Người đàn ông tôi cứ ngỡ đã gần anh hơn một chút, khi anh đứng đó nhìn tôi rồi quay trở lại nơi có Lan, tôi mới hiểu mình đã sai, sai hoàn toàn. Có lẽ lâu nay, trái tim anh chưa từng có tôi.
Hành lang trống rỗng, trái tim tôi cũng trống trải thê lương. Hít sâu một hơi, tôi quay đầu bước nhanh ra cổng cô nhi viện. Nơi này đồng không mông quạnh tối tăm hũ nút, làm sao bắt xe trở lại thành phố được đây?
– Em định cuốc bộ ra đường lớn à?
Âm giọng trầm trầm không có ý trêu đùa vang lên sau lưng tôi. Tôi giật mình, trái tim bất giác reo vui không kiểm soát nhưng vẫn cố gắng trấn giữ khóe miệng để quay lại hỏi Vinh:
– Anh không ở đó để thuyết phục chị ấy sao? Chị ấy vẫn chưa lấy chồng… biết đâu anh có cơ hội…
– Em nghĩ tôi một đời vợ còn có giá thế à?
Vinh nhếch nhẹ khóe miệng, thực lòng tôi không hiểu anh đã phải đối diện với những cảm xúc thế nào kể từ lúc biết tin Lan còn sống, chỉ biết trong lòng đau nhói, vừa thương anh, lại vừa thương bản thân mình. Anh gật nhẹ, luồng mắt lướt qua đỉnh đầu tôi rồi dừng ở đôi mắt đỏ hoe của tôi.
– Tôi đã muốn nói thêm gì đó với Lan, nhưng nghĩ đến em một mình đứng ở đây, rất có thể em sẽ một thân một mình băng qua bóng tối mà không cần ai giúp đỡ, tôi đã nghĩ lại.
Đôi mắt mệt mỏi lóe lên chút trào phúng, Vinh nhàn nhạt giải thích tại sao anh lại đi theo tôi. Tôi ngỡ ngàng nhìn anh, trong lòng như có một trận pháo hoa cùng nở tung tóe, nhất thời ngơ ngơ ngác ngác. Anh… nghĩ đến tôi… quyết định của anh là… không nỡ để tôi một mình?
– Bảo còn đi toilet chưa xong, chờ cậu ta ra rồi chúng ta về.
Nghe tiếng chân người tôi và Vinh đều quay lại nhìn đoàn người nước ngoài lục tục trở ra, anh chợt kéo vai tôi sát lại. Đoàn người từ Mỹ đến Việt Nam làm từ thiện ở cô nhi viện này, không rõ “mạng lưới” của Vinh thế nào mà người của anh đã phát hiện được Lan ở đây.
Lan lướt qua anh và tôi, đôi môi cô ta mím chặt, hai mắt nhìn đi chỗ khác. Peter như một gã cận vệ to lớn đi ngay sau cô ta bảo vệ, đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn Vinh rồi cũng hếch mặt bước theo Lan. Đoàn người Mỹ lên một chiếc xe mười sáu chỗ dừng gần cổng, lúc này là hơn tám giờ, có thể vì phải chờ anh mà bọn họ đi ăn tối muộn.
Đoàn xe đi rồi, Vinh cũng thở hắt ra. Tôi cảm nhận được anh căng thẳng thế nào khi Lan bước qua mặt anh và rồi rời xa vĩnh viễn, như chưa từng trở lại trong cuộc đời anh. Tình yêu tưởng chừng vĩnh cửu khiến anh điên loạn cuối cùng cũng vì lòng người lạnh lẽo mà hóa tro tàn. Tôi biết anh đang buồn, buồn đến nặng trĩu, dường như anh chỉ muốn gào thét, muốn chất vấn nhưng anh lựa chọn cất giấu tất cả, để Lan thoải mái bước tiếp trên con đường cô ấy chọn… và để tôi không cô độc một mình. Tận cùng của tình yêu anh dành cho Lan là thế này sao? Hay tình yêu ấy đã có điểm dừng, một điểm dừng là lựa chọn quay đầu lại? Tôi không biết nữa… tôi chỉ biết, ít nhất tôi vẫn có một vị trí… dù nhỏ như một con kiến… có thể chỉ bằng một nửa con kiến trong trái tim anh, thì đó chính là niềm hạnh phúc không cách nào che giấu của tôi rồi. Tôi vòng tay ôm lấy eo anh, áp má vào lồng ngực anh, thì thầm:
– Chồng… cảm ơn anh… cảm ơn anh đã nghĩ đến em.
– Em khóc xấu tệ, nên đừng có khóc.
Vinh khẽ cười, anh xoa xoa vai tôi. Tôi nửa cười nửa khóc gật gật.
– Em cũng đâu muốn khóc, chẳng ai muốn khóc cả. Anh… đừng làm em khóc được không?
Tôi ngước lên nhìn anh, cũng là lúc anh cúi xuống nhìn tôi. Đôi mắt lấp lánh của anh như ngàn ánh sao sáng chiếu rọi bóng tối trong tôi.
Vinh khẽ “ừm” trong cổ họng. Một lời hứa yếu ớt nhưng vẫn là một lời hứa, tôi chỉ không biết… liệu lời hứa có đáng tin hay không, nhưng tôi đã hạnh phúc đến mức không cần câu trả lời. Bản thân lời hứa ấy với tôi chính là hạnh phúc.
Tôi kiễng chân, hôn chụt một cái vào môi anh rồi cúi đầu không dám nhìn anh. Vinh xoa xoa đầu tôi, hình như khóe miệng anh đang cong lên thì phải.
– Đang ở cổng cô nhi viện mà em dám đầu độc trẻ em à?
Hai má nóng ran, tôi mặc kệ anh bước nhanh về phía xe hơi của anh. Anh nói đúng, chỉ cần anh ra chậm một phút thôi, rất có thể tôi đã chìm vào bóng tối trên con đường gập ghềnh kia. Hóa ra… anh hiểu tôi hơn tôi nghĩ, anh nghĩ cho tôi nhiều hơn tôi nghĩ, tôi may mắn nhiều hơn tất cả những gì tôi dám nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...