Hôn Nhân Là Giả Bà Xã Là Thật

Âu Di Dương đờ đẫn, không ngờ ba mình lại quyết liệt như vậy. Cô hồi hộp đợi nghe Phó Tư Truy tính nói gì để xoay chuyển tình thế.

Phó Tư Truy vẫn yên lặng lắng nghe Âu Thiên Hạc nói hết, không có cắt ngang ông. Âu Thiên Hạc làm anh bỗng nhớ tới ba mẹ mình, nhớ tới tình yêu họ dành cho anh, không tiếc hy sinh tính mạng của mình để đổi lại sự sống cho anh.

Vợ của anh có một người ba yêu thương cô ấy như vậy, làm anh càng tôn trọng và kính nể ông hơn. Phải biết rằng, ở ngoài kia không biết có bao nhiêu ông bố bà mẹ muốn bán con gái mình cho anh để đổi lại danh vọng, tiền tài, địa vị.

Nhưng Âu Thiên Hạc lại khác, chỉ cần con gái không bị tổn thương, chỉ cần tương lai sau này của con gái có thể được tự do lựa chọn người mình yêu, tiền tài hay địa vị gì đó, Âu Thiên Hạc không hề để trong mắt. Bởi vì trong mắt ông, chỉ có một mình Âu Di Dương.

Cũng giống như Âu Di Dương vậy, người khác thì chỉ mong anh liếc nhìn họ một cái là họ đã vui mừng rồi. Còn cô thì mỗi ngày phải liếc anh ít nhất một lần thì cô mới vui. Nếu không vì công ty cô gặp chuyện, để anh kiếm được cớ, thì không biết tới chừng nào Phó Tư Truy mới ôm được người về nhà. Cũng vì cái thái độ vô cùng tự nhiên thoải mái cùng thẳng thắng đó của cô mà có lẽ bây giờ anh mới ngồi tại đây.


Phó Tư Truy ngồi nghiêm chỉnh lại, anh nhìn sâu vào mắt Âu Thiên Hạc.

“Chú Âu, đây là lần đầu tiên con với chú gặp gỡ cũng như tiếp xúc với nhau. Con hiểu những nỗi lo lắng của chú. Con biết rằng bây giờ con có nói gì, thì nghe có vẻ hơi sáo rỗng vì cả con và chú đều vẫn chưa hiểu rõ đối phương, con không thể ép buộc chú tin tưởng con được.”

Phó Tư Truy hít sâu một hơi, tiếp tục nói.

“Đầu tiên, con xin phép nói một chút về quan điểm của bản thân con ạ. Đối với con, tình yêu là không phân biệt giai cấp, tầng lớp hay là bất kể điều gì. Mà con cũng tin rằng cả con và Dương Dương đều sẽ không bị những vấn đề này ảnh hưởng.”

“Điều thứ hai con muốn nói với chú, là con muốn chia sẻ một chút, con mất ba mẹ từ nhỏ. Phó Tư Truy của hiện tại, là do một tay ông nội nuôi lớn. Vì vậy con nghĩ bản thân mình còn rất nhiều thiếu sót trong vấn đề tình cảm, hay là chưa đủ tinh tế để chăm sóc và bảo vệ tốt cho Dương Dương giống như chú đã và đang làm.”

“Nhưng con đảm bảo với chú, năng lực học hỏi và tiếp thu của con vô cùng tốt. Con sẽ dùng hết sức của mình để có thể chăm sóc và bảo vệ tốt cho em ấy, những điều này, mong chú có thể chỉ dạy thêm cho con. Con sẽ cố gắng tốt lên mỗi ngày, và sẽ dùng hành động để làm chú tin tưởng con, tin tưởng vào quyết định đến với nhau của con cùng Dương Dương ạ.”

“Mặc dù thông báo việc kết hôn với chú quá gấp gáp, đây là lỗi của con khi chưa suy nghĩ thấu đáo về vấn đề thông báo sớm cho phụ huynh. Nhưng mong chú hãy ủng hộ cho con cùng Dương Dương. Cũng mong chú cho chúng con một cơ hội. Con sẽ không làm chú và Dương Dương thất vọng đâu ạ.”


Nói xong, Phó Tư Truy lại trịnh trọng đứng lên, cúi đầu với Âu Thiên Hạc một lần nữa. Âu Thiên Hạc lại luống cuống đứng lên đỡ người. Thật ra ông không có ý muốn cấm cản gì cả, ông nói vậy là để nghe thái độ của Phó Tư Truy thôi.

“Ầy, đừng đừng đừng. Đứa trẻ này sao lại…Được rồi, ngồi xuống đi. Cậu…cậu nói vậy là được rồi. Tôi tin người thừa kế của gia tộc nhà họ Phó sẽ không nói hai lời. Chỉ mong là cậu có thể làm được những gì mà mình đã nói. Tôi…chỉ có một đứa con gái này thôi.”

Âu Thiên Hạc cảm nhận được thành ý của Phó Tư Truy, cũng cảm nhận được sự nghiêm túc của anh. Và thêm một điều nữa, người ở địa vị cao như Phó Tư Truy, lại không ngần ngại cúi đầu với ông hết lần này tới lần khác thế này. Ngoài việc anh yêu ai yêu cả đường về ra, thì Âu Thiên Hạc không tìm thấy được lý do nào khác khiến một Phó Tư Truy cao cao tại thượng lại có thể dễ dàng gập đầu trước mặt mình như vậy.

Phó Tư Truy thấy thái độ của Âu Thiên Hạc đã thay đổi, anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Hướng Âu Thiên Hạc nở một nụ cười tươi rói.

“Vâng, ba yên tâm. Con sẽ cố gắng hết sức khiến cuộc đời còn lại của Dương Dương hạnh phúc. Ba và Dương Dương sẽ không thất vọng đâu ạ!”


Âu Thiên Hạc bị tiếng “ba” kia làm cho đơ người: “...”

Cậu Phó này, kêu đến là trơn tru như vậy! Ở nhà cậu có tập dợt trước không đấy!!!

Âu Di Dương đứng nép một bên nghe lén, suýt nữa thì cảm động: “...”

Ôi! Giờ phút này mà anh vẫn giữ vững tâm lý để có thể mặt dày như vậy! Tâm phục khẩu phục, tâm phục khẩu phục! Đã hiểu vì sao anh bị Quách My chế nhạo nhiều đến vậy rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui