Âu Di Dương nghĩ một hồi, cô cảm thấy mình không nên giao tiếp với người trước mặt này nữa.
Ánh mắt hắn ta rất nguy hiểm, rõ ràng hắn ta đang đùa cợt cô.
Cô đã nằm trong tay hắn ta, điều hiển nhiên là hắn muốn làm gì thì làm, nhưng lại giả vờ hỏi cô, còn trao đổi điều kiện nữa.
Chắc chắn là đang đùa cợt!
Vả lại, cho dù hắn có thực sự muốn trao đổi điều kiện, thì làm sao cô có thể tin được lời trong miệng của hắn là thật hay giả? Mà bây giờ điều cô cần là được thả ra, nói bí mật là sao? Là muốn tiết lộ lý do bắt cóc cô sao? Âu Di Dương im lặng.
Cô cảm thấy, ngoài cố gắng tìm cách để kéo dài thời gian hoặc trốn thoát ra, cô chỉ có thể đợi chờ Phó Tư Truy đến cứu cô.
Tiêu Đặc híp mắt nhìn: “Sao không trả lời?”
Âu Di Dương vẫn im lặng.
“Bướng quá nhỉ? Không biết sợ là gì à?”
Rất tốt! Bướng như vậy thì chơi mới vui chứ.
Vừa dứt lời Tiêu Đặc liền cúi đầu xuống, hôn lên môi Âu Di Dương.
Âu Di Dương điếng người, mùi thuốc lá cùng mùi mồ hôi đàn ông xộc vào mũi, sau một giây hoảng hốt, cô liền há miệng cắn cạnh vào môi hắn ta.
Tiêu Đặc bị cắn đau, cười khẩy một tiếng.
Không những không lui ra, hắn còn đưa tay ấn mạnh đầu Âu Di Dương, hôn mạnh lên môi cô.
Còn chưa đợi cô kịp phản ứng cắn mình thêm lần nữa, Tiêu Đặc đã buông người ra, hắn ngồi thẳng dậy, đưa tay quẹt máu trên khóe môi.
“Dữ quá nhỉ? Dám cắn cả tôi cơ đấy.”
Âu Di Dương trừng lớn mắt nhìn hắn ta, trong con ngươi ngập tràn đầy sự ghê tởm.
Cô nhổ một ngụm nước bọt ra, bày tỏ sự ghê tởm cùng ghét bỏ của mình đối với hắn ta.
Hai mắt Tiêu Đặc sáng như đèn pha nhìn loạt động tác của cô, yết hầu trượt lên xuống.
Không những không giận, mà còn thấy hưng phấn hơn.
Ban nãy đã được thử qua cái miệng nhỏ kia, thơm tho sạch sẽ mềm mại, rất hợp khẩu vị.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn bị phụ nữ ghét bỏ.
Đó giờ chỉ cần là mấy ả đàn bà trong thấy hắn, không quấn lấy hắn thì chính là liếc mắt đưa tình.
Nào có ai ghét bỏ hắn tới mức này chứ? Người phụ nữ này hắn bắt đầu nghi ngờ về mị lực đàn ông của bản thân.
Nhưng mà thú vị lắm!
“Hỏi lại một lần nữa, em tên gì?”
Âu Di Dương cắn chặt răng không nói gì.
Tiêu Đặc nhìn cô, bật cười, hắn đột nhiên đưa tay kéo khóa váy của Âu Di Dương, tụt thẳng váy ra, cả cơ thể to lớn nhào tới đè lên người cô, chân hắn chen vào giữa hai chân Âu Di Dương, đầu gối thúc lên chỗ kia của cô một cái.
Âu Di Dương lập tức thét lên.
“Tên khốn kiếp, anh làm gì vậy?”
Tiêu Đặc chống hai tay bên đầu Âu Di Dương, hắn vẫn giữ gương mặt tươi cười ngả ngớn.
“Em đoán xem? Giờ cho em chọn, một là nói tên, hai là nói thử xem tôi đang làm gì? Nếu nói đúng sẽ được thưởng, nói sai sẽ bị phạt nha.”
Âu Di Dương nghiến răng, rốt cuộc miệng nhỏ phát ra một cái tên: “Nguyên Ân.”
Tiêu Đặc nhướng mày, Nguyên Ân?
“Thật không?”
“Tin hay không thì tuỳ anh.
Anh tránh ra được chưa?”
