“Anh có thể bớt ăn nói độc địa như thế hay không?”. Phục Linh phản kháng nói.
Đồng thiếu gia hừ lạnh: “Anh là nói lời thật”.
Đối mặt với cái người lòng dạ độc địa này, Phục Linh thật sự bó tay, từ cái lần đầu tiên gặp được anh cho đến giờ, y như rằng chẳng có việc gì tốt, thật sự là nghiệp chướng, là họa thì không thể tránh khỏi.
Chỉ là trong chốc lát, xe đã dừng lại trước cửa Đồng gia, lão quản gia nở nụ cười bước lên nói: “Thiếu gia đã trở về”.
“Ừ”.
Trả lời một tiếng, liền kéo Phục Linh đi vào nhà.
Đồng gia là ngôi nhà hoàn toàn theo kiến trúc Trung Quốc cổ xưa, vào thời nhà Thanh nơi này là một vương phủ, sau đến thời kỳ dân quốc được xây dựng lại theo kiểu biệt thự, nơi này người có tiền cũng không thể vào ở, cần phải có quyền thế thật lớn mới có thể ở đây.
Đồng gia mấy đời đều gia nhập vào quân đội, phấn đấu hy sinh vì quốc gia, mới có được sự huy hoàng ngày hôm nay.
Còn chưa đi đến đại sảnh, đã nghe thấy tiếng khóc sụt sùi, Đồng Trác Khiêm nhướng mày lắng nghe âm thanh bên trong không ngừng vang ra.
“Lão Đồng, nói thật lòng hai chúng ta cũng coi như chiến hữu nhiều năm cùng nhau vào sinh ra tử, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, ông cũng phải cho tôi một cái công đạo chứ”.
Âm thanh kia, tuy già nua nhưng lại có lực hùng hậu.
Là ông nội của Roman Nghê, La lão gia đến nhà viếng thăm.
Chuyện mà hai người này nhắc tới, không phải chuyện hôn ước của hai nhà Đồng La thì còn là chuyện gì, lần này đến tận cửa, chắc chắn đã nghe được chuyện kia.
“La tư lệnh, chuyện của bọn nhỏ tôi đây cũng không có khả năng quản nhiều như vậy? Ông cũng biết, Trác Khiêm đứa nhỏ kia trước giờ nói một là một, cũng không phải bởi vì một vài câu nói của tôi mà thay đổi”.
Đồng lão gia vừa dứt lời, Roman Nghê ngồi đối diện khóc càng lớn tiếng hơn, trong lòng nhất thời không khỏi có chút bực bội.
Con cái nhà ai tới nhà người khác lại ngồi khóc như vậy, cứ như khóc tang thảm thiết lắm, Đồng phu nhân là người có tư tưởng tương đối cổ hủ, hai bên lỗ tai không ngừng vang lên tiếng khóc của Roman Nghê, trong lòng có chút không chịu được, lập tức nói ra: “La tiểu thư, đừng khóc nữa, khóc thì được cái gì? Đàn ông trên đời nhiều như vậy, cần gì cứ phải nhất định là Trác Khiêm nhà tôi chứ?”
Lời này, chính là chê bai thẳng thừng nha!
Sắc mặt La tư lệnh trầm xuống: “Đồng phu nhân, Nghê nhi đứa nhỏ này từ nhỏ đã không sống với cha mẹ, chỉ đi theo ông nội là ta, ta không thể để nó bị người khác ức hiếp, hai nhà vốn đã hứa sẽ cho hai đứa nhỏ kết hôn, khi đó thằng nhóc Trác Khiêm cũng không có phản đối, bây giờ rốt cuộc là sao?”
Đồng phu nhân thở hắt ra một cái, không nói chuyện, đôi mắt nhìn ra cửa lại thấy con trai mình đang đi vào cùng với cô gái mà trong lòng bà đã nhận định là con dâu, lập tức vui vẻ ra mặt bước lên, cầm lấy một tay của Phục Linh nói: “Mạnh nha đầu, con xem con kìa, thân thể vừa khỏe lại liền đi ra bên ngoài dạo, nếu lỡ làm bị thương cháu nội bảo bối của ta thì phải làm sao bây giờ?”. Dứt lời, mắt còn liếc một cái về Roman Nghê.
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều hoảng sợ, sắc mặt của La tư lệnh đã hoàn toàn trầm xuống, mà Roman Nghê nhìn thấy người trong lòng, liền lập tức ngừng khóc lóc, bật người dậy nói: “Trác Khiêm, anh đã về. Vừa rồi ông nội cùng hai bác đang bàn bạc về hôn sự của hai chúng ta, anh về thật đúng lúc”.
Lời này của cô, chấn kình so với câu nói của Đồng phu nhân còn mạnh hơn.
Phục Linh suýt chút nữa bật cười.
Người ta đã nói rõ là muốn hủy hôn, các người cố chấp bức hôn, vừa đúng chính chủ tới, cô liền đổi trắng thay đen, nói người ta ở đây bàn bạc chuyện hôn sự của hai người, sao lại ngu ngốc như vậy chứ?
“La tiểu thư, ba mẹ ta đã nói rất rõ ràng, cuối tháng này ta và Phục Linh sẽ tổ chức đám cưới, nếu có thời gian, nhớ nể mặt đến tham dự”. Nói xong, lại hướng đến lão tư lệnh: “La lão tư lệnh, vị hôn thê của cháu mới có thai, vừa đi ra ngoài về trong người có chút khó chịu, cháu mang cô ấy lên phòng nghỉ trước”.
Chuyện tới nước này, người ta cả con cũng có rồi, còn tranh hơn thua cái gì nữa, uống một ngụm trà cuối cùng, nắm lấy Roman Nghê nói cáo từ, xoay người rời đi.
Từ lúc đi lên cho đến lúc vào trong phòng, Phục Linh cứ cười khúc khích, cho đến khi Đồng Trác Khiêm vỗ vỗ vào đầu cô mới tỉnh lại.
“Cười khúc khích chuyện gì?”
“Roman Nghê kia thật là tức cười, suy nghĩ thật không giống người thường nha, thật làm cho người ta kính nể! Bội phục!”
“Suy nghĩ của em còn khiến cho người ta kính nể hơn một chút nữa”.
Mạnh Phục Linh: “……”
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Đồng phu nhân cười híp mắt bưng một chén canh đi vào, đặt lên bàn nói: “Mau uống đi, rất tốt cho cơ thể”.
Phục Linh mờ mịt gật đầu: “Dạ, dạ”
Buông chén canh xuống, vẫn không thấy Đồng phu nhân đi ra ngoài, bà còn vượt lên trước mặt Đồng Trác Khiêm ngồi xuống cạnh Phục Linh nắm lấy tay nói: “Chuyện vừa rồi, con chớ có bận tâm, ta tuyệt đối không thích La tiểu thư kia, ta chỉ thích con”.
Tôi nghĩ là thích đứa cháu nội ảo ở trong bụng tôi thì có.
Đồng phu nhân cười tít mắt nhìn Phục Linh, gương mặt nhỏ nhắn trong sáng làm bà thật thích, đẹp hơn nhiều so với cái đứa phấn son dầy cộm kia, cả người toát ra mùi hương của phụ nữ, liền nắm lấy tay cô nói: “Từ hôm nay, con cứ lo nghỉ ngơi thật tốt, về hôn sự của hai đứa, ba mẹ con đã đồng ý, những chuyện còn lại cứ để cho chúng ta xử lý, con không cần bận tâm gì cả”.
“Cái gì?”. Phục Linh sửng sốt: “Ba mẹ con đã đến rồi sao?”
“Đã ở đây cho tới lúc La lão gia đến thì đi, nếu không có thể sẽ gây hiểu lầm”.
“Được rồi, ta không quấy rầy vợ chồng son các con, nhớ uống hết canh”.
“Vâng ạ”
Sau khi nhìn thấy bóng dáng Đồng phu nhân từ từ rời đi, Phục Linh nhìn Đồng Trác Khiêm, lần đầu tiên đường đường chính chính mà hỏi anh: “Đồng Trác Khiêm, anh thật muốn cưới tôi sao?”
Đồng thiếu gia cười một tiếng, ôm lấy eo cô nói: “Ừ”
“Nhưng tôi không có mang thai”.
“Anh biết, em không cần nhắc đi nhắc lại”
Phục Linh kinh ngạc miệng mở to, ngón tay chỉ thẳng vào ngực anh: “Đúng là anh giả vờ, tôi sớm đã đoán ra, buổi tối hôm kia còn nói tôi mang thai không thể động, hôm nay liền mang tôi ra ăn sạch, anh thật muốn ăn đòn”.
Vừa nói, liền đấm một cái vào người anh, Đồng thiếu gia cũng thuận thế, ôm lấy cô ngã trên giường, để cô nằm phía dưới mình nói: “Em nói thử xem, nếu để mẹ anh biết trong bụng em cái gì cũng không có, thì sẽ như thế nào?”
Trong nháy mắt, trong đầu Phục Linh hiện lên một số hình ảnh.
Đồng phu nhân chống nạnh, cầm lấy thau nước hắt lên người cô hét lên: “Cô là cái đứa xui xẻo, cả ngày xem phim cũng thấy nhiều cảnh cung đấu đi, vì muốn gả vào Đồng gia chúng ta, cả việc giả vờ mang thai cũng dám làm, uổng công cho bà đây còn cả ngày cung phụng cô như tổ tiên, kết quả thì sao? Cả tấm chân tình của bà, bị cô nhẫn tâm lừa gạt, lương tâm của cô ở đâu, đồ độc phụ, độc phụ!”
Nghĩ đến như thế, toàn thân không khỏi run lên, bật dậy kéo tay Đồng thiếu gia nói: “Bằng không hai chúng ta đi xuống trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện với mẹ anh, sẽ không có đám cưới, sau này hai chúng ta ai đi đường nấy”.
Sau khi nói xong, mới phát giác hô hấp của mình như nghẽn lại, trong lòng lại tự nhiên không nhịn được nhói đau.
Mơ hồ nhìn về gương mặt tuấn tú trước mắt, chỉ thấy cái miệng của Đồng thiếu gia khẽ động.
“Được thôi”
Phục Linh yên lặng, anh nói chuyện không thể giả vờ uyển chuyển một chút sao, sao cứ thẳng thừng đồng ý như vậy? Còn chưa kịp phản ứng, lại thấy trọng lượng cơ thể chợt nặng nề, những nụ hôn cứ như mưa mà ùn ùn kéo đến, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông truyền đến bên tai cô: “Vậy giờ anh sẽ bắt đầu giúp em thật sự mang thai con anh, có được không?”
Tất cả phản kháng từ từ chìm khuất vào trong nỗi khao khát đối phương, tiếng thở gấp cùng rên rỉ không ngừng vang lên, khiến cho ánh trăng trên bầu trời cũng không khỏi có chút ngượng ngùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...