Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vũ Ngọc Hương

Tiếng hừ nhạt khinh bỉ bên tai làm tôi muốn ném ngay điện thoại vào mặt Dương Thành Vinh!

– OK. Trong ngày hôm nay, cô hãy chuyển đến biệt thự nhà họ Dương. Tôi không muốn cô ở nơi bẩn thỉu kia thêm một phút giây nào nữa!

Anh ta vẫn cho rằng tôi “tiếp khách” ở khách sạn này. Khốn kiếp thật!

– Đó là nhà anh mà. Chưa cưới xin gì ai lại làm thế?

– Tôi không rảnh để kiểm soát cô!

Tiếng ngắt máy khô khốc vang lên. Bực mình hết biết! Anh ta nghĩ tôi mong kết hôn với anh ta lắm nên khinh tôi ra mặt, nhưng sự thật cũng chẳng khác là bao mới khốn nạn! Cái gì mà “kiểm soát”, anh ta sợ tôi “ngựa quen đường cũ” như anh ta nghĩ hay sao chứ? AAA… Điên mất thôi!

Buổi chiều tôi bắt xe buýt lên trường để tiếp tục cho việc học. Tôi đã lơ là mất mấy hôm, giờ phải chấn chỉnh lại. Khóa luận tôi đã làm xong để nhờ giáo sư xem, tối qua giáo sư phản hồi nên tôi phải chỉnh sửa cho hoàn thiện, sau đó chuẩn bị bài thuyết trình và trình bày thử trước nhóm. Laptop tôi từng được Đức tặng giờ vẫn còn ở nhà hắn. Hắn không có ném thứ này ra ngoài để Yến đem về giúp tôi và tôi cũng không thèm. Tôi đành mượn máy tính để bàn ở trường để làm việc vậy.

Mải làm việc trong văn phòng giáo sư mà tôi quên cả thời gian. Điện thoại của tôi chợt reo vang làm tôi giật nảy mình. Số điện thoại gọi đến… Dương Thành Vinh!

– Anh gọi gì tôi thế hả?


– Cô biến đi đâu rồi?

– Tôi đang ở trường. Tôi sắp bảo vệ khóa luận tốt nghiệp đại học mà.

– Cũng là sinh viên cơ à? Này cô sinh viên, cô nhìn xem giờ là mấy giờ rồi?

Chết thật! Đồng hồ điểm hơn sáu giờ tối! Tôi quên mất anh ta nói hôm nay tôi phải rời khách sạn đến biệt thự nhà anh ta.

– Anh đang ở khách sạn của tôi à?

– Tôi cho cô ba mươi phút để có mặt ở đây!

– Ba mươi phút… không được! Giờ này tắc đường, xe buýt hay bỏ khách lắm!

– Cô đi xe buýt?

– Tôi không đi xe buýt thì đi cái gì?

– Nhắn địa chỉ cho tôi!

Nửa tiếng sau.

– Cô xuống cổng chính đi!

Tôi vẫn còn chưa thể tin nổi Vinh chủ động đến đón tôi. Được rồi, coi như anh ta cũng có chút lo cho cái máy đẻ của mình đi!

Chào mấy thầy cô còn ở lại làm việc muộn, tôi đeo túi xách lên người, trong lòng cũng có đôi chút hồi hộp khi đối diện với kẻ mà tôi rất ghét kia.


– Sao cô lề mề thế hả?

Vừa chui vào xe đã nghe câu hỏi sặc mùi đáng ghét của Vinh, quàng dây an toàn lên người, tôi nhún vai:

– Để thiếu gia Dương Thành Vinh đến tận cổng trường đón rồi lại bắt thiếu gia chờ mất mười phút vàng ngọc, tôi thật lòng xin lỗi. Nếu thiếu gia cảm thấy tôi khó ưa thì anh cứ rút lại đề nghị tối qua!

– Cô…?

Anh ta cứng họng, không thể nói tiếp. Tôi muốn cho anh ta biết, anh ta cũng cần tôi có mặt trong cuộc hôn nhân này chứ không phải chỉ có mình tôi!

Sắp sửa xong đồ, cũng chẳng có bao nhiêu, tròn một túi vải, tôi lại theo Vinh ra xe hơi. Anh ta không khỏi để ý đến đám quần áo của tôi, khẽ nhíu mày khinh miệt:

– Giả dạng sinh viên ngoan hiền được giá hơn à?

Tôi nín lại cơn tức nghẹn, nhìn thẳng vào đôi mắt giễu cợt của Vinh. Tôi phải nói rõ với anh ta một lần, không thể để anh ta tiếp tục sỉ nhục tôi mãi như vậy được!

– Anh nghe đây: Tôi không phải gái điếm. Trước anh, tôi chỉ có duy nhất một người bạn trai đã chia tay, anh tin hay không thì tùy nhưng tôi cấm anh không được hạ nhục tôi thêm nữa!

Tôi ức đến đỏ hoe hai mắt nhìn Vinh. Dù ít dù nhiều tôi cũng muốn anh ta biết chừng mực hơn. Vinh có chút sững lại trước cơn cuồng nộ đến đỏ gay mặt mũi của tôi, không đáp lại mà quay lưng bước thẳng đi trước. Tôi lập cập xách túi đồ theo sau anh ta, ném túi vào trong cốp xe anh ta vừa mở.


Trên xe, Vinh im lặng như đá tảng. Tôi lo lắng về những ngày sắp tới liền quay sang hỏi:

– Nhà anh… có những ai thế? Tự dưng tôi đến ở cứ kỳ kỳ ý!

– Có ông nội tôi thôi. Ba mẹ tôi đang nghỉ dưỡng ở châu Âu.

Như vậy cũng dễ đối phó hơn. Tôi gật gật đầu đánh giá tình hình.

– Ông nội anh có khó tính không?

– Cô gặp thì biết. Trật tự cho tôi!

Con người này không thể đối thoại! Sao ngày xưa Ngọc Lan chịu đựng được anh ta thế không biết? Tôi hiểu mình không nên nhắc đến hai chữ “Ngọc Lan” với anh ta, dù tôi còn nhiều thắc mắc nhưng đành im lặng suốt quãng đường còn lại.

Đường phố lên đèn lấp lánh bao màu sắc, cuộc sống có bao nhiêu sắc màu tươi đẹp như vậy, thế giới vẫn rộng lớn như vậy nhưng sao thế giới của mẹ con tôi lại tăm tối đến vô phương hướng, lại chật hẹp đến nghẹt thở? Uất ức thì có thể làm được gì khi chẳng thể khác? Chỉ có thể đối mặt và bước tiếp, dũng cảm bước tiếp, không thể quay đầu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận