– Anh, sao anh cho cu Bi mặc cái yếm hồng có nơ thế kia?
Tôi bước ra từ nhà tắm, tay lau lau mái tóc ướt ngang lưng, Vinh đã thay tã cho con rồi lồng chiếc yếm hồng xinh xắn vào người con từ lúc nào. Thằng bé chu cái mỏ phì phì về tôi rồi cười tủm tỉm, trong chiếc yếm hồng nhìn đáng yêu không thể tả! Tôi nửa cười nửa mếu hỏi anh, biết tỏng câu trả lời nhưng vẫn hỏi. Vinh tỉnh bơ, hài lòng nhìn thành quả đáp:
– Trẻ con mà, mặc xinh là được! Không cần phân biệt!
Thật là một câu trả lời thông minh cho tủ đồ em bé anh đã sắm từ lúc con mới có năm tháng trong bụng mẹ!
Nhưng thôi, cho anh ngắm con đáng yêu như thế một lát là đủ rồi! Thay lại chiếc yếm công tử cho con, vợ chồng tôi bế con xuống công viên ở dưới nhà hóng gió. Thằng bé mẫm mạp được địu trước bụng Vinh, gặp ai nó cũng vẫy tay cười vui thích. Vinh nhếch miệng:
– Chẳng biết cái tính thảo mai hóng hớt này giống ai?
Hai má tôi nong nóng, tôi giả lơ không đáp. Vinh cúi xuống thì thầm bên tai tôi:
– Nhưng ba nó mê mẹ nó vì cái tính này đấy! Ngọt như mía lùi ai chả mê!
Gai ốc tôi nổi rần rần vì câu nịnh nọt ngọt ngào như mật của Vinh. Ai kia cũng biết khen vợ, mà khen câu nào là tôi chỉ biết chết câu ấy, ám ảnh đến cả năm cả tháng! Chẳng biết ai mới là kẻ thảo mai ở đây!
Kể từ lần tôi suýt thì bước qua quỷ môn quan, Vinh tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện sinh đẻ. Cho đến khi cu Bi được ba tuổi, đã đi lớp rồi líu lo suốt cả ngày, anh vẫn nghiêm túc dùng biện pháp phòng tránh.
Tối nay tôi thoa xong kem dưỡng da, tiến lại bàn làm việc bóp vai cho Vinh, cúi xuống thì thầm bên tai anh:
– Anh… tối nay đẹp ngày… mình nặn một cô công chúa đi!
– Không là không.
Vinh nghiêm túc trả lời. Tôi nửa cười nửa xúc động, đã từng trấn an anh nhiều lần là tôi sẽ không sao đâu nhưng anh dứt khoát không chịu. Anh kéo tôi ngồi lên đùi anh, đôi mắt say mê không che giấu anh nhìn tôi, ẩn chứa cả xót xa khi nhắc đến ngày đó:
– Anh sợ một lần là tởn đến già rồi, mình có cu Bi là đủ, không cần thêm con nữa!
– Nhưng cu Bi thích có em lắm!
– Kệ nó! Không phải thích gì cũng chiều!
Biết chẳng thể thuyết phục anh, tôi đành chấp nhận. Có điều người tính không bằng trời tính, có ai ngờ được đêm hôm đó, bằng một cách thần kỳ nào đó mà biện pháp phòng tránh ưu việt bao cao su đã được chứng minh không đạt một trăm phần trăm hiệu quả, đó là khi bao bất ngờ bị thủng!
Tôi nhe răng cười đưa chiếc que thử thai hai vạch cho anh.
– Em giỏi lắm!
Vinh lừ mắt mỉa mai còn tôi mím môi đắc ý. Anh lo lắng nắm chặt hai bàn tay tôi:
– Con đến là ý trời, anh cũng rất vui… nhưng anh cũng rất lo.
– Lần trước em gặp nguy hiểm là do Vũ, còn lần này… em sẽ bình an thôi!
Nhắc đến Vũ, tôi lại khẽ rùng mình. Hắn đã ra tù cách đây một năm nhưng hoàn toàn bị ông Trí ngó lơ, Vinh cũng cẩn thận đề phòng hơn với hắn, dứt khoát không để hắn làm gì hại đến chúng tôi thêm nữa. Hiện tại mẹ con hắn sống ở đâu tôi cũng không rõ.
Có lẽ ông trời đã chán đày đọa tôi rồi, lần mang thai thứ hai của tôi nhẹ nhàng êm ái, sinh cho Vinh một cô công chúa cũng nhanh chóng dễ dàng. Anh cứ như ngồi trên đống lửa suốt từ lúc tôi vào phòng sinh, tôi không cho anh vào vì sợ anh hoảng loạn trước cơn đau đẻ của tôi. May sao tôi vào không bao lâu đã xong nhiệm vụ.
Vinh ngỡ ngàng đón lấy con gái, dường như tâm lý còn chưa kịp chuẩn bị cho sợ hãi đã được đón nhận tin vui khiến anh ngơ ra. Trấn tĩnh lại, anh bế con gái còn đỏ hỏn phóng như bay vào phòng sinh. Nhìn tôi mệt mỏi nằm đó, tóc tai rũ rượi bết dính trên khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt anh thêm một lần ướt nhòa.
– Phạm Thanh Vy, đời này anh nợ em, vĩnh viễn nợ em. Cảm ơn em đã đến bên anh, đã mang cho anh cuộc đời này!
—
Quay lại thời điểm ban đầu, chắc chắn cả tôi và Vinh đều không thể nào tin nổi có một ngày chúng tôi chỉ nghĩ đến nhau, còn có thêm hai cục cưng là kết tinh của tình yêu thật sự giữa chúng tôi. Khởi đầu là lừa dối, là vô tình, là ích kỷ, cuối cùng lại nhờ chân tình, nhờ tình thương, nhờ say mê khao khát và nghĩ cho nhau mà thành duyên nợ không thể cách rời. Tôi và anh đã đến với nhau như thế, đã yêu nhau như thế, cũng đã biết ơn sự sắp đặt kỳ diệu của số phận như thế, để rồi lúc này mỗi ngày được ở bên nhau, cùng nhau vui cười, cùng nhau tận hưởng, cùng làm việc và chăm sóc hai thiên thần nhỏ. Niềm hạnh phúc đã thực sự đến với tôi và anh, dù khởi đầu của chúng tôi là một cuộc hôn nhân không tình yêu.
KẾT THÚC.
Truyện kết trọn vẹn ở đây, em đã lồng ngoại truyện trong chính văn. Cảm ơn các chị em đã nhiệt tình ủng hộ bộ truyện, em xin chúc chị em mình những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống 😘 Hẹn các chị em ở bộ truyện tiếp theo, chị em mình nhấn th.eo dõi f.b em để không bỏ lỡ truyện mới nhé 😊
Yêu thương ❤ ❤ ❤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...