Vào đến bệnh viện, tôi lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Toàn thân tôi lạnh toát đi khi bác sĩ khám nhanh, lắc đầu:
– Mất tim thai rồi! Không giữ được!
Con tôi… KHÔNG!
– Không! Bác sĩ… bác sĩ cứu con cháu với! Con cháu không chết! Bác sĩ làm ơn… làm ơn cứu con cháu đi bác sĩ!
Tôi gào lên, níu lấy tay bác sĩ rồi ngất lịm, vừa vì đau đớn, vừa vì cú sốc mất con, loáng thoáng bên tai tôi có tiếng Đức gào thét, sau đó… dường như còn có cả âm giọng mang cho tôi sự bình yên. Dương Thành Vinh… anh đã đến rồi sao?
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại. Màu trắng xóa của bệnh viện đập vào mắt tôi. Dưới hạ thân, cảm giác đau nhức dội lên, tôi mím môi chịu đựng. Tôi vô thức đưa tay xoa bụng, cảm nhận một sự lạnh lẽo đến cùng cực. Con tôi… con tôi đâu rồi?
Tôi vùng người khỏi giường, tay vẫn còn dính dây truyền giữ tôi lại. Tôi cứ vậy giật mạnh rồi lảo đảo ngã nhào ra đất.
– Bác sĩ, bệnh nhân tỉnh lại rồi!
Vài giây sau, một nữ bác sĩ bước vào phòng. Chị ấy cùng mấy nữ y tá đỡ tôi trở lại giường. Âm giọng chị ấy bực bội:
– Cô bình tĩnh lại đi, người vừa hút thai yếu như sên còn lao đi đâu. Một lần sảy bằng bảy lần đẻ. Giữ gìn cho kỹ vào!
Những lời nói vô tình như dao đâm, tôi đã từng nghe những lời này, lúc ấy chẳng cảm thấy cái gì, tại sao bây giờ lại đau đớn như ngàn mũi dao xuyên thấu vào từng tấc da thịt? Con tôi còn chưa được thành người, tại sao… tại sao nó đã phải rời khỏi thế giới này? Tất cả… tất cả là tại Trần Anh Đức! Chính hắn… chính hắn đã giết con tôi! Tôi phải tìm hắn để báo thù!
Tôi vùng khỏi giường lần hai rồi ngã lăn ra, khuôn mặt tôi đối diện với mũi giày da vừa bước vào phòng. Tôi ngẩng mặt lên, Dương Thành Vinh đang nhìn xuống tôi, đáy mắt anh tối sẫm, tôi không biết chính xác anh đang nghĩ cái gì. Dường như là chua xót, dường như là thương hại, lại có trong đó cả sự trào phúng.
– Hắn giết chính đứa con mà đời hắn có một. Nhưng vậy cũng là đáng kiếp hắn.
Tôi vùng dậy níu lấy khuỷu tay Vinh, hai chân tôi quỳ trên mặt đất, nước mắt lã chã trong uất giận. Hai mắt đỏ vằn, tôi gằn từng tiếng bằng tất cả căm hờn:
– Anh Vinh, em xin anh hãy giúp em tống Trần Anh Đức vào tù! Hắn là kẻ khốn nạn, hắn hại đời em, hại con em chết oan ức! Gia đình hắn rất có thế lực, nếu chỉ mình em đơn thương kiện hắn… rất có thể hắn sẽ không sao cả… nhưng anh khác em! Anh có thể tống hắn vào tù, có phải không… có phải không anh Vinh?
– Chuyện đó là có thể. Ban nãy tôi gặp hắn, hắn ôm đầu khóc như một thằng điên, giờ vẫn còn vạ vật ngoài kia. Cô muốn hắn vào tù chứ?
Tôi khựng lại. Hắn cũng phải chịu đau đớn như tôi, dù hắn là kẻ ra tay. Nhưng… con tôi không thể chết oan ức thế được! Tôi muốn đòi công bằng cho con tôi!
– Tống hắn vào tù là việc đơn giản, nhưng cô muốn cả thế giới này biết đứa con cô mất là của hắn sao?
Tôi trừng mắt nhìn Vinh. Anh nâng tôi đứng vững, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng một vẻ lạnh nhạt bình tĩnh nhưng đầy cương quyết:
– Cô nên tỉnh táo lại đi. Đằng nào con cô cũng đã chết. Nếu cô làm ầm lên, người thiệt thòi đầu tiên là chính cô, sau đó là tôi và Phúc Thanh. Nếu tôi không thể làm chủ Phúc Thanh, kẻ thiệt thòi tiếp theo sẽ là đứa con của cô và tôi đấy!
Tôi sững sờ trước những tính toán lạnh lùng của Vinh. Anh đứng trên lý trí để suy xét, để khuyên giải tôi. Cả tham vọng làm chủ Phúc Thanh của anh lần đầu tiên tôi được biết, nhất thời tôi còn ngỡ ngàng, cứ trân mắt nhìn anh.
– Nhưng…
– Tốt hơn hết cô để tôi dàn xếp mọi chuyện. Trần Anh Đức không đáng để cô suy nghĩ. Hãy tập trung dưỡng sức đi!
Vinh cúi xuống bế ngang người tôi trở lại giường, cơ thể tôi run rẩy trong vòng tay anh, nước mắt tôi lăn dài qua hai thái dương. Tôi mất con rồi, đã vĩnh viễn mất đi đứa con ngày đêm tôi yêu thương chờ đợi rồi… tôi còn có thể nghĩ gì được nữa đây? Tôi chỉ muốn Đức phải trả giá… tôi không cần gì hết, chỉ cần hắn phải trả giá!
– Tất nhiên hắn sẽ phải trả giá, nhưng không phải bằng cách này.
Vinh trấn an tôi thêm một lần. Tôi nuốt nghẹn, khẽ nhắm đôi mắt nhòe nước gật đầu chấp nhận. Tôi đã đặt niềm tin vào anh, vậy thì tôi chỉ còn một con đường… đó là tiếp tục theo anh.
Vinh đi rồi, còn lại một mình, hai mắt tôi trân trân nhìn trần nhà. Tôi còn lại gì ngoài thân xác hoang tàn này… Giờ tôi cần giữ gìn cho tốt để rồi sinh con cho Vinh sao? Liệu tôi có thể hay không? Anh nhất định sẽ yêu thương con tôi phải không, nhất định sẽ cho nó những gì tốt đẹp nhất phải không? Ít nhất tôi còn có niềm hi vọng để anh trông đến, nên anh còn quan tâm tôi. Được, nếu là như vậy, tôi sẽ tin anh thêm một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...