Tiêu Đặc lúc này lại thực sự leo xuống khỏi người Âu Di Dương, hắn nhìn cảnh tượng trước mặt, nuốt nước miếng.
Nếu không phải vì số tiền hai tên già kia cho quá lớn, hắn nhất định đã chơi chết cô rồi.
Quyến rũ như vậy, lại còn hung dữ, chơi cùng cô chắc chắn sẽ rất vui.
Tiêu Đặc lại nhìn thêm một hồi lâu nữa, rốt cuộc không biết vì sao lại nhặt váy, mặc lại cho cô.
Âu Di Dương thở phào, biết là mình qua được một cái kiếp nạn này rồi.
Nếu hắn ta muốn làm gì cô, có lẽ nãy giờ đã làm rồi.
Nhưng hắn ta lại dừng hành động lại, tức là có vấn đề.
Dựa trên tình hình nãy giờ, có lẽ là Tiêu Đặc được người ta thuê để bắt cóc cô, mà người thuê Tiêu Đặc đang trên đường tới đây.
Còn vì sao hắn dừng lại, là vì hắn phải đợi người thuê hắn tới “chơi” cô xong, thì mới đến được hắn.
Tiêu Đặc mặc xong lại đồ cho cô, còn thuận tay bóp mông cô mấy cái mới đứng dậy.
“Bé cưng, đợi hai lão già kia chơi xong thì tới lượt tôi.
Đảm bảo tôi sẽ khiến cho em tiêu hồn.
Bây giờ tôi phải đi giải quyết chỗ này đã.” Nói rồi Tiêu Đặc chỉ vào bộ phận đàn ông của mình.
Âu Di Dương không nhìn hắn ta, quay mặt sang chỗ khác.
“Muốn giúp tôi không?”
“Biến đi, đồ khốn!”
“Chậc, cái miệng nhỏ này hư quá.
Lát nữa đừng có trách tôi, không ngoan như vậy là tôi cho em chơi thuốc để ngoan ngoãn đấy nhé.” Âu Di Dương nghe vậy thì trái tim thắt lại, sợ hãi vô cùng.
Tiêu Đặc nói xong, lại quan sát cô thêm một lúc nữa thì đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc hắn mở cửa đi ra, hai tên đàn em đứng hai bên nhìn nhìn hắn.
Đàn em A: “Anh Tiêu…con nhỏ đó… dám cắn anh hả?” Rách môi tới mức độ này, gan to thật!
Đàn em B: “Mẹ nó, được người đẹp trai như anh Tiêu hôn hôn mà còn dám cắn nữa sao? Cuối cùng cũng có một người phụ nữ ghét bỏ anh rồi, con nhỏ đó thú vị thật đó.
Để em vào nhìn mặt nó phát.”
Đàn em B vừa tính nhấc chân đi vào, liền bị Tiêu Đặc nắm cổ áo kéo lại.
“Đứng lại, ai cho mày vào?”
“Hở…? Sao vậy anh?”
Tiêu Đặc ngẫm nghĩ một chút.
“Bé cưng trong kia rất thú vị, đợi xong kèo này tao giữ nó lại.
Nó là của tao, tụi mày đừng động vào.”
Hai tên đàn em nghe vậy thì sửng sốt, trợn muốn lòi con mắt ra ngoài.
Lần đầu tiên Tiêu Đặc đòi giữ lại con tin lại đấy! Có điều…
“Nhưng mà anh Tiêu, không phải điều kiện là chúng ta bắt cóc con nhỏ đó, xong kiếm mấy thằng bị bệnh kín chơi nó, rồi lại thả nó về lại à?”
Tiêu Đặc khoanh tay đứng dựa lưng vào tường.
“Tao không thích thả ra đấy.
Còn nữa, đuổi hết mấy thằng bệnh kín kia về đi.
Để tụi nó chơi rồi thì tao dùng kiểu gì nữa.”
Đàn em A chen miệng: “Anh điên rồi à? Làm sao mà được chứ? Vậy còn tiền thì sao?”
Tiêu Đặc: “Tự tao có cách, không thiếu của hai bọn mày một đồng nào là được rồi.”
Hai tên đàn em nghe vậy thì liền cười khà khà không nói nữa.
Nhưng bắt đầu tò mò với vị bị trói bên trong, là ai mà khiến cho Tiêu Đặc lại trở nên như vậy chứ? Phải biết là đại ca của bọn họ chưa bao giờ phá vỡ hợp đồng kiểu này đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...