Ở trên bầu trời cao mấy vạn thước, nhìn mây trắng cứ liên tục bay qua, tâm hồn cũng nhẹ nhàng khoan khoái, kéo kéo tay Đồng thiếu gia, Phục Linh không kiềm được hỏi: “Anh mang Roman Nghê kia tới sao?”
Đồng thiếu gia liếc xéo cô một cái, nhưng thấy sắc mặt cô đỏ hồng, mắt mở to, bộ dáng rõ ràng là đang tức giận, tâm tình liền trở nên vui vẻ, nhéo mặt cô một cái nói: “Nhóc con, ghen à? Vì sao anh phải mang Roman Nghê theo?”
“Cô ấy không phải vị hôn thê của anh sao?”
“Cô ta tự xưng là vị hôn thê của anh, bổn thiếu gia đâu có nói mình là vị hôn phu của cô ta”.
Trên trán rơi xuống hai vạch đen, Phục Linh giơ ngón cái lên ngưỡng mộ Đồng Trác Khiêm nói: “Đồng thiếu gia, anh oách, anh thật oách”.
Đồng thiếu gia quay mặt về cười khẩy: “Cảm ơn quá khen”.
Đây chẳng phải câu nói của người quá đắc chí không nhịn được mà phải tuôn ra sao?
Bay một hồi lâu, phi cơ chậm rãi đáp xuống, cảm giác chấn động đột ngột làm Phục Linh bỗng căng thẳng, một bàn tay chợt giữ lấy eo cô từ phía sau, ôm chặt cô vào lòng.
“Nhìn em sợ đến vỡ mật, chuyện này làm em sợ lắm sao?”
“Không có”. Phục Linh lên tiếng phủ nhận.
“Được rồi, lập tức đáp xuống rồi, cũng không thể nghỉ ngơi”.
Âm thanh cánh quạt quay nghe ùng ùng, bên dưới có một tốp binh sĩ tiếp đón, xếp thành hai hàng, súng vác bên vai, vẻ mặt uy nghiêm như gặp phải đại địch.
Mà bất ngờ là, có một đôi nam nữ trung niên đang đứng giữa đám binh sĩ, cùng một ông lão ước chừng hơn sáu mươi tuổi thân mặc quân phục.
Phi cơ từ từ đáp xuống, khoang cửa mở ra, liền trông thấy Đồng Trác Khiêm ôm Phục Linh trong tay đi xuống.
Người phụ nữ trung niên vội chạy ra nghênh đón, vứt Đồng Trác Khiêm qua một bên, bộ dáng cứ như hai người là chị em tốt nhẹ ôm lấy tay Phục Linh kéo đi.
Phục Linh cả kinh, mẹ ơi, cái này sao cứ như bị phục kích bất ngờ vậy.
“Dì gì ơi, hình như chúng ta không có quen biết?”
Quý phu nhân cười một tiếng, vừa nhìn y phục trên người bà là biết ngay bà là người thuộc giới thượng lưu, nghe cô nói xong lập tức trợn trừng mắt, không phải trừng Phục Linh mà là Đồng Trác Khiêm.
Nhận ra ám hiệu, Đồng thiếu gia lập tức giới thiệu: “Mẹ anh”.
“Còn đây là Mạnh Phục Linh”.
Quý phu nhân liền cười vui vẻ ra mặt: “Con gái của lão Mạnh dáng dấp thật chuẩn, nhìn vóc người này, nhất định có thể sinh cho ta một đàn cháu nội trắng trẻo mập mạp”.
Im lặng vỗ trán, Phục Linh nhất thời hít thở không thông, người ta nhiệt tình vui vẻ chạy đến đón thế này, hóa ra là vì cháu nội.
Người đàn ông trung niên kia chắc là cha của Đồng Trác Khiêm, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại mang theo vẻ hiền từ, nhìn dáng dấp của ông có thể đoán ra thời còn trẻ là một đại soái ca, ông nhẹ đỡ ông lão bên cạnh từ từ bước tới gần.
Đồng Trác Khiêm lập tức chạy tới cầm tay ông: “Ông nội”.
Đồng gia gia chỉ gật đầu một cái, đi về phía Phục Linh nói: “Cháu gái, lặn lội một quãng đường xa, cháu cũng đã mệt mỏi rồi, mau trở về nhà nghỉ ngơi, chờ thêm mấy ngày nữa ba mẹ Trác Khiêm sẽ cùng trưởng ban Mạnh bàn bạc chuyện hôn sự của hai đứa”.
Trong lúc nhất thời, sao hỏa đụng phải trái đất, Ngọc đế cùng Vương mẫu đòi ly hôn, một câu nói cứ như đây là chuyện hiển nhiên kia làm cho Phục Linh vô cùng bối rối.
“Con không có….”, đang muốn giải thích, vòng eo bất ngờ bị Đồng Trác Khiêm siết chặt, anh thấp giọng rít ở bên tai cô.
“Nếu dám nói bậy, bổn thiếu gia không tha cho em”.
Haiz! Quên đi, cứ như vậy đi.
Cô trở về tự mình nói với cha là được.
Xe quân dụng đã dừng sát bên chân, bị mấy đôi mắt nhìn chăm chú như quốc bảo, Mạnh tiểu thư cả người khó chịu, vì thể hiện sự quan tâm đối với người mang thai, Đồng thiếu gia sốt sắng ôm Mạnh tiểu thư lên xe.
Bộ dáng này, là cưng chìu đến vô pháp vô thiên.
Thế nhưng, có ai có thể trả lời cho Mạnh tiểu thư, đây là tình hình gì? Làm thế nào chỉ sau một chuyến mạo hiểm từ biển Nhật Bản quay trở về, mà cô có cảm giác thế giới này cũng lật ngược luôn rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...