Âu Di Dương mơ màng mở mắt ra, không thấy gì cả, mọi thứ tối đen…
Đầu óc cô choáng váng vô cùng, như là bị rót chì vào vậy.
Sau một hồi dần tỉnh táo lại, cô mới ý thức được mắt mình bị khăn đen che lại, miệng bị nhồi đầy một họng vải vóc, căng tới nỗi muốn rách luôn khóe miệng.
Cô cảm nhận được mình đang nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, hai tay bị bẻ ra sau lưng trói rất chặt, cổ chân và đùi cũng bị người ta dùng dây thừng trói lại.
Có lẽ vì sợ cô bỏ trốn nên thực sự cách thức trói vô cùng chặt chẽ, lại là dây thừng, siết đến nỗi Âu Di Dương cảm thấy cổ tay và cổ chân của mình có lẽ đã bị cà rách đến chảy máu rồi.
Mình bị bắt cóc!
Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi đầu óc của cô dần tỉnh táo lại.
Nhớ lại ban nãy lúc mình vừa xuống đến tầng hầm, đột nhiên bị một cánh tay rắn chắc từ đằng sau lưng ghì mạnh cổ, rồi chụp một chiếc khăn dày ẩm ướt lên mũi miệng của cô.
Mùi hương cay nồng khó chịu vừa xộc vào mũi, cô còn chưa kịp dãy dụa đã lập tức xụi lơ mất dần ý thức rồi.
Lúc này tỉnh lại, cô đoán là do tay chân bị dây thừng ma sát đến đau mà tỉnh lại.
Chứ thần kinh của cô vẫn còn khá mê man.
Âu Di Dương bắt đầu căng thẳng và sợ hãi, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Vì sao cô lại bị bắt cóc chứ? Cả người Âu Di Dương vô thức run rẩy, trái tim đập bình bịch, mắt bị che lại không thấy được thứ gì cả, tay chân lại bị trói chặt đến đau, không biết mình đang ở nơi nào, nỗi sợ hãi ngày một tăng dần lên.
Cô cố gắng hít thở để khiến bản thân bình tĩnh trở lại, ít nhất là để cho cơ thể giảm bớt run rẩy.
Phải bình tĩnh lại một chút thì cô mới có thể suy nghĩ cách giải quyết được.
Sau một hồi lâu hít vào thở ra, cuối cùng Âu Di Dương cũng đã đỡ sợ hơn ban đầu một chút.
Cơ thể đã ngừng run rẩy.
Vì bị bịt mắt nên Âu Di Dương chỉ có thể cố lắng nghe và cảm nhận mọi thứ xung quanh để đánh giá tình hình nơi này.
Một mùi hương ẩm mốc và rỉ sét len lỏi vào khoang mũi Âu Di Dương.
Cô đoán có lẽ ở đây là một nhà xưởng bị bỏ hoang.
Xung quanh không một tiếng động, giống như ở đây chỉ có một mình cô.
Bọn bắt cóc đang ở đâu? Vừa nghĩ như vậy, Âu Di Dương đã nghe được tiếng bước chân chậm rãi đi vào.
Cộp…cộp…cộp…
Tim cô thắt chặt lại, là ai?
Cô cảm nhận được đó là một người đàn ông, vì tiếng bước chân của hắn ta khá mạnh mẽ, hắn ta hiện tại đã dừng lại, đang đứng trước mặt cô.
Mùi mồ hôi nồng đậm của đàn ông làm Âu Di Dương khó thở, mặc dù bị bịt mắt, nhưng cô vẫn cảm nhận được một áp lực vô hình đang đè nén lên cơ thể mình.
Cô căng thẳng siết chặt nắm tay.
Người kia thấy cô yên lặng, không ngờ hắn ta lại đưa tay ra vuốt cằm của cô vài cái.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói của đàn ông vang lên, trầm đục, giọng điệu thờ ơ.
“Cô ta tỉnh rồi…Sao?...Ông muốn tôi giải quyết ngay hay như nào?...Đợi ông chơi trước rồi mới giao cho tôi xử lý?...Ồ…được rồi.
Ông tới nhanh đi, tôi nghĩ chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Người đàn ông nói xong thì cúp điện thoại, tháo bịt mắt của Âu Di Dương ra.
Đột nhiên lại thấy được ánh sáng, Âu Di Dương nheo mắt, cô khẽ chớp mắt vài cái thích ứng, lúc này tầm mắt của cô mới rơi đến người đàn ông to lớn đang ngồi xổm trước mặt mình.
Hắn ta rất cao to, cơ bắp rõ ràng, trên người mặc một chiếc quần rằn ri kiểu quân đội, áo ba lỗ màu đen ôm sát người, cơ thể rất cường tráng.
Gương mặt góc cạnh, phía trên chân mày có một vết sẹo dài, tóc húi cua.
Miệng anh ta ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, vẻ mặt ngả ngớn cười cười nhìn cô, vô cùng thoải mái để ánh mắt cô liếc lên liếc xuống quan sát mình.
Tiêu Đặc nhìn người nằm dưới sàn, hắn cười cười.
Lại đưa tay vuốt ve má Âu Di Dương.
“Mẹ nó, đây là người à.
Đẹp thật đấy.”
Âu Di Dương mặc dù rất sợ, nhưng bị hắn đụng chạm, vẫn dùng sức hất mặt, tránh né tay hắn ta.
Tiêu Đặc bật cười, đưa tay lấy hết khăn nhồi trong miệng cô ra.
“Cô bé, em tên gì?”
“Anh là ai? Vì sao lại bắt tôi? Tôi đang ở đâu? Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?”
Tiêu Đặc nhìn cô nàng đang nằm trước mặt mình gân cổ lên hét, không cắt ngang lời cô, chỉ mỉm cười lấy bật lửa ra châm thuốc hút, rít một hơi.
“Em nghĩ tôi sẽ trả lời mấy câu hỏi này của em sao?”
Âu Di Dương trừng lớn mắt nhìn hắn ta.
Đương nhiên cô biết mình hỏi lời vô nghĩa, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi.
Cô cố gắng bình ổn tâm tình đang rối loạn và sợ hãi trong lòng lại.
“Anh là ai?”
“Tôi nói rồi thì em có biết tôi là ai không? Nhưng mà vẫn nói cho em biết, vì em đẹp.
Tôi tên Tiêu Đặc.”
Tiêu Đặc rít một hơi thuốc, rồi phà thẳng vào mặt Âu Di Dương.
“Cơ mà em hỏi nhiều thật đấy, em thấy em có cái quyền đó sao?”
Âu Di Dương bị hắn ta phà thuốc vào mặt, ho khụ khụ đến đỏ bừng mặt mày.
Tiêu Đặc ngắm nhìn vẻ mặt đỏ bừng lên vì ho của người đẹp trước mắt, đột nhiên tim hắn ta đập thịch một cái.
Con mẹ nó, thực sự quá đẹp.
Đây có lẽ là con tin đẹp nhất trong số những con tin mà hắn từng bắt! Phải để cho hai lão già kia chơi trước thật sao? Tiêu Đặc ngẫm nghĩ một hồi, hắn dụi tắt điếu thuốc.
Đưa tay nâng cằm Âu Di Dương.
“Tâm tình tôi hôm nay tốt, nói cho em nghe một bí mật.
Nhưng mà em phải đền đáp cho tôi đấy.
Sao? Có muốn biết không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...