Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Nếu lúc này tôi khai thật với Vinh tôi có thai, trường hợp may mắn nhất anh ta chấp nhận thì không nói, nếu như anh ta không chấp nhận, không có gì đảm bảo anh ta không cho lão Tín biết tôi đã phản bội lão, chủ động tiết lộ về bản thân nhằm phá hủy đám cưới, như vậy tôi phải đối mặt với quá nhiều nguy hiểm! Vậy thì, vì con tôi, tôi buộc lòng phải tiếp tục vở kịch này…

Cảm thấy chắc chắn vào quyết định của mình, tôi hít một hơi, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lúc này mới hơn tám giờ, vẫn còn phù hợp cho bữa sáng, chỉ là tôi không muốn chạm mặt bất cứ ai trong nhà họ Dương nên muốn đi tìm bác Hồng. Biết thế lúc trước nhờ bác đem đồ ăn cho tôi có phải tốt hơn không chứ?

– Cô Vy, tôi mang đồ ăn sáng cho cô!

Tôi giật mình, cảm giác như có thần linh phù hộ độ trì liền mở cửa cho bác Hồng. Bác bưng một khay bánh ngọt cùng cốc sữa ấm vào phòng tôi, giải thích:

– Cậu Vinh bảo tôi mang cho cô đấy, cô đỡ phải xuống.

Cảm giác dễ chịu lan tỏa khiến miếng bánh cùng cốc sữa ngọt ngào hơn hẳn. Vinh để ý đến mong muốn của tôi hơn tôi lo sợ, có sự hỗ trợ của anh ta trong ngôi nhà này, tôi cảm thấy dễ thở hơn một chút.


Khi Vinh quay trở lại, tôi đã chuẩn bị xong liền nói:

– Tôi phải về quê bây giờ, tôi rất lo cho bố tôi, việc học của tôi có thể làm từ xa được. Với cả… thực sự ở đây không danh không phận tôi rất mệt mỏi, anh hiểu cho tôi nhé. Đến ngày cưới tôi trở lại với anh, còn hai tuần thôi chứ mấy!

Tôi nói với Vinh bằng tất cả sự van vỉ. Anh ta cau mày nghĩ ngợi nhìn tôi dò xét, cuối cùng “ừm” một tiếng làm tôi vui đến không giữ nổi khóe miệng.

– Vậy tôi đi đây… Tôi ra bến xe khách bắt xe chứ để Dũng đưa đi cả một trăm cây sợ không tiện!

– Cứ bảo Dũng lái xe.

Tôi gật gật, bước nhanh khỏi phòng trước khi Vinh đổi ý. Dũng đưa tôi về tỉnh M, có Dũng lái xe chuyến đi cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Tôi nhanh chóng đến bệnh viện. Nhìn bố trắng bệch như tờ giấy nằm giữa những dây nhợ máy thở, nước mắt tôi cứ rơi không sao ngăn được.

Mẹ kéo tôi ra ghế, hỏi nhỏ:

– Mẹ nhìn mày độ này khang khác…


Tôi giật thót mình liền cười cười gạt đi:

– À… chắc con lên cân thôi mẹ ạ! Dạo này thằng Hải còn hay đi điện tử không mẹ?

Mẹ tôi không đào sâu thêm vì tin vào lời bịa đặt tôi sảy thai lần trước, không muốn nhắc lại nỗi đau của tôi nên nín lại nghi ngờ, bà vuốt tóc tôi nói:

– Em con độ này ngoan rồi, cũng biết năm sau thi tốt nghiệp nên chịu học. Mà này, cậu Vinh kia với con là thế nào, sao lại tìm được huyết thanh đúng lúc thế con?

– À… chuyện này…

Tôi biết sẽ phải nói với mẹ về đám cưới với Vinh, chỉ là chưa biết nói thế nào cho mẹ tôi bớt sốc. Mới chia tay Đức được vài ngày mà tôi đã nhanh chóng yêu đương rồi kết hôn với người mới, quả thực ai nghe cũng khó mà tin nổi, còn suy nghĩ không hay.

– Mẹ… con với anh Vinh như là duyên phận ấy ạ, gặp nhau là hợp nhau rồi… Thật ra lúc trước con từng bị tai nạn, anh Vinh đã một lần cứu con rồi, thế nên gặp lại… duyên đến nhanh lắm mẹ ạ. Anh ấy cầu hôn con, người tốt như anh ấy… có phải con nên chớp ngay không mẹ?


Mẹ tôi kinh ngạc nhìn tôi, tôi biết ngay phản ứng của mẹ sẽ là thế mà. Tôi và Đức yêu nhau đến bốn năm mà không nhắc bao nhiêu đến chuyện cưới xin, còn tôi và Vinh thì… mẹ tôi mới nghe đến tên anh ta sáng nay, trưa nay con gái mẹ đã nói sẽ kết hôn với anh ta.

– Nhanh thế hả con? Con đã tìm hiểu về người ta kỹ chưa?

– Tìm hiểu cả bốn năm như với thằng Đức thì cũng có ích gì đâu, chỉ phí thời gian, mà thời gian ấy là thanh xuân đấy mẹ! Thế nên con cảm thấy anh Vinh là người tốt, lại là ân nhân của con hết lần này đến lần khác, con thấy không ai tốt hơn anh ấy cả!

Tôi nói điêu cũng ngượng mồm nhưng nếu nói với mẹ tất cả thì mẹ còn đau lòng đến mức nào, hơn nữa còn khiến mẹ lo lắng bồn chồn không dám đối mặt với Vinh và gia đình anh ta. Tốt hơn hết, tôi hãy cố gắng giữ kín tất cả.

Ơn trời tôi mang thai mà không có biểu hiện gì cả, trừ việc những người phụ nữ từng sinh nở ngờ ngợ nhưng không thể nào khẳng định. Bố tôi được truyền mười tám lọ huyết thanh, suốt hai tuần tôi ở quê bố tôi đều lơ mơ nhưng may sao tình hình sức khỏe của ông tiến triển từng ngày. Mẹ tôi tin tưởng ở tôi, lại bận rộn lo bao nhiêu việc, cuối cùng tôi yên tâm bước lên xe hoa với Vinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận