Trong phòng khách của cô nhi viện, một nhóm cả người Âu Mỹ và người châu Á, trong đó có một cô gái trẻ giống tôi đến kinh ngạc ngơ ngác nhìn chúng tôi bước vào. Cô ta có nước da trắng, để mái tóc đen thẳng dài đến lưng, mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần jean năng động.
Vinh lao đến, hai mắt ửng đỏ anh khựng lại trước cô ta, nghèn nghẹn hỏi:
– Lan?
Cô ta cau mày nhìn anh:
– Anh gọi tôi là Lan?
Vinh nín lại cơn xúc động. Anh xác nhận cô gái này chính là Lan, có điều cô ấy không nhận ra anh. Tôi im lặng không thể nói lời nào, đau đớn đến mức hai chân như đứng không vững trước cô gái anh mong mỏi tưởng chừng vĩnh viễn sinh ly tử biệt.
Bảo nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
– Cô không nhớ gì sao? Anh ấy là Vinh, là bạn trai nhiều năm của cô trước khi cô được kết luận là đã chết.
– Tôi bị tai nạn mất trí nhớ cách đây ba năm.
Vinh sững sờ, gật đầu. Hai dòng nước mắt trên má anh lăn dài, anh rất muốn được ôm cô gái trước mặt vào lòng nhưng anh hiểu là không thể. Với cô ấy, anh hoàn toàn xa lạ.
– Em… không nhớ ra anh sao?
Anh lau nước mắt, nghẹn giọng. Âm giọng vừa trách móc lại vừa dịu dàng này… chưa bao giờ anh dành cho tôi. Tôi khẽ nhếch miệng chua chát. Người thương của anh đã trở lại rồi, tôi còn ý nghĩa gì với anh nữa đây?
Lan lắc đầu nói:
– Ban đầu tôi còn không biết mình là người Việt Nam, khi tôi tỉnh lại ngôn ngữ chạy trong đầu tôi hỗn loạn.
– Ai… là ai đã cứu em vậy? Tại sao em không tìm gốc tích của mình? Tại sao em lại độc ác như vậy?
Vinh dùng giọng mũi hỏi Lan, hướng ánh mắt chờ đợi. Cô ta cau mày khó chịu không muốn trả lời. Tôi hỏi nhỏ Bảo:
– Năm xưa cái chết của Lan thế nào vậy, tại sao mọi người lại nghĩ là cô ấy chết?
Bảo hồi tưởng lại rồi trả lời:
– Tai nạn xe hơi của Lan là lao xuống sông, sau nhiều ngày tìm kiếm trong thời tiết giá rét cùng mọi suy đoán, cảnh sát kết luận cô ấy đã chết.
Tôi gật đầu. Chắc hẳn khi ấy anh đã mất hoàn toàn hi vọng, chấp nhận Lan vĩnh viễn rời xa thế giới này, không thể nào ngờ có một ngày cô ấy lại đứng trước mặt anh. Có những mong muốn tưởng chừng không thể là sự thật, cuối cùng lại là sự thật, và cũng có những mong muốn vĩnh viễn không thành sự thật! Lan đã trở về, chỉ có điều, cô ta không nhớ ra anh. Điều này có thể đảm bảo Vinh còn ở bên tôi hay không? Tiếc rằng tôi phải xác định là không. Vai trò của tôi đã kết thúc rồi. Giấc mơ được sống bên anh, ngày lại ngày cùng anh già đi trong tiếng cười, cùng anh sinh một đứa bé một nửa là anh, một nửa là tôi đã chẳng còn cơ hội thành hiện thực nữa rồi…
Cô ta không chịu trả lời câu hỏi của Vinh khiến anh mất kiên nhẫn, anh tiến lại, hai tay ép bả vai Lan, hai mắt đỏ vằn chất vấn:
– Em nói đi, tại sao em không tìm hiểu xem em là ai?
Một người đàn ông châu Á mắt một mí cao lớn xông đến đẩy Vinh khỏi người Lan, chắn giữa anh và Lan. Anh ta dùng tiếng Anh để quát:
– Mày không có quyền, để cô ấy yên!
Lan gạt anh ta sang một bên, cứng giọng nhìn Vinh đáp:
– Có người cứu tôi, khi tôi tỉnh lại bọn họ muốn tôi thề không được tìm kiếm quá khứ. Hai vợ chồng họ không có con, bọn họ muốn tôi sống bên họ, chăm sóc họ cho tới khi họ qua đời. Tôi vẫn đang giữ đúng lời hứa.
Thì ra là thế… con người Lan tình nghĩa như vậy, chả trách Vinh yêu thương cô ta đến điên cuồng. Tại sao… tại sao cô ta lại xuất hiện vào đúng lúc tôi và Vinh đã có nụ cười? Tại sao khi tôi đã là vợ anh, đã sẵn sàng ăn đời ở kiếp, sinh con đẻ cái cho anh, yêu anh bằng cả trái tim, cô ta mới trở lại? Sớm không đến, muộn không đến, tại sao lại chính vào lúc này? Số phận… quả thực là biết trêu người!
Tôi cứ trân mắt nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt Vinh, hiểu chuyện rồi anh dần trấn tĩnh lại. Người đàn ông kia… mãi mãi anh vẫn chỉ là giấc mơ của tôi… một giấc mơ không thật!
– Em đã kết hôn chưa Lan?
Vinh trầm lặng hỏi. Dường như anh bỗng ý thức được việc này khi thấy gã mắt một mí kia nhìn anh như nhìn kẻ thù.
– Bạn trai tôi là Peter, người Mỹ gốc Hàn. Chúng tôi sẽ kết hôn vào tháng tới.
Lan quay sang anh ta giới thiệu. Mặt Peter hếch lên đầy ngạo mạn khi được nhắc tên, trên hết cô ta dùng tiếng Anh để nói chuyện này.
Người còn sống nhưng trái tim đã dành cho kẻ khác, có lẽ trong đời Vinh chưa từng trải qua việc này. Anh gật đầu:
– Nếu em không muốn tìm về quá khứ, anh sẽ không ép em.
Trước sự lạnh nhạt của Lan, Vinh như hòn lửa bị nước tạt thẳng vào người. Tình yêu bao năm của anh cứ ngỡ chỉ có cái chết chia lìa, hóa ra kết cục lòng người lại tàn phai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...