Hôn Nhân Là Giả Bà Xã Là Thật


Ông nội Phó được Ninh Dư và Tô San đỡ ngồi xuống ghế sofa, ông lấy điện thoại ra gọi điện.
“Alo, lão Phó, hôm nay sao lại có thời gian gọi cho lão già này thế?”
“Lão Nguyên, có chuyện gấp cần ông giúp đỡ.

Cháu dâu tôi hình như bị bắt cóc rồi.”
“Sao cơ? Chuyện xảy ra khi nào? Ông gửi thông tin, tôi lập tức điều động lực lượng giúp ông.”
“Mới đây thôi, thực làm phiền ông quá.

Tôi sẽ cho người gửi thông tin cho ông.”
“Được được, phiền phức gì chứ.

Hai nhà chúng ta còn nói đến chữ phiền.”
Cúp máy xong, Phó Kình Thiên lại điều động thêm vệ sĩ lái xe theo Phó Tư Truy.

Rồi ông lại quay sang trấn an Âu Thiên Hạc.

Âu Thiên Hạc vẫn đờ đẫn, rõ ràng mấy chục phút trước con gái còn đứng trước mặt ông cười nói, bây giờ lại không thể liên lạc được.

Tâm tình ông bất ổn không thôi, rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra vậy chứ?

Bên kia Chu Tử Hiên, Triệu Khang cùng Quách My cũng đã liên hệ được thám tử, bắt đầu dò la tin tức.
Chu Tử Hiên: “Tử Dạ, em đưa vợ con anh và Tiểu San về nhà trước đi.

Ở đây có anh chị rồi.”
Chu Tử Dạ gật đầu: “Được rồi.”
Ninh Dư và Tô San nhìn nhau, mặc dù rất lo lắng nhưng biết mình không giúp được gì, sợ làm phiền đến mọi người nên cũng lập tức dọn dẹp ra về.
Phó Tư Truy phóng xe phăng phăng trên đường, anh quay về con đường từ nhà đến công ty, muốn bắt đầu từ đây tìm người trước.

Trên đường đi anh vẫn cẩn thận quan sát, thực sự là không có tai nạn giao thông.

Vậy mà Âu Di Dương đột nhiên lại không liên lạc được.

Cô chưa bao giờ như vậy cả, cũng không có chuyện máy hết pin được.

Lúc đi làm Âu Di Dương chỉ sử dụng máy tính, điện thoại gần như lúc nào cũng đầy pin.

Mà cho dù có hết pin, nếu như không có việc gì xảy ra, thì chắc chắn cô đã về đến nhà từ lâu rồi.

Thế nhưng mãi mà cô vẫn chưa về nhà, đến giờ này cũng không hề có tin tức là Âu Di Dương đã về nhà.
Phó Tư Truy lo lắng đến sắp phát điên, anh phóng xe nhanh đến điên cuồng, rốt cuộc sau một hồi cũng có tin tức đầu tiên, là Chu Tử Hiên gọi đến.
“Tư Truy, Âu Di Dương bị người ta chụp thuốc mê ở hầm xe công ty, sau đó người kia lái xe của cô ấy chạy đi.

Theo camera quan sát, xe chạy hướng ra quốc lộ A, có lẽ muốn ra ngoại thành.”
“Mẹ kiếp! Tôi lập tức đi đây.”
Chu Tử Hiên im lặng một chút, chưa cúp máy.

Cuối cùng anh thở ra một cái, vẫn lên tiếng nhắc một câu.
“Bình tĩnh một chút, lái xe cho cẩn thận.”
“Tôi biết.”
Tất cả suy đoán đã thành sự thật, là một sự thật mà Phó Tư Truy không hề muốn tin.

Vậy mà cô thực sự bị bắt cóc.


Rốt cuộc là tên khốn nào? Dám cả gan bắt vợ anh, là chưa từng nghe qua danh của Phó gia, hay là ngu ngốc muốn làm liều? Người bắt cóc là nhắm vào anh, hay là nhắm vào vợ anh? Bọn chúng muốn làm gì chứ?
Phó Tư Truy suy nghĩ đến rối loạn, chắc chắn không phải là tống tiền, vì nếu tống tiền thì bọn chúng đã mau chóng liên hệ cho anh rồi.

Hiện tại đã hơn một tiếng trôi qua sau khi Âu Thiên Hạc thông báo với anh rằng Âu Di Dương đã xuống hầm xe để rời khỏi công ty.

Trái tim Phó Tư Truy như bị treo ngược ở cuống họng, tiếng tim đập mạnh từng hồi khiến anh vô cùng khó thở, cả người đắm chìm trong nỗi sợ hãi không thể thoát ra được, chỉ là anh đang rất cố kìm nén cảm xúc.
Phó Tư Truy đạp mạnh chân ga, tốc độ xe mỗi ngày một tăng lên, anh biết, chỉ cần tới trễ thêm 1 phút, là Âu Di Dương lại nguy hiểm thêm một phút, anh phải nhanh nhất có thể để tới cứu cô.

Anh đã hứa với Âu Thiên Hạc, đã hứa của Âu Di Dương, cũng tự hứa với bản thân mình rằng anh sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Rốt cuộc chuyện như thế này vẫn xảy ra…
Răng Phó Tư Truy nghiến mạnh đến nổi cả khớp hàm đều ê ẩm, dường như hai hàm răng bị anh nghiến tới mức sắp vỡ ra.

Mắt giăng đầy tơ máu, ai mà trông thấy bộ dáng lúc này của anh chắc phải khiếp sợ tới vỡ mật.
***
Phó Kình Thiên nhắm mắt dựa đầu vào ghế sofa, ông cũng đang cố gắng giữ bình tĩnh.

Vừa lo cho cháu dâu, lại lo cho Phó Tư Truy.

Nhớ lại những lời trong bệnh viện mà cháu trai nói với mình, trong lòng ông lại phập phồng không yên tâm nổi.
Phó Tư Truy không muốn gần gũi phụ nữ, không muốn cưới vợ là vì anh sợ mình nảy sinh tình cảm với người ta, lại không bảo vệ tốt được cho người ta.

Khiến người đó chịu tổn thương, mà bản thân anh cũng sẽ bị tổn thương.


Anh ám ảnh mãi chuyện vì mình mà khiến cả ba lẫn mẹ đều chết đuối.

Bây giờ rốt cuộc cũng tìm được một người để ở bên cạnh, lại xảy ra cớ sự này.

Ông nội Phó lo sợ tâm lý của Phó Tư Truy sẽ bất ổn.

Ông rất hiểu Phó Tư Truy, cháu ông có tính cách rất điên cuồng khốc liệt, có thể thấy qua cách nó xử lý vấn đề trên thương trường.

Nhưng ông biết, nó đã kìm nén bản tính rất nhiều rồi.

Nhưng bây giờ người nó yêu lại đang mất tích…
Phó Kình Thiên đau đầu không thôi, người ban nãy ông gọi là Cục trưởng Nguyên, nãy giờ phía bên cục trưởng vẫn luôn thông báo tình hình cho ông.

Đã xác định được Âu Di Dương thực sự bị bắt cóc, đang lần theo dấu vết mà tìm kiếm người.

Chu Tử Hiên và người bên Phó Kình Thiên vẫn luôn liên lạc cung cấp tin tức hướng đi cho Phó Tư Truy.

Tâm tình ông nội Phó vô cùng phẫn nộ, không biết là ai làm, nhưng cùng một lúc lại đụng cả cháu dâu và cháu trai của ông, tên khốn đó trốn được thì trốn cho kỹ, không thì hắn chết chắc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui