Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Tôi không còn giữ nổi bình tĩnh, cũng không muốn tiếp tục đôi co. Tự tôn của tôi chưa bao giờ lớn như lúc này, tôi nuốt nghẹn, lau nước mắt quay đi, vừa đi vừa chạy, chỉ mong thoát khỏi những cảm giác khó chịu này, chỉ mong người đàn ông kia chạy theo tôi, níu tôi lại một lần. Vậy mà… anh chỉ lạnh lùng nói sau lưng tôi:

– Em cứ về trước đi, tôi còn đi có việc!

Tôi hừ nhạt, cơn ấm ức biến thành nước mắt, cứ vậy khóc nghẹn trong thang máy. Anh bảo tôi về trước? Chẳng phải anh đã hẹn tôi… tối nay tôi và anh cùng đi xem nhà, cùng nhau bàn về một tổ ấm riêng của chúng tôi hay sao? Anh đã không còn một chút ký ức nào sao? Tôi đang ở trong cơn ác mộng nào thế này? Hay đây mới là hiện thực, còn những gì khiến tôi lâng lâng hạnh phúc kia chỉ là một giấc mơ hoang đường không có thật?

Nhưng… liệu tôi chịu ôm cục nghẹn này có phải là tốt nhất? Tôi đừng trẻ con đòi hỏi, đừng quay đi mong anh kéo lại. Tôi là vợ anh, tôi có quyền hỏi anh! Anh đi đâu, anh làm gì, với ai?

Tôi gạt sạch nước mắt, quyết định đứng chờ ở thang máy. Vinh bất ngờ khi thấy tôi còn chờ anh. Theo sau anh là Bảo.


Anh cau mày hỏi tôi:

– Tôi nói gì em không nghe à?

Tôi đáp lời, cảm xúc ấm ức tuôn trào đến lạc giọng:

– Anh… anh nói tối nay chúng ta đi xem nhà, tại sao lại bảo em về trước? Anh bận việc gì mà quên hết những lời đã nói với em vậy? Em đã mong chờ biết bao, cả ngày chỉ đếm ngược thời gian! Vậy mà… anh vì cái gì mà bảo em về trước?

Vinh như được kéo thoát khỏi dòng cảm xúc, anh gật đầu:

– Đúng… tôi quên mất…

Ngay sau đó, hai mắt sáng lấp lánh anh thẳng thắn chia sẻ:

– Vy, Lan còn sống… Người của tôi tình cờ thấy cô ấy đã báo cho tôi! Tôi đã quên hết tất cả, chỉ biết duy nhất một điều. Lan vẫn còn sống. Tôi đã ngất đi khi nghe tin, cho đến lúc này cũng chưa dám tin vào sự thật. Giờ tôi phải đến gặp cô gái đó để xác nhận lại!


Tròng mắt vằn đỏ sáng bừng, Vinh quyết định chia sẻ với tôi điều khiến trái tim tôi như chết lặng. Ngọc Lan của anh còn sống… Sau ba năm, một ngày cô ấy trở về, cũng có nghĩa… cái chết kia không phải là sự thật sao?

Tôi trấn giữ cảm giác muốn quỵ ngã, níu tay anh:

– Anh… em muốn đi cùng anh!

Vinh ngơ ra mấy giây, cuối cùng anh gật đầu. Anh không giấu giếm tôi, chỉ đơn giản vì cảm xúc của anh đến quá bất ngờ khiến anh như điên như dại, thậm chí còn ngất đi vì thông tin này. Người chồng đầu ấp tay gối hạnh phúc đến ngất đi vì người đàn bà khác, lẽ ra tôi phải gào thét, phải chất vấn, phải cuồng nộ… vậy mà… tôi lại chấp nhận như chuyện phải thế. Bởi vì.. tôi hiểu có Lan mới có tôi trong vị trí vợ anh.

Vinh không lái xe, hoặc lúc này anh không đủ bình tĩnh và tỉnh táo để lái. Bảo lái xe đưa anh và tôi ra khỏi thành phố S. Thời gian chờ đợi dài như trăm năm với người đàn ông bên cạnh tôi. Cơ thể Vinh run lên, hai bàn tay vô thức bấu lấy nhau. Trái tim nhói buốt, tôi đưa tay mình siết chặt tay anh. Ít nhất thì… tôi chỉ có thể làm điều này cho anh. Tôi không biết có người vợ nào đủ bao dung thấu hiểu tình yêu của chồng mình dành cho người đàn bà khác hay không. Tôi không bao dung, tôi đau, đau đến trái tim như bị một bàn tay bóp lại rồi nghiến chặt, đau đến thở cũng khó nhọc nhưng tôi lại không thể gào thét, giận dỗi hay điên cuồng khóc lóc, dù tôi không biết như vậy có khiến tôi bớt đau đớn hay không. Tôi chỉ biết, tôi ở đây cạnh anh, giúp anh trấn tĩnh cơn xúc động để gặp được Lan, đơn giản vì tôi muốn như vậy, không hề có trách móc, giận dỗi hay đòi hỏi.

Xe đi rất lâu, đồng hồ lúc này đã gần tám giờ tối.


– Theo báo cáo thì cô gái kia đang ở một cô nhi viện trong tỉnh này. Em đang tìm đường đến đó nhưng trời tối mà đường xá hơi khó đi… hai người chịu khó nhé!

Bảo cười cười giải thích khi chiếc xe nhấp nhô không thôi, con đường vừa đầy ổ gà vừa tối mù mịt không có đèn. Một cô nhi viện hẻo lánh thế này là nơi Lan sống suốt ba năm qua sao?

Hỏi thăm một hồi, cuối cùng Bảo cũng tìm đến được cô nhi viện có tên An Bình. Một người đàn ông nhanh chóng bước ra báo cáo khi Vinh đẩy cửa xe:

– Anh Vinh, cô ấy sắp hết kiên nhẫn rồi, may mà anh đến kịp.

Vinh không kịp đáp lời, anh vừa bước vừa chạy vào bên trong cô nhi viện. Tôi nén lại nỗi đau để cùng Bảo bước nhanh theo anh. Trong tôi là bao cảm xúc hỗn độn, hai mắt tôi cố gắng mở to nhưng cứ nhòa đi không sao nhìn rõ. Tôi mong cô gái kia không phải Lan hơn bất cứ điều gì, còn người đàn ông tôi say mê khao khát đang đứng trước tôi kia… trong lòng anh nghĩ gì đây nếu không phải mong ước cô gái kia là Lan hơn bất cứ điều gì trên thế giới này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui