỉ là lúc đó không dám động vào cô, mà lúc này thì...
Bất chợt, trong xe phát ra tiếng cười như đã hiểu được điều gì đó.
------------
Một vũng máu đỏ tươi đột nhiên bị vẩy trên đám cỏ, tưới lên những đóa hoa, thoạt nhìn có thể thấy đuộc vẻ đẹp rung động lòng người.
Những tên lính canh gác trên tháp cao bị giết một cách nhẹ nhàng, sau đó giấu xác đi.
Tốp lính canh gác nhanh chóng rơi vào trạng thái “ngủ”.
Nhét con dao quân dụng Thụy Sĩ sắc bén vào trong lưng quần, một tay Đồng Trác Khiêm bám vào hàng rào, bỏ qua ban công rộng 5 thước, đi thẳng lên căn phòng đang sáng đèn ở tầng ba.
Tâm trạng Sở Viêm lúc này rất tốt, nhẹ lắc ly rượu Brandy trong tay, từng đợt từng đợt sóng gợn, hắn hít vào một làn mùi hương từ ly rượu lan tỏa, cảm giác cả người trở nên ấm áp hơn.
Lúc này, hắn lại đổi một bộ vest màu trắng không dính một hạt bụi nào, gương mặt đẹp dưới ánh đèn kiến cho vẻ đẹp đó càng tăng thêm. Bỗng dưng, hắn quay đầu đi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía rèm cửa sổ, khẽ hé đôi môi đỏ.
“Thủ trưởng đại nhân, đã lâu không gặp...”
Một tiếng cười tự nhiên vang lên, cơn gió nhẹ thổi qua, Đồng Trác khiêm đã đứng ngay chính giữa căn phòng. Người này cũng rất trâu bò, đêm khuya hôm trước còn đi đánh lén, mặc một bộ quần áo thoải mái có vẻ cà lơ cà phất, thêm một đôi giày thể thao màu trắng nữa.
“Này thím, đêm khuya không ngủ được, chờ anh đến “yêu” em hả?”
Sở Viêm cũng không tức giận, khóe môi ngày càng cong.
“Là ở đây chờ anh, chỉ là.......” bỗng dưng, trên tay Sở Viêm đang trống không xuất hiện một khẩu súng lục, lạnh lùng chỉa thẳng về phía Đồng Trác Khiêm.
Cũng trong nháy mắt đó, Đồng Trác Khiêm híp mắt lại, bước lên, rút dao từ lung quần ra, xoay người kề dao vào cổ Sở Viêm.
Mùi thuốc súng cùng mùi máu tươi hòa quyện vào nhau, như kiểu “đắm đuối đưa tình” nhìn thẳng vào mắt hai người đàn ông này.
“Bản lĩnh của Đồng gia khá lắm..”
Đồng Trác Khiêm lạnh lùng nói: “Chỉ là cậu quá ngu thôi...”
Trong nháy mắt, sắc mặt Sở Viêm liền thay đổi, ánh mắt toát ra vẻ u ám kì dị, kiểng cổ chân lên, vứt khẩu súng vô định trong tay xuống, một chưởng vỗ cào ngực Đồng Trác Khiêm.
Nói thì chậm nhưng hành động thì xảy ra rất nhanh, Đồng Trác Khiêm dùng tốc độ sấm sét tránh ra, trên cổ Sở Viêm lưu lại vết thương do con dao sắc bén gây ra, máu tươi liền chảy ra.
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm bỗng vang lên, Sở Viêm càng vui vẻ: “Võ công của tôi không bằng anh nhưng thế lực của tôi đủ làm anh chùn bước..”
Gió lạnh thôi qua, không gian xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Đồng gia đột nhiên nheo mắt lại, không nói hai lời liền xông tới, nhân lúc Sở Viêm thất thần kéo tay của hắn, dùng sức bẻ ngoặt về phía sau, rắc một tiếng, xương liền gãy thành hai khúc, anh cúi đầu xuống, hơi thở mam tính phả vào tai Sở Viêm, Đồng Trác Kiêm nhẹ nhàng nói một câu làm cho cánh tay cùng gương mặt Sở Viêm liền trở nên trắng bệch.
“Các người giao dịch thuốc giải virus với bộ lạc Coyah ở đâu?”
“Chẳng phải anh lợi hại lắm sao, tự đi tìm đi.”
Hai tay tăng lục kéo cánh ay Sở Viêm, dùng sức bẻ.
Tiếng xương gãy phát ra, Đồng gia hừ lạnh một tiếng buông hắn ra, sau đó một phát đạp vào mặt hắn ở trên mâm.
“Thuốc giải virus ở đâu?”
“Tự đi mà...”
Bàn chân giẫm trên mặt hắn lúc này nặng như một ngọn núi đang đè xuống vậy, hắn cảm thấy thịt trong miệng mình bị nghiền nát, vết máu theo nước miếng chảy xuống, có vẻ rất thê thảm.
Cuối cùng ngay cả cảm giác trên gương mặt mình cũng mất đi.
Trong nháy hắt hắn có chút hoảng hốt.
“Sếp, đã dọn dẹp hết toàn bộ người...”
Một tên lính áo đen Phi Hổ ngảng đầu nhìn, lại bỗng nhiên chống lại một đôi giống như đầm sâu loại phải hai mắt, giống như là quỷ dị khó lường thời tiết, hoặc như là bình tĩnh lại giấu giếm sóng gió nước xoáy.
Nhìn hắn có hơi dáng sợ.
Một lúc lâu sau, hắn rốt cục cũng nói chuyện.
“Đem cái tên thế thân này về căn cứ đi, Sở Viêm là một kẻ thông minh, chắc chắn hắn đã đi rồi, mà biệt thự Hồng Phong...”
Hắn nàm xụi lơ trên mặt đất, dính đầy bụi, không biết Đồng Trác Khiêm đã phát hiện ra mình lúc nào.
Nói xong, sắc mặt anh có chút lo lắng, “Lục soát đi, xem thử có tài liệu nào liên quan đến thuốc giải hay không..” đã qua mấy tiếng đồng hồ, sắc trời dần dần sáng.
Tiểu Đao mím môi mỏng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía từng góc, chưa lơi lỏng một phút nào. Gió đột nhiên mạnh lên, lá phong trên cây rụng xuống, cảnh sắc đó đẹp một cách thê lương đến rung động lòng người.
Những tia sáng lạnh lẽo lướt qua , chiếu sáng ánh mắt Tiểu Đao. Ánh sáng chiếu xuống một cách dữ dội, ánh mắt Tiểu Đao mở to ra, không hề nháy mắt.
Bên ngoài có tiếng bước chân xột xoạt, từ trong ngực lấy ra hai cây Desert Eagle*, lạnh lùng hướng vè chiếc xe đang tiến gần đến biệt thự Hồng Phong.
*Desert Eagle: Desert Eagle là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén, có vẻ ngoài mạ kền bóng bảy và cỡ đạn lớn, khẩu Desert Eagle trở nên nổi tiếng trong các game và phim ảnh
“Choang!”
Nhất thời, cả hai bên như đứng hình.
Có âm thanh của cái gì đó rơi xuống đất phát ra, sau đó là tiếng bước chân, rồi tiếng thét chói tai của người phụ nữ vang lên.
“Đồng Trác Khiêm, ** cái đồ nhà anh!”
Đúng vậy, đó là giọng của Mạnh tiểu thư phát ra từ lầu hai, không thể nói là cô không hiểu tình cảnh hiện tại, mà là do cô không nhìn thấy gì cả, là Mạnh tiểu thư nằm trên giường ở trên xe lăn qua lăn lại, từ trên giường lớn té xuống, nếu bên cạnh có cái gối ôm mềm mềm nào đó thì cô cũng không té xuống đất, nhưng cô lại làm rơi cái bình hoa quý giá trên đầu tủ xuống mất rồi.
Nếu như có người ôm cô ngủ? Cái đống mãnh vớ đó còn khả năng xuất hiện sao? Đều là do Đồng Trác Khiêm hết, mới sáng ra đã không thấy bóng dáng đâu cả.
“Đoàng!...đoàng!..”
Tiếng súng nổ phát ra, Phục Linh mới chuẩn bị chui vào chăn ngủ tiếp liền bị tiếng súng đánh thức,trong nháy mắt cơn tức dâng lên bốc cả khói.
Đậu má, ồn ào không cho người ta ngủ, sinh con ra sẽ không có mông.
Khoác thêm áo khác một cách tùy tiện, Phục Linh lạnh lùng mở của sổ ra, mắng xối xả.
“** tụi bây, mới sáng sớm không cho người ta ngủ hả? Nổ súng làm gì? Đang đóng phim hả..” vừa nói xong phát hiện có gì đó bất thường liền nhìn xuống phía dưới. Cách biệt thự Hồng Phong 100m, hơn mời người đàn ông mang súng núp sau cái cây cổ thụ. Mà ở bên trong biệt thự lúc này chỉ còn một người là Tiểu Đao.
Nhất thời, Phục Linh có cảm giác mình bị bỏ rơi.
“Tiểu Đao Đao, Đồng gia đâu rồi?”
Không ai trả lời cô, trả lời cô chỉ là một tiếng nổ rồi sau đó là một viên đạn đang bay tới, trong lúc không để ý cô xoay cổ. Viên đạn kia bay xướt qua mặt cô, để lại một vết máu.
“Chị dâu, nhanh trốn..” giọng nói mạnh mẽ của Tiểu Đao truyền đến tai cô. Cô lập tức mở của sổ, bên ngoài biệt thự cùng lúc vang lên rất nhiều tiếng súng.
Trường An! Đúng rồi còn Trường An nữa!
Trường An ở cùng phòng với một người khác, Phục Linh vội vàng đến phòng ngủ chính của Lạc Sâm, dùng sức đạp cánh cửa, nhìn thấy Lạc Sâm đang đè ép Trường An một cách hung hãn, đôi môi mỏng lạnh của hắn vừa in lên môi của Trường An.
“Tôi đi...”
Đang lúc sống chết mà còn! Vẫn còn ở đây anh anh em em, đúng là dâm đãng số một thế giới.
Phục Linh thua!
“Đi ra!” Lạc Sâm có chút không vui nói.
“Tôi đi cái em gái anh á, không nghe thấy tiếng súng bên ngoài à? Mấy người chết rồi vẫn muốn làm quỷ phong lưu hử? Nhưng tôi đây không muốn.” nhìn tư thế mập mờ của hai người càng khiến Phục Linh nộ khí xung thiên.
“Trường An, cái tên đàn ông này bị kẻ thù bao vây khắp nơi rồi, trước khi chết còn muốn kéo cậu theo nữa, đúng là quá độc ác.”
Rốt cục không chiếm ăn được đôi môi đỏ mọng của người đẹp khiến Lạc Sâm nổi giận.
“Mợ nó chứ, đầu óc cô là bã đậu hả? Nếu có người dám xông vào tôi đã cho hắn hai phát đạn sớn rồi, còn mai phục cách biệt thự 100m hả? ở biệt thự Hồng Phong này nếu không có sự cho phép của Lạc Sâm tôi thì không ai dám vào, trừ xác...”
Lời nói này thật bá đạo thật mạnh mẽ như bão.
“Ngừng!” đè cơn giận xuống, Phục Linh nói mầy lời thô thiển, chỉ vào mặt mình nói: “Anh coi tôi là đại di mụ (kinh nguyệt) đấy à? Đạn cũng đã bắn còn bảo tôi yên tâm, anh giỡn mặt với tôi đó à?”
“Phục Linh....” Trường an nhìn Phục Linh giải thích: “Vậy cậu cứ yên tâm ở đây đi, mình di ra ngoài xem một chút.”
Dứt lời liền đẩy Lạc Sâm, đỏ mặt chạy ra ngoài lại bị Lạc Sâm kéo tay lại.
Bên ngoài tiếng súng nổ cả buổi, chỉ khổ cho Tiểu Đao, còn ở bên trong này thì tình nồng ý mật cứ diễn trò tình yêu chia lìa đầy đau khổ. Đúng là làm khổ Tiểu Đao mà.
“Đoàng!..Đoàng!..” tiếng súng liên tục vang lên, trong chốc lát khói súng tràn ngập khắp nơi.
Trong giây phút đó, vẻ mặt Lạc Sâm trở nên lạnh lùng một cách kì lạ, Trường An đột nhiên có chút hoảng hốt, đó là ánh mắt mà lần đầu tiên cô gặp hắn, lúc này cô lại nhớ lại ánh mắt lúc đó.
“Anh tự tin quá rồi đấy, người ta ngày cả biệt thự của anh cũng dám nổ súng, còn có gì họ không dám làm nữa.”
Khóe môi Lạc Sâm dộ nhiên cong lên, bàn tay to lớn đấm vào tường, liền xuất hiện một con đường dài.
“Phục Linh, cô mang Trường An đi trước đi, cứ đi thẳng là được.”
“Là anh đào con đường này à?”
“Cô không cần biết, nhanh mang cô ấy đi đi!”
Cắn môi thật chặt, Phục Linh quyết tâm nắm tay kẻ ngốc Trường An đi vào con đường dài đen tối đó, trong nháy mắt đó, Phục Linh nghe thấy lời nói mang vẻ ngiến răng nghiến lợi mà nói của Lạc Sâm.
“Chờ bố đây điều máy bay chiến đấu tới, **dám nã súng vào biệt thự của bố à!”
Phục Linh đầu đầy vạch đen.
Đúng là bọn đàn ông không ai tốt đẹp cả, toàn làm những chuyện khiến người khác ngạc nhiên.
Nhưng mà, rốt cục là Đồng Trác Khiêm đã đi đâu vậy chứ?
“Phục Linh, mình muốn quay lại...”
Phục Linh sửng sốt: “Cái gì?” dang diễn kịch con thiêu thân bất chấp hết lao vào tình yêu à?
“Mình không thể để anh ấy ở lại được, lỡ như anh ấy chết thì sao..”
Phục Linh suýt nữa muốn xỉu luôn, hai mắt rưng rưng nhìn Trường An: “Người khác chết là kéo theo mười tám đời tổ tông, còn anh ta ngay cả một cọng lông chân cũng không rụng. Anh ta với Đồng Trác Khiêm đâu phải là người bình thường, bây giờ cậu phải cùng mình chạy nhanh thôi.”
Sự lo lắng trong mắt Trường An vẫn còn, Phục Linh thấy khuyên không quá hiệu quả liền giả vờ đau bụng, sắc mặt Trường An liền trở nên trắng bệch.
“Phục Linh, cậu sao vậy?”
Đồng chí Mạnh bày ra bộ dạng đáng thương, lập tức nói: “Mình đau bụng, chắc là do lúc nãy bị dập đầu, Trường An, nhanh đưa mình ra khỏi đây đi.”
“Được, cậu cố chịu đi..”
Bị cơ thể mảnh khảnh của Trường An đỡ, Phục Linh mệt muốn chết, dù sao thì sức khỏe Trường An cũng không tốt, cô cũng không dám dựa quá mạnh vào người cô ấy. Một chân vừa đi vừa lết, một chân thì chịu toàn bộ sức nặng của cô, cô rất muốn nói với Trường An là cậu ấy gầy quá.
Phục Linh đau khổ.
Giả vờ cũng là một kĩ năng sống!
Đi rất lâu cuối cùng cũng thấy tia sáng nơi cuối con đường.
Biệt thự Hồng Phong được xây ở giữa rừng Hồng Phong, như vậy lối ra chắc chắn ở bìa rừng Hồng Phong.
Phục Linh giống như được gặp trai đẹp, bộ dạng kia có bao nhiêu vui mừng thì sẽ có bấy nhiêu bỉ ổi, cô lập tức buông Trường An ra, chạy nhanh tới phía trước.
Mà cái bóng đen vừa nhìn thấy đứng chắn ở cửa ra trông rất sát phong cảnh, híp mắt, mỉm cười nhìn Phục Linh đang vui mừng chạy về phía hắn.
“Phục Linh, tôi rất muốn giết cô..”
Sắc mặt Phục Linh đen sì, một giọt mồ hôi lạnh trên trán cô chảy xuống.
-------------
Lúc Đồng Trác Khiêm chạy tới, biệt thự Hồng Phong đã bị nổ một nửa.
Mà lúc này sắc mặt của Lạc Sâm âm trần khiến người ta muốn tè cả ra quần, toàn thân tỏa ra Tu La khí.
Thân thể Tiểu Đao khỏe mạnh đứng núp ở nơi này nơi khác, không nổ một phát súng nào, liền cướp di một mạng.
Trên bầu trời, gió lớn đột nhiên nổi lên, tiếng động cơ của cánh quạt ồn ào, mọi người nhìn lên một cách kinh ngạc. Liền nhìn thấy này say chiến đấu BH607 của tổ chức sản xuất vũ khí đang quanh quẩn trên đầu họ. Phát ra hiệu lệnh tử vong.
