Hôm nay Âu Di Dương có một cuộc họp quan trọng tại công ty.
Cuộc họp này sẽ thảo luận về vấn đề nâng cấp và mở rộng thương hiệu nội thất gỗ của công ty, sau đó sẽ khai trương thêm một vài chi nhánh mới.
Hiện tại công ty của cô đang phát triển rất thuận lợi, mà một phần cũng là do tin tức Phó Tư Truy kết hôn với cô khiến công ty được thơm lây, nên khi bàn bạc điều kiện và ký kết hợp đồng với các đối tác làm ăn rất thuận lợi.
Nhưng không vì thế mà Âu Di Dương cùng Âu Thiên Hạc làm ăn gian dối hay lợi dụng vấn đề được “thiên vị” này để chèn ép khách hàng.
Cả hai vẫn luôn đặt uy tín và chất lượng cao lên hàng đầu.
Vì vậy các đối tác sau khi ký hợp đồng và hoàn thành hợp đồng với công ty của cô đều rất hài lòng vì thái độ không kiêu căng, không vì lợi ích trước mắt mà biến chất này.
Có uy tín, chất lượng và thái độ tốt, dần dần danh tiếng của công ty cũng đi lên theo hướng tích cực, phát triển không ngừng.
Cuộc họp kéo dài hơn bốn tiếng cuối cùng cũng đi vào hồi kết, những bước đi đầu tiên đã được quyết định.
Mọi người hài lòng thỏa mãn ra khỏi phòng họp, bắt đầu bắt tay vào làm việc.
Chỉ còn lại Âu Di Dương cùng Âu Thiên Hạc ngồi lại trong phòng họp.
Mấy vị trợ lý cùng thư ký của hai người được cho ra ngoài trước, để loại không gian cho hai ba con nói chuyện riêng.
Âu Thiên Hạc nhìn thần sắc của con gái mình, chỉ mới kết hôn có hơn một tháng mà trông cô trưởng thành hơn hẳn.
Từng cử chỉ, hành động và lời nói đều toát lên vẻ thành thục.
Mà điều khiến ông ngạc nhiên nhất vẫn là những lối tư duy mới mẻ trong kinh doanh của Âu Di Dương, ngẫm nghĩ một chút ông cũng đoán ra, chắc chắn là học hỏi được từ đứa con rể kia của ông rồi.
“Có phải Tiểu Phó đã chỉ dạy cho con rất nhiều đúng không? Ban nãy con có rất nhiều ý tưởng độc đáo.”
Âu Di Dương sắp xếp lại tài liệu trên mặt bàn, nghe ba nhắc đến Phó Tư Truy thì miệng liền tủm tỉm cười.
“Dạ, anh ấy rất giỏi, lại quan tâm tới con.
Thấy con rầu rĩ vì chuyện kinh doanh thì sẽ chủ động góp ý và chỉ dạy cho con rất nhiều.”
Âu Thiên Hạc nhìn đôi mắt sáng rỡ cùng nụ cười tươi như hoa của con gái, trái tim của ông cũng dần trở nên ấm áp.
Thực sự mà nói, lúc Âu Di Dương kết hôn xong, sau đó dọn ra khỏi nhà, Âu Thiên Hạc vẫn chưa thể tin được.
Một phần vì chuyện này tới quá đột ngột, ông còn chưa chuẩn bị tâm lý khi con gái có người yêu, con gái đã vội vàng kết hôn.
Một phần vì việc kết hôn gấp gáp cùng vấn đề Phó Tư Truy rót vốn hỗ trợ cho công ty rất kì lạ, nói thật là ông vẫn cứ thấy lấn cấn chỗ nào.
Nhưng mà bây giờ xem ra, hai đứa nó là yêu nhau thật lòng.
Từ lúc hai đứa kết hôn, do nhà gần nên Âu Di Dương vẫn rất thường xuyên về nhà, lại dẫn theo Phó Tư Truy về cùng, gần như là chiều nào con gái cùng con rể cũng cùng ông ăn cơm tối rồi mới về nhà nghỉ ngơi.
Mới ngày đầu tiên ông còn cảm thấy khá mất mát, nhưng dần dần cũng thành quen, mà vấn đề là hai đứa con này cũng không để ông phải cô đơn.
Thậm chí có khi là còn náo nhiệt hơn so với lúc Âu Di Dương chưa kết hôn nữa.
Chỉ có cuối tuần là Âu Di Dương cùng Phó Tư Truy sẽ về nhà thăm và ở cùng ông nội Phó thôi.
Mà do chung đụng nhiều, nên Âu Thiên Hạc cũng rất dễ quan sát hình thức ở chung của con gái mình cùng cậu con rể này.
Phải nói là khi nhìn Phó Tư Truy, lại khiến ông nhớ tới hình ảnh của mình hồi trẻ, nhớ tới vợ của ông.
Phó Tư Truy yêu chiều con gái ông y như hồi ông đối xử với vợ ông khi vợ còn sống vậy.
Vì vậy mấy phần không tin tưởng còn sót lại cuối cùng cũng bị đánh bay.
Bây giờ ông lại còn thấy may mắn thay cho con gái mình, không ngờ cô lại tìm được một người tốt như vậy.
Khiến ông rất yên tâm, sau này ngoài ông ra đã có thêm một người nguyện ý bảo vệ cô, nuông chiều cô rồi.
“Nhìn thấy hai đứa hạnh phúc, ba cũng rất hạnh phúc.”
Âu Di Dương mỉm cười nhìn ba mình.
“Ba à, đừng sến vậy nữa mà.
Ngày nào ba cũng nói như vậy hết.
Lỗ tai con sắp nhàm rồi.”
Âu Thiên Hạc nghe thế thì giả vờ tức giận.
“Hừ, mới nói có như vậy đã bảo ba sến.
Người sến nhất là chồng của con, ba con không bằng một góc áo của đứa con rể này đâu.”
Âu Di Dương nghe thế thì hơi đỏ mặt, Phó Tư Truy sến sao? Là sến hay là lưu manh? Âu Di Dương ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy sau này phải về nhắc nhở anh thôi, suốt ngày cứ tuôn ra mấy câu khiến người ta sốc tinh thần, chả biết anh nói cái gì, làm cái gì mà khiến ba Âu nghĩ như vậy nữa.
Âu Thiên Hạc dọn xong tài liệu của mình, đứng lên xoa đầu con gái vài cái rồi cất bước về phòng làm việc.
Âu Di Dương cũng cầm tài liệu lên đi về phòng mình.
Lúc cô vừa ra khỏi cửa, trợ lý đứng một bên thông báo.
“Âu phó tổng, ngài Phó đã đợi trong phòng làm việc của chị được một tiếng hơn rồi ạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...