Phó Tư Truy nghiến răng: “Tiểu Dương Dương, đừng nhìn anh như vậy.
Em không lường trước được hậu quả đâu.”
Lúc này Âu Di Dương mới hoàn hồn, tự cảm thán trước độ mê trai của bản thân! Rõ ràng biết tình thế đang dần trở nên mập mờ tới mức nào, mà còn nhìn người ta si mê như vậy…Cô chậc một tiếng, ngượng ngùng cúi đầu tránh đi ánh mắt đang bắt đầu tối dần đi của Phó Tư Truy, hai bàn tay nhỏ đặt trên bờ ngực rộng lớn kia, dùng sức đẩy một cái.
Bắt đầu kiếm chuyện để chạy trốn.
“Giỡn…giỡn nhiêu đó đủ rồi.
Chúng ta…dọn dẹp tiếp thôi!”
Phó Tư Truy hiện tại nào có tâm tư dọn cái gì dẹp nữa chứ, anh đưa tay nâng cằm cô lên, để cô lại một lần nữa đối diện với ánh mắt của mình.
“Ai giỡn với em?”
Vừa dứt lời, anh liền cúi đầu xuống hôn lên bờ môi đang hé mở của cô, thực hiện việc mà mình đã muốn làm từ lâu.
“Ưm…”
Âu Di Dương bị tập kích bất ngờ, trợn tròn cả mắt nhìn gương mặt Phó Tư Truy phóng đại trước mặt mình.
Cô cung tay đấm đấm mấy phát vào ngực anh, dãy dụa một chút.
Phó Tư Truy mở mắt ra, thấy cô trừng mắt nhìn mình, anh cười nhẹ một cái.
Bàn tay đang nâng cằm cô đổi hướng, giơ lên che mắt Âu Di Dương lại, một tay luồn ra sau gáy Âu Di Dương, ấn mạnh.
Không cho cô trốn thoát.
Sau đó dùng ưu điểm thân hình to lớn, ép Âu Di Dương vào tường, khống chế hoàn toàn người trước mặt.
Cả quá trình Phó Tư Truy cũng không hề dừng nụ hôn, mút mát môi dưới xong lại liếm nhẹ lên môi trên, sau một hồi thấy không đủ thì liền luồn lưỡi vào trong khoang miệng thơm tho kia, cạy mở hàm răng của cô ra, tìm kiếm cái lưỡi mềm mại của Âu Di Dương, bắt đầu quấn lấy nó.
Âu Di Dương bị che mắt lại, mọi cảm nhận của các giác quan khác đều tăng vọt.
Nhất là cái lưỡi xa lạ đang vô cùng càn quấy trong khoang miệng của mình.
Ban đầu là do bị bất ngờ nên cô còn dãy dụa, chứ bây giờ thì Âu Di Dương đã bị anh hôn tới mê muội đầu óc.
Cảm thấy tất cả oxy của mình đều bị đối phương hút cạn sạch, tâm trí cũng lâng lâng như đang ở trên mây.
Lúc còn ở trên đảo, Âu Di Dương đã xác định rất rõ ràng, mình thích Phó Tư Truy.
Không chỉ là thích, mà còn là rất thích.
Và không phải là chỉ thích mới gần đây, theo cô cảm nhận, có khi cô đã thích anh từ cái lần đầu tiên hai người họ gặp nhau rồi, chính là cái đêm thất thố đó của cô.
Nếu không, vì sao lại giữ ảnh của tình một đêm trong điện thoại lâu đến như vậy? Bao nhiêu lần muốn ấn xóa tấm hình đều không nỡ.
Ở chung với anh nhiều ngày, nay còn sinh thêm một phần cảm giác thân thiết gần gũi và ngưỡng mộ anh.
Anh đẹp trai, không có gì phải bàn cãi.
Anh lại giỏi giang, và không chỉ giỏi ở một mặt.
Lượng kiến thức của anh vừa nhiều vừa rộng, khiến cô vô cùng nể phục.
Và đặc biệt nhất là, người này cũng có tình cảm với cô.
Mặc dù cả hai quen biết nhau không bao lâu, nhưng anh lại nuông chiều cô đến tận trời.
Anh thể hiện rõ như vậy, cô có không muốn biết, không muốn cảm nhận cũng không được.
Vì thích, nên khi bị người mình thích trêu chọc, lúc nào cô cũng xấu hổ không thôi, chẳng biết phản bác lại cái gì, chứ bình thường khả năng giao tiếp của cô cũng rất tốt.
Chỉ khi đối diện với Phó Tư Truy, cô mới như là mất đi khả năng ngôn ngữ vậy, không bị chọc cho tức giận thì cũng bị chọc cho á khẩu.
Mà vấn đề là, hai người đều có tình cảm với đối phương, đương nhiên khát vọng thân mật với đối phương là hoàn toàn bình thường.
Có điều Phó Tư Truy cũng không có vồ vập, anh chỉ là từ từ đi từng bước, để cô chậm rãi tiếp nhận anh thôi.
Vì điều này, cô biết là anh cũng rất tôn trọng cô, không vì bản hợp đồng kia hay vì bất cứ thứ gì mà khinh rẻ cô.
Nói thật ra, ví dụ cùng là bản hợp động đó, cùng là những điều kiện đó, cộng thêm giấy kết hôn cũng đã ký rồi, nếu đổi lại thành người khác chứ không phải là Phó Tư Truy, thì có ai mà kìm chế được như anh không?
Tình một đêm nằm cùng mình trên cùng một chiếc giường, cách nhau chỉ nửa cánh tay, thực sự là sẽ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà đi ngủ sao? Cho nên mặc dù cô không nói ra, nhưng những hành động này của anh vẫn khiến cô cảm động cô cùng.
Chỉ là Âu Di Dương không thể hiện ra, nên Phó Tư Truy không biết thực ra là cô đã ngầm chấp nhận anh từ lâu rồi.
Âu Di Dương đã ngừng dãy dụa từ khi nào, hai tay đặt trên ngực Phó Tư Truy chuyển sang choàng lên cổ anh, chân nhón lên, cả cơ thể cũng chủ động áp sát vào anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Phó Tư Truy mới đầu hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã biết là Âu Di Dương đang bật đèn xanh với mình, tức nghĩa là cô đã hoàn toàn chấp nhận những hành động thân mật hiện tại của anh, hoàn toàn không phải là do bị anh cưỡng ép.
Nghĩ tới đây, đại não của anh bị kích thích mạnh mẽ với hành động này của cô, liền đưa tay bế bỏng Âu Di Dương lên, đi đến bàn làm việc đặt cô ngồi lên đó, không kìm chế bản thân nữa, bắt đầu một nụ hôn cuồng nhiệt mới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...