Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vị Vũ
Từ sau khi Từ Trác Dư thành dựng phu, trình độ chăm sóc của Tiếu Viễn Trình lại tăng lên một bậc.
Ở phòng khách và phòng ngủ anh trải thảm mềm và không trơn, nhà bếp và phòng tắm được phủ bằng keo chống trượt.
Trước đó hai người đều không muốn có nhiều người ở nhà của họ, thế là chỉ mời người định kỳ đến dọn dẹp nhà, nhưng bây giờ Tiếu Viễn Trình thuê hai người phụ nữ trung niên có kinh nghiệm tới chiếu cố Từ Trác Dư.
Chính anh cũng bắt đầu giao một số việc cho Khổng Trạch để có thời gian ở nhà.
Sau khi Từ Trác Dư vượt qua ba tháng an toàn, phu phu hai người liền thông báo tin vui này cho mọi người.
Ba mẹ của Tiếu Viễn Trình đang ở một góc nào đó của thế giới, biết được tin tức này bọn họ vui vẻ không ngớt. Bọn họ nói sẽ nhanh kết thúc chuyến đi, sau đó về thăm hai người, còn nói sẽ chuẩn bị lễ vