Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

“Tiểu thư, cô đã trở lại, má Liễu mong cô thật lâu.”

Một bà cụ khoảng hơn sáu mươi tuổi đi tới, mặc dù tuổi đã cao nhưng thân thể trông vẫn rất khỏe mạnh.

Phục Linh lập tức chạy tới tiếp bà, đôi tay cầm lấy tay má Liễu: “Má Liễu, Phục Linh rất nhớ người.”

Khuôn mặt nhiều nếp nhăn của má vừa cười vừa nhăn lại: “Con thật ba hoa!” Dứt lời, nhìn người đàn ông anh tuấn, dương cương bên cạnh Phục Linh, hiểu ý cười một tiếng: “Vị này chính là cô gia? Trông rất khá.”

Khuôn mặt nhỏ của Phục Linh đỏ lên, lập tức liếc qua Đồng Trác Khiêm, đã thấy người đàn ông kia ôn hòa cười một tiếng: “Má Liễu, chào ngài, con là Đồng Trác Khiêm.”

Giọng điệu này, bộ dáng này.


Khi nào thì Đồng đại gia đổi tính rồi?

Má Liễu càng cười vui vẻ hơn, một tay lôi Phục Linh đi vào trong: “Tiểu thư, mau vào thôi, lão gia và phu nhân đều chờ đến sốt ruột rồi… ấy chậm lại một chút, cẩn thận em bé trong bụng.”

Sét đánh một cái, Phục Linh bị đánh cho trong khét ngoài xém, có chút mất tự nhiên cười cười: “Má Liễu, ngài vừa nói cái gì vậy?”

“Hả!? Còn muốn giấu má Liễu sao?” Dứt lời, dắt Phục Linh từ từ vào biệt thự nhà họ Mạnh.

Biệt thự trang hoàng rất đơn giản, nhưng trong đó lại ẩn chứa đường nét văn hóa, người nhà họ Mạnh xưa nay đều thích sạch sẽ và đơn giản, từ trên người Mạnh Thiệu Đình và Phục Linh đều có thể nhìn ra.

Nhà họ Đồng nơi nơi đều cảm thấy phục cổ xa hoa , mà biệt thự Mạnh gia tuy vô cùng đơn giản, lại ẩn chứa nội hàm.Hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau, giống như tính cách khác biệt giữa Đồng thiếu gia và Phục Linh.

Cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Phục Linh kinh ngạc nhìn, Đồng thiếu gia cười nhìn nàng: “Sợ sao?”

Phục Linh lập tức trừng hai mắt: “Em trở về nhà mình, sợ gì mà sợ? Nên sợ cũng là anh chứ?”

Không nói tiếng nào liền làm con gái nhà người ta lớn bụng, anh không biết xấu hổ sao?

“Ai yêu, con gái bảo bối của mẹ, nhìn một chút xem, cả người sao lại gầy như vậy, thật làm cho mẹ đau lòng.”

Tốc độ nói chuyện của người này cực nhanh, thoắt cái đã đến trước mặt Phục Linh, khiến Phục Linh giật mình, lui về sau một bước, thân thể liền được Đồng Trác Khiêm vững vàng giữ lại: “Chậm một chút.”


Phục Linh đứng trước mặt Mẫn Văn Quân, nay đã hơn năm lăm, nhưng năm tháng cũng không lưu lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt bà, mà ngược lại tăng thêm một loại phong tình khác, nhìn thấy con gái nhà mình bị đàn ông ôm trong ngực, chỉ hơi khép cặp mắt.

“Tiểu tử thúi!”

Một câu mắng ra, bốn bề yên tĩnh.

Mà lời nói sau đó của mẹ Mạnh, lại làm cho khóe miệng mọi người co giật.

“Con gái của tôi mang thai, cậu còn để cho nó mang giày cao gót? Nếu té thì làm sao? Cậu chăm cháu ngoại của tôi như thế sao?”

Phục Linh cúi đầu xem xét, quả nhiên …

Vừa rồi ở trong tiệm quần áo cảm thấy đẹp mắt liền mặc luôn, lúc ấy không nghĩ tới cái gì mang thai hay không mang thai, hiện tại là tình huống gì? Hôn mê trước!


“Bác gái, là con sơ sót.” Âm thanh dịu dàng, thản nhiên truyền đến, chỉ thấy Đồng Trác Khiêm trực tiếp khom người xuống, hai tay nâng lấy chân Phục Linh, chậm rãi giúp cô cởi giày trên chân, sau đó lấy đôi dép lê từ trong tủ giày giúp cô mang vào.

Thấy vậy, ba người ba loại phản ứng.

Đầu tiên là Mẫn Văn Quân khẽ khép mắt lại, suy nghĩ trong lòng, loại đàn ông này, xách đèn lồng đi tìm cũng không thấy, làm sao lại xui xẻo bị con gái của mình hủy hoại rồi ?

Sau đó là má Liễu, gương mặt cực kì vui vẻ, Phục Linh từ nhỏ đến lớn bà đều chứng kiến, giống như cháu gái bà, hiện tại cô có thể tìm được một chốn tốt, tất nhiên là rất tốt.

Cuối cùng là Phục Linh, đưa ra khuôn mặt bị đả kích, tràn đầy oan ức.

Đồng Trác Khiêm, anh đừng bất thường như vậy được không, không nên cười đến mất hồn như vậy, phòng tuyến của lão tử sắp thất thủ hoàn toàn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui