Hôn Nhân Là Giả Bà Xã Là Thật


Phó Tư Truy nghe vậy, đồng tử co rụt.

Tiêu Đặc? Đã rất lâu rồi anh không nghe thấy cái tên này nữa.
Tiêu Đặc lớn hơn Phó Tư Truy một tuổi, cả hai cùng học võ từ lính đặc chủng, là người quen của ông nội Phó.

Thiên phú của hai người như nhau, thân thủ cũng vậy.

Đã so kè nhiều lần, không phân thắng bại.

Sau khi trưởng thành, anh không còn luyện tập cùng người thầy này nữa, mà tập trung vào sự nghiệp.
Sau đó anh chỉ biết là Tiêu Đặc vẫn tiếp tục theo người thầy kia rèn luyện thân thủ, nhưng vì hồ sơ lý lịch không chính quy, có muốn làm quân nhân cho nhà nước cũng không được, đành chuyển sang làm lính đánh thuê.

Không ngờ anh ta còn làm thêm mấy việc phi pháp này nữa.

Thầy của anh mà biết việc này…
Ông nội quan sát vẻ mặt Phó Tư Truy, lại nghiêm giọng nói tiếp.
“Là Tiêu Đặc bắt cóc, nhưng cậu ta chỉ nhận tiền rồi làm việc thôi, chủ ý vẫn là của hai tên kia.


Cho nên, nếu được thì con đừng động vào cậu ta.”
Ông nội Phó hiểu rõ tính cách của cháu mình, biết rằng anh sẽ điều tra cho kỹ việc này, lôi hết những kẻ tham gia vào phi vụ này ra xử lý một lượt, không tha cho bất kỳ kẻ nào nhúng tay vào.

Nhưng mà Tiêu Đặc thì không được.

Bởi vì Phó Tư Truy có nhược điểm, có rất nhiều nhược điểm, cháu ông của cuộc sống riêng của anh, có người thân, có gia đình, có sự nghiệp, có nhiều thứ để lo toan.

Nhưng Tiêu Đặc thì không.

Không cha không mẹ không người thân, không có bất kỳ tình cảm quyến luyến gì trên cuộc đời này, cũng không cần phải gây dựng sự nghiệp lớn lao gì cả, lại mang trong mình một thân thủ được rèn giũa từ nhỏ, đi theo cái nghề phi pháp này đã bao năm nay.

Mặc dù gia thế cùng quyền lực của Phó gia rất kinh người, nhưng nếu Tiêu Đặc làm liều thì ông nội Phó cũng không dám đảm bảo là mình có thể bảo vệ được cho cháu trai.

Biết anh thế nào cũng sẽ điều tra ra, vậy nên ông nội Phó quyết định nói thẳng ngay từ đầu với anh, cũng nhắc nhở anh một chút.
Phó Tư Truy im lặng hồi lâu, mới gật nhẹ đầu với ông nội.
“Ông nội, con biết giới hạn.

Ông nội đừng quá lo lắng, con không làm việc gì ngu ngốc đâu.”
Phó Kình Thiên thở dài một hơi, vẫn cảm thấy không tin tưởng được thằng cháu mình.

Nhưng biết làm sao bây giờ? Ông cũng chỉ có thế làm tới đây thôi.
“Được rồi, đều mệt cả rồi.

Về nghỉ đi.”
Phó Tư Truy nghe xong liền lui ra ngoài về phòng mình.

Lúc anh về phòng, Âu Di Dương đang co rụt trên giường nằm ngủ.

Anh khẽ nhón chân, nhẹ nhàng lên giường nằm cạnh cô.

Không ngờ ngày sinh nhật của cô, lại trôi qua như thế này…Tất cả đều là tại anh cả.
Phó Tư Truy khó chịu vô cùng, hôm nay cũng là một ngày kinh hoàng đối với anh.


Phải trải qua chuyện hôm nay, Phó Tư Truy mới biết là Âu Di Dương quan trọng tới mức nào trong lòng mình.

Lúc nhìn thấy cô bị trói, quần áo thì bị cởi ra trong nhà kho, anh cảm thấy như linh hồn của mình vừa rời khỏi thể xác vậy.

Lý trí hoàn toàn đánh mất, chỉ muốn lập tức chạy ra giết quách đi hai tên khốn kia.
Phó Tư Truy nhướn người, hôn nhẹ trán Âu Di Dương, ôm cô vào lòng.

Mọi chuyện đã qua rồi, Dương Dương của anh đã quay về lại bên anh rồi, anh thực sự không muốn nhớ lại ngày hôm nay nữa.

Nhưng những tên kia, một kẻ anh cũng không tha.

Còn Tiêu Đặc…Phó Tư Truy tính toán trong lòng, mặc dù cậu ta chỉ hành động vì tiền, nhưng anh vẫn cảm thấy không thể tha thứ được.

Người này, nhất định anh cũng sẽ kiếm cách xử lý.

Lần này anh sẽ xử lý triệt để hơn, không để chuyện này lặp lại thêm một lần nào nữa.
***
Lúc Âu Di Dương tỉnh giấc, cô thấy mình đang vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của Phó Tư Truy, ngửi được mùi hương quen thuộc của anh khiến cô an tâm.
Cổ họng Âu Di Dương khát khô, cô quay đầu nhìn đồng hồ, mới có 3 giờ đêm.

Đành ngồi dậy xuống lầu kiếm nước uống.


Ngồi dậy rồi mới biết, cả người cô đều ê ẩm, cổ tay cổ chân và đùi bị trầy xước nên rát vô cùng.

Nhớ lại chuyện kinh hoàng buổi chiều hôm qua, dù mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài tiếng đồng hồ, nhưng khiến cô cảm thấy sự căng thẳng và sợ hãi cả đời này của mình gộp lại cũng không bằng vài tiếng đồng hồ kia.
Âu Di Dương lết thân mình ê ẩm và đau rát đến thang máy để xuống lầu.

Lúc này cô mới cảm nhận được công dụng tuyệt vời của chiếc thang máy trong nhà.

Nếu bây giờ mà bắt cô lết xuống lầu, lại lết bộ đi lên từng bậc cầu thang, chắc cô khóc thét mất.
Cửa thang máy kêu đinh một tiếng, mở ra.

Âu Di Dương ngẩn người nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài phòng khách ngập tràn bong bóng, gần như là một biển bong bóng, khắp phòng khách được trang trí lung linh, trên bàn vẫn còn đặt chiếc bánh kem mười tầng to lớn.

Âu Di Dương sững sờ, bước từng bước về phía chiếc bánh kem kia.

Cô đọc chữ trên bánh, “Chúc mừng sinh nhật vợ yêu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui