Sau khi cùng cô ân ái, cô co người lại vào trong chăn đưa tay ôm lấy cơ thể không một mảnh vai che thân của mình, đau đớn khó tả lẫn tâm hồn cùng thể xác, đôi mắt khô khốc vì cạn nước mắt.
Lộ Lục Quân đứng dậy nhìn cô nằm trên giường mà lòng quặn thắt nhưng nhanh chóng lại gạt bỏ đi , hắn mặc lại quần áo, ánh mắt nhìn cô chứa đầy khinh thường
" Cô giả vờ thanh cao cái gì? Được ngủ với tôi là phúc phần lớn của cô rồi.
Không phải cô yêu tôi sao ? Trao thân cho tôi phải thấy hạnh phúc chứ ? Cũng nên làm tròn bổn phận của người vợ đi"
" Cút.
Cút đi, làm ơn biến ra khỏi cuộc đời tôi ! "
Nhược Vũ tức giận hét lên, tay bấu chặt lấy cơ thể mà run rẩy.
Cô ghét hắn, vô cùng câm ghét hắn.
" Muốn tôi biến ra khỏi cuộc đời cô ? Nằm mơ đi ! Tôi sẽ khiến cô thấy tôi chính là ác mộng của cuộc đời cô ! "
Hắn bỏ lại câu nói sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Nhược Vũ bật khóc nức nở, khóc đến không còn hơi sức.
Tại sao cô lại phải chịu cảnh ngộ như vậy ? Rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ ? Tại sao hắn lại không buông tha cho cô ?
" Từ Bách Vũ , làm ơn hãy đến đem tôi đi.
Làm ơn "
[...]
Đến tối, Nhược Vũ cô mệt mõi ngồi dậy, đôi mắt đoe hoe đến đau lòng.
Cô một thân không một mảnh vải đứng dậy, những dấu hôn xanh tím chằn chịt khắp cơ thể trắng muốt nhìn vô cùng chói mắt.
Nhược Vũ lần mò chậm rãi đi đến nhà vệ sinh, tay đưa đến vòi sen bật nước, nước từ trong vòi tuông ra xuống cơ thể nhỏ bé yếu đuối kia , cô ra sức chà xát da của mình đến đỏ ửng, chà cho những vết hôn kia biến mất khỏi cơ thể mình, cô cảm thấy nó thật dơ bẩn.
Cô ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ mà hóng gió, cô chậm rãi nhắm mắt thư giãn , để cho gió thổi đi hết những muộn phiền , những thứ dơ bẩn lưu lại trên người cô.
Cạch
Tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà cùng mùi nước hoa nồng nặc đắc tiền xộc vào mũi cô , Nhược Vũ vẫn bình tĩnh nhắm mắt
" Cô vào đây làm gì? "
Cẩn Y cười đầy mỉa mai, cô ta đứng dựa người vào cánh cửa nhìn cô
" Tôi muốn xem xem cô bây giờ trở thành bộ dạng gì.
Tôi cũng thật không ngờ Lục Quân không xử tội cô nặng nề mà lại khiến cô nằm dưới thân anh ấy rên rỉ đến đau khổ "
Nhược Vũ khẽ cười , cô từ từ mở mắt dù trước mắt vẫn là một màu đen như mực
" Cô cũng thuộc dạng mách lẽo nhỉ ? Chắc lúc còn đi học bạn bè sẽ ghét cô lắm nhỉ? "
" Cô.
Ý cô là gì ? "
" Ý tôi là gì? Không phải cô rất rõ sao Cẩn Y ? Cô muốn trả thù tôi nên đi nói cho anh ta biết mọi chuyện sao ? Thật trẻ con ! "
Nói đến đây cô từ từ đứng dậy khỏi ghế , xoay người về hướng Cẩn Y , cô liền nở nụ cười đầy châm biếm chọc tức cô ta
" Cô thấy người đàn ông của cô ngủ với người phụ nữ khác mà không ghen hay tức giận sao ? Còn vui vẻ đến xem họ thế nào ? Hay chính ngay bản thân cô cũng giống vậy ? Trao thân cho người đàn ông khác ? "
Cẩn Y dường như bị nói trúng tim đen thì vô cùng tức giận , nghiến răng trừng mắt đầy hung tợn nhìn cô như không thể giết chết cô ngay lập tức.
Nhược Vũ tuy không thấy biểu cảm của cô ta nhưng cô cũng đoán được Cẩn Y vô cùng tức giận.
" Bị nói trúng tim đen rồi sao ? Thật không ngờ đúng là trời sinh một cặp ! Vô sỉ như nhau "
Lộp cộp
Chát
Cái tát giáng lên gương mặt xinh đẹp của cô, in dấu đỏ chói làm nổi bật trên làn da trắng muốt.
Nhược Vũ bị đánh bất ngờ đầu nghiên qua một bên, má bị xước một đường dài máu chảy xuống đau rát, Cẩn Y tức đến đỏ mặt, giọng gầm lên
" Lam Nhược Vũ cô nên câm miệng của mình lại.
Nếu không đừng trách vì sao cô chết quá sớm ! "
Lam Nhược Vũ bật cười, cười như điên dại, cô vô thứ lùi về sau mà hét lên khiến Cẩn Y giật mình
" Có giỏi thì cô giết tôi đi ! Tôi chán ghét khi phải sống trong ngôi nhà này rồi.
Vì sao vậy chứ ? Tôi đã hiến mắt trả cho cô, lấy đi ánh sáng cuối cùng của mình cho cô.
Vậy tại sao lại không buông tha cho tôi ? Các người giết cha tôi, tống người thân duy nhất của tôi vào tù, các người vẫn chưa thấy hả dạ sao ? Còn muốn hành hạ tôi đến khi nào ? "
Cô dùng tất cả những uất ức, tất cả những sự chịu đựng của mình mà hét lên, cô muốn nói ra hết, không muốn phải chịu đựng đầy đau khổ như vậy nữa.
Cô không muốn sống một cuộc sống như vậy, trong căn nhà không có tình yêu thương, không có sự ấm áp.
Cẩn Y ngạc nhiên với thái độ này của cô, cô ta không ngờ đến cô sẽ hành động như vậy
" Có trách thì hãy trách Lộ Lục Quân , anh ấy sẽ không buông tha cho cô "
Dứt lời, Cẩn Y xoay người bỏ ra bên ngoài.
Nhược Vũ cười khổ ngồi thụp xuống sàn mà bật khóc, cô ôm lấy mặt mà khóc nức nở.
Vì sao chứ, vì sao lại không buông tha cho cô !
Chợt như cái gì loé lên trong đầu cô, Nhược Vũ nhanh chóng đứng dậy lần mò đến chiếc bàn nằm cạnh cửa sổ, trên chiếc bàn là một chiếc kéo nhỏ, cô đưa tay mò mẫm với lấy nó , cầm chiếc kéo trong tay cô cười thầm trong lòng
" Lộ Lục Quân, kiếp này là do tôi sai lầm khi gặp anh, ngu ngốc yêu anh điên cuồng.
Hy vọng kiếp sau anh và tôi mãi mãi không tìm thấy nhau ! "
Phập
Nhược Vũ đưa kéo đâm thẳng vào trong bụng , máu tươi dần chảy xuống thấm ướt tà váy mỏng manh trên người cô.
Nhược Vũ nằm xuống sàn nhà, máu chảy loang đổ ra cả cơ thể nhìn vô cùng ghê rợn
" Ch...!Cha, Nhược Vũ đến đoàn tụ với cha đây "
Cô chậm rãi nhắm mắt, môi nở nụ cười thê lương cùng mãn nguyện.
Thoát khỏi tay hắn bằng cái chết cô cũng không hối tiếc .
[...]
Lộ Lục Quân ngồi trong phòng ăn đọc báo lại không chú ý đến cô đã xuống hay chưa, hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào thông tin trên báo " Đại thiếu gia, cháu trai duy nhất của Từ gia từ nước ngoài trở về, sẽ chính thức tiếp quản tập đoàn Tinh Ức ".
Hắn nhíu mày đến khó chịu thì giật mình với cái ôm đầy ngọt ngào của Cẩn Y , cô ta ôm lấy hắn từ phía sau, hơi thở ấm phả vào tai hắn đầy ma mị
" Chào buổi tối anh yêu "
Lộ Lục Quân bỏ tờ báo xuống bàn, hắn đưa tay kéo cô ta ngồi xuống đùi mình mà ôm ấp đầy tình tức, Cẩn Y thuận tiện ôm lấy cổ hắn , môi chạm nhẹ vào bờ môi mỏng kia.
Hắn nhéo mũi cô ta đầy cưng chiều
" Hôm nay có chuyện vui sao ? "
" Không có.
Chỉ là muốn hôn anh thôi "
" Thật sao ? "
Cô ta gật đầu e thẹn , ai nhìn vào cũng muốn cưng chiều , yêu thương.
Lộ Lục Quân chuẩn bị cuối xuống hôn lấy đôi môi quyến rũ kia của Cẩn Y thì bị nữ giúp việc kia cản trở , cô ấy chạy vào vô cùng gấp gáp
" Thiếu...!Thiếu gia , không hay rồi "
" Có chuyện gì? "
Hắn ngẩn đầu nhíu mày đầy khó chịu nhìn cô ấy, ánh mắt hiện lên tia không hai lòng.
" Thiếu phu nhân...!Cô ấy...!"
" Nói nhanh lên ! "
Cẩn Y tức giận gắt lên, giúp việc đáng ghét ! Dám cản trở không gian của cô ta và hắn,còn lắp bắp không nó ra lời.
Thật phí thời gian !
" Thiếu phu nhân,cô ấy đã tự sát ! "
" Cái gì? ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...