Hôm nay là Chủ Nhật, nếu như Âu Di Dương chỉ là những nhân viên bình thường, có lẽ cô đã có thể ngủ nướng một bữa. Nhưng thật không may, hiện tại Âu Di Dương cùng Âu Thiên Hạc lại là hai người đang quản lý chính trong công ty, việc nhiều vô số kể.
Vì vậy, cho dù là Chủ Nhật hay ngày thường thì cả hai đều phải đi làm. Chiều nay cô còn phải về nhà làm một bữa cơm cho buổi gặp mặt giữa Âu Thiên Hạc và Phó Tư Truy.
Lúc Âu Di Dương đang còn lơ tơ mơ ngái ngủ đứng trong toilet vệ sinh cá nhân, thì điện thoại cô réo liên tục. Âu Di Dương bực bội đi ra tìm điện thoại, thấy người gọi tới là Phó Tư Truy, cô nhăn nhăn mặt bắt máy. Sao lại gọi lúc sáng sớm thế này…
“Alo…”
“Em dậy chưa? Hôm nay anh tới nhà em gặp mặt ba vợ đúng không?”
Âu Di Dương nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của anh, lại thấy mình đang mơ màng thì bị tiếng chuông điện thoại liên hồi làm cho tỉnh táo hết cả lên, cô lẩm bẩm trong miệng.
“Chưa dậy cũng bị anh réo dậy…”
“Ha ha…xin lỗi em. Anh cũng giống em thôi, có hơi lo lắng. Gọi điện để xác nhận lại một chút.”
“Thì đúng là chiều nay gặp mặt...Vậy…Anh…còn gì muốn nói nữa không? Em đang vệ sinh cá nhân.”
“À…Có, hôm nay em có rảnh không? Cùng anh đi gặp mặt nhóm bạn của anh một lát nhé?”
“Hả…em cũng phải đi nữa sao?”
“Được không? Anh muốn giới thiệu em với bạn anh. Nhưng nếu em không thích cũng không sao, không cần đi.”
“Được rồi, vậy để em chuẩn bị.”
“Anh sẽ nhắn thời gian sang cho em.”
Hai người nói xong thì cúp máy. Khoảng chừng 10 phút sau, cô nhận được tin nhắn thời gian hẹn gặp mặt của Phó Tư Truy gửi tới. Giờ hẹn tầm khoảng 11 giờ rưỡi, nhưng cỡ 10 giờ anh sẽ tới đón cô. Âu Di Dương lại nhắn địa điểm đón cho Phó Tư Truy.
Sau khi hẹn gặp xong xuôi, cô lại vào toilet vệ sinh cá nhân.
Lúc đứng trước tủ đồ, cô bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay mình nên mặc gì. Do không phải ngày đi làm nên cô không mặc đồ công sở. Buổi trưa lại phải đi gặp mặt nhóm bạn của Phó Tư Truy, có lẽ cô phải lựa chọn một bộ quần áo nào đó trông ổn một chút.
Suy nghĩ một hồi, cảm thấy anh sẽ gặp mặt bạn bè ở những nhà hàng sang trọng, nên Âu Di Dương chọn chiếc đầm đơn giản màu trắng. Vừa thanh lịch lại đơn giản, cho dù là đến nơi sang trọng hay không sang trọng đều vẫn phù hợp mà không quá lố lăng. Sau đó lại makeup trang điểm nhẹ nhàng rồi mới xuống nhà.
Ba Âu đã chờ sẵn bên dưới, thấy con gái đi xuống thì cả hai ba con cùng nhau đến công ty.
Trên xe, ba Âu nhìn nhìn con gái.
“Hôm nay con đi đâu sao?”
“Dạ, hẹn gặp bạn bè một chút ạ.”
“Ừm, vậy buổi gặp mặt với Phó Tư Truy thì sao?”
“Chiều nay khoảng sáu giờ được không ba? Con sẽ về sớm nấu một bữa cơm cho hai người.”
Âu Thiên Hạc nghe vậy thì cười hiền từ: “Được được. Mấy giờ cũng được. Thuận tiện cho hai đứa con là được rồi.”
“Dạ.”
***
Sau khi tới công ty, Âu Di Dương liền tập trung vào công việc. Công việc rất nhiều nên thời gian trôi qua cũng nhanh, chớp mắt đã đến giờ hẹn với Phó Tư Truy rồi.
Phó Tư Truy vô cùng đúng giờ, 9h55 đã gọi điện cho cô bảo rằng anh tới rồi. Âu Di Dương liền cầm túi xách chạy xuống lầu.
Vẫn như mọi khi, Phó Tư Truy luôn xuống xe đứng đợi cô. Nhưng hôm nay anh không hút thuốc, cũng không mặc âu phục nghiêm túc như mọi ngày. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen tay dài đơn giản phối cùng quần tây đen. Cúc áo không cài hai chiếc trên cùng, trông rất thoải mái tự nhiên.Tay áo sơ mi được anh vén đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay săn chắc. Vì vậy, chiếc đồng hồ đắt tiền liền lộ ra ngoài, với thiết kế kim loại, chiếc đồng hồ óng ánh trên cổ tay anh, trông vô cùng bắt mắt.
Tóc Phó Tư Truy cũng không vuốt keo như mọi ngày nữa, anh chỉ tùy tiện buông thả tự nhiên. Tóc không vuốt keo nên rất mềm mượt, sẽ chuyển động bay bay theo mỗi cử động của anh.
Âu Di Dương há hốc mồm ra nhìn anh, sao cái người này mặc gì làm gì cũng đẹp thế nhỉ? Cho dù là phong cách bóng bẩy hay là phong cách tùy tiện, cũng vô cùng nổi bật. Cứ mỗi lần gặp lại là mỗi lần lóa mắt thế này, thật là mệt tim!
Thấy cô đến gần, Phó Tư Truy mở cửa xe giúp cô, đợi cô ngồi yên vị rồi anh cũng vòng sang bên kia lên xe.
Âu Di Dương lên tiếng trước: “Bạn của anh đông không?”
Cô rất tò mò về vấn đề này. Sợ gặp phải quá đông người, cô lại không quen biết ai, sẽ hơi ngại.
Phó Tư Truy: “Không đông, chỉ vài người thôi. Là bạn thời đại học. Có cả Tyler nữa.”
Âu Di Dương thở phào: “Ừm.”
Không đông thì rất tốt. Hôm nay cô có hơi lười giao tiếp. Mong là mọi thứ sẽ được diễn ra suôn sẻ.
Phó Tư Truy chở cô tới một nhà hàng khá xa. Phải lái xe đến gần một tiếng mới tới nơi. Đây là một nhà hàng nổi tiếng, thức ăn ngon, bày trí cũng sang trọng. Hai người được nhân viên dẫn vào một phòng riêng đã đặt trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...