“Tôi rất tức giận..”
Giọng Lạc Sâm nhẹ bay như gió vào tai mọi người xung quanh.
“Phục Linh đâu?” kèm theo tiếng cánh quạt là một tiếng thét vang trời của Đồng đại thử trưởng Đồng gia, lúc này hắn chỉ cầm súng trong tay, lạnh lùng nhìn Lạc Sâm trước mắt.
“Không có chuyện gì xảy ra cả..”
Nghe Lạc Sâm trả lời, trong lòng Đồng Trác Khiêm liền thở phào nhẹ nhõm. Cánh tay đột nhiên nâng lên, bốn phía nổi lên một tia sát khí, sau đó là tiếng úng tự động càn quét xung quanh.
Trên bầu trời, máy bay chiến đấu bắt đầu bay vòng vòng, vẻ mặt lạnh lùng của người trên máy bay nắm súng tự động đoạt tính mạng của những người ở dưới.
Không quá mời lăm phút sau, Ai Lí Khắc Tư đã đem toàn bộ người đến đây tiêu diệt.
Khói thuốc súng tản đi, Đồng Trác Khiêm dột nhiên bước lên máy bay, xoay người nhìn Lạc Sâm nói.
“Cái này. Cho tôi mượn dùng.” Dứt lời, xoay người vào máy bay, bắt đầu thao tác: “Giúp tôi chăm sóc tốt cho Phục Linh.”
“Không thành vấn đề, nhớ sau này đưa tiền cho tôi sửa nhà.”
Đồng Trác Khiêm không nói gì, liền lái trực thăng đi theo sau mấy chiếc máy bay chiến đấu kia.
Từ khu vực biển phía đông đến rừng rậm, vòng qua mấy thế lực quốc phòng.
Cái lâu đài Islam đó nếu không thể tồn tại thì cũng nên biến mất đi.
Giỏi thì nữ nhân của lão tử nên có truồng chạy Thái Bình Dương giác ngộ!
------------------
Bên ngoài bìa rừng Hồng Phong.
Phục Linh nhìn gương mặt cười đến mức bỉ ổi của Ai Lí Khắc Tư, đành đau khổ đứng lên.
Trường An bị bọn họ giữ lại, mặc dù không bị trói hai tay nhưng cũng chẳng khác biệt lắm.
“Mạnh tiểu thư, lúc trước rời xa cô, cô vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi.”
Phục Linh ớn lạnh.
“Tôi biết tôi đẹp, nhưng anh cũng không cần phải như vậy, không phải anh thích cái cô La Mạn Nghê sao? Đúng lúc chồng tôi bỏ rơi cô ta, nếu anh thả tôi, không chừng tôi còn mai mối cho hai người.”
Ai Lí Khắc Tư cười một cách yêu nghiệt: “Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn cô không muốn cô ấy nữa.”
Phục Linh cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Anh về nhà tắm rửa rồi nhảy xuống Thái Bình Dương luôn đi, bộ dạng như bà thím thế kia không thỏa mãn nổi chị đây đâu.”
“A!” Ai Lí Khắc Tư mỉm cười đứng lên, chỉ tên đàn ông cường tráng phía sau: “Cộng thêm bọn họ không biết có đủ thỏa mãn Mạnh tiểu thư đây không?”
Đậu má, bị uy hiếp nữa chứ!
Có câu, khi có người muốn cưỡng bức bạn, bạn phải cưỡng bức lại người đó một cách mạnh mẽ.
Ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai, Phục Linh lớn tiếng nói: “Tôi đây cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ thỏa mãn được anh, nghe nói đàn ông lần đầu khai bao sẽ rất đau. Nhiều người như vậy chỉ sợ đé lúc đó anh chông chịu nổi thôi.”
Mặt Ai Lí Khắc Tư xanh lét, Phục Linh vẫn nói tiếp.
“Nhưng mà cũng chẳng sao cả, quan hệ giữa hai ta tốt dẹp là thế, còn quen biết La Mạn Nghê nữa chứ, tôi gắng gượng mài dưa cho anh một thứ. Băng vệ sinh thoáng mát, không gây dị ứng da, miếng dán chuyên dụng của thiếu nữ có thể xoay 360 độ, quan trọng nhất là năm đồng một bọc, vừa rẻ lại tiết kiệm tiền.....”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...