Lúc đến quán rượu Hoàng Thiên là đã mười phút sau, cảm giác nóng rực trên cơ thể Phục Linh từ từ biến mất, cô vẫn chưa tỉnh lại. Đồng Trác Khiêm xuống xe trước, sau đó khom người ôm lấy Phục Linh, để mặt cô chôn sâu trong lồng ngực anh, người khác nhìn thấy cũng không biết là cô đang ngủ.
“Trác Khiêm, con ôm con bé làm gì? Nhanh đặt nó xuống đi, chắc bà thông gia chờ nãy giờ cũng sốt ruột rồi.” Vừa xuống xe đã thấy Đồng Trác Khiêm ôm con gái cưng của mình làm Mẫn Văn Quân hơi xấu hổ nói.
Đồng Trác Khiêm dừng một chút rồi nói: “Bác gái, bác cùng bác trai vào trước đi, Phục Linh còn phải trang điểm nữa, con và cô ấy đi cửa sau, trang điểm rồi đến cũng được ạ.”
Mẫn Văn Quân sửng sốt: “Vậy chuyện này là sao?”
Đồng Trác Khiêm nói: “Cô ấy ở trong xe quậy nên hơi mệt, hai bác cứ đi trước, con và Phục Linh sẽ đến sau.”
Dứt lời, xoay người đi, Bùi Uyên cùng Tề Tiểu Chấn đi phía sau.
Đến của sau, thấy Mạc Tiểu Kì mặc bộ đồ hắc kim đang đứng ở đó nhìn xung quanh.
“Đồng gia, ở đây này!”
Mạc Tiểu Kì chạy tới chào hỏi, thấy Phục Linh đang ngủ mê man liền cười nói: “Chị dâu cũng thật là kì lạ. Vậy mà cũng ngủ được...” nói xong cô phát hiện có hai người đang liếc nhìn cô với vẻ ngu ngốc, cô không rõ: “Sao vậy?”
Đồng gia không trả lời, đi lướt qua Mạc Tiểu Kì đi vào của sau: “Dẫn chúng tôi vào phòng trang điểm.”
Giọng Đồng Trác Khiêm nghiêm túc lạnh lùng, Mạc Tiểu Kì dường như cũng cảm thấy có gì đó không được bình thường lập tức đi trước dẫn đường. Phòng trang điểm ở tầng hai nên mọi người đi cầu thang lên, Mạc Tiểu Kì đi vào trước mời người trong phòng đi ra, sau đó dẫn Đồng Trác Khiêm và mọi người vào.
Phòng trang điểm không có giường chỉ có ghế sa lon mềm, Đồng Trác khiêm cẩn thận đặt Phục Linh nằm xuống ghế sa lon, sau đó nắm lấy tay cô ngồi chồm hổm bên cạnh.
Nhìn như vậy, Mạc Tiểu Kì khó hiểu hỏi: “Đồng gia, chị dâu bị sao vậy?”
Lưng bị vỗ một cái, Mạc Tiểu Kì quay lại thấy Tiểu Chấn lắc đầu một cái ý bảo cô đừng hỏi gì cả. Bùi Uyên cầm hòm thuốc ở đầu giường ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra.
“10 phút nữa sẽ tỉnh.”
Chợt Đồng Trác Khiêm thở ra một hơi thật sâu, ánh mắt nhẹ nhõm hơn: “Loại độc này có thể thanh trừ không?”
Trong nháy mắt, chân mày Bùi Uyên nhăn lại, xem ra không tức cười cũng không ai có thể cười trong lúc này, ý cũng muốn nói việc giải độc xem ra vô cùng khó khăn.
“Bây giờ việc này hơi khó.”
Sự thất vọng dần hiện lên trên gương mặt Đồng Trác Khiêm, anh nắm chặt lấy tay Phục linh hỏi: “Vậy lúc nào thì được?”
“Nếu như...” Bùi Uyên chần chừ một chút, bỗng nhiên chống lại ánh mắt kiên định của Đồng Trác Khiêm,anh hắng giọng nói: “Nếu như tìm đươc loại virus đó nhất định sẽ có cách giải.”
Như vậy nhất định được! Năm chữ đó như tiếp thêm hi vọng cho anh vậy.
Đồng gia đột nhiên cúi người hôn nhẹ lên trán Phục Linh, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, ông đây bị em hại quá thảm ,em còn không nhanh tỉnh lại!”
Như nghe đươc giọng oán trách của người đàn ông, người đang ngủ mê man đột nhiên giật giật ngón tay chạm vào trang phục của Đồng Trác Khiêm.
Đồng gia là người nhạy bén thế nào chứ? Chỉ cần một dộng tĩnh nhỏ như vậy anh đều có cảm giác. Lập tức kéo Bùi Uyên tới, Bùi Uyên đặt tay lên trán cô, sau đó dùng phương pháp bắt mạch của Trung y, đột nhiên thần sắc biến đổi, mắt giật giật.
Động tác nhỏ như vậy cũng không thoát được ánh mắt của Đồng Trác Khiêm, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Cô ấy sẽ tỉnh liền, chỉ là...” anh nhìn xung quanh rồi nói: “Đồng gia, anh đi theo tôi ra ngoài, tôi có việc cần nói cho anh biết.”
Tề Tiểu Chấn bĩu môi nói: “Chuyện gì mà làm ra vẻ bí mật vậy, hai người cứ ở lại đây đi, tôi với Tiểu Kì đi ra ngoài.” Nói xong, liền dắt tay Tiểu Kì đi ra ngoài.
“Nói đi.” Đồng gia nói.
Bùi Uyên nói: “Lần trước không phải tôi đã nói với anh nên tránh chuyện phòng the sao?”
Gương mặt đẹp trai của Đồng gia tối sầm: “Nói rõ đi.”
“Lần trước tôi kiểm tra cho cô ấy, cô ấy...”
Không biết Đồng Trác Khiêm với Bùi Uyên nói chuyện gì, khi Tề Tiểu Chấn cùng Mạc Tiểu Kì găp lại Đồng gia, bắt gặp nụ cười trăm năm khó gặp đang ngồi chồm hỏm ben cạnh Phục Linh.
Mà điều khiến người ta choáng váng đó là khi hai người đi vào thì người nằm trên ghế sa lon đã tỉnh, nói một câu làn cho nụ cười trên mặt Đồng gia trở nên vỡ vụn.
“Đồng Trác Khiêm anh là chó hả? Sao thích ngồi chồm hổm thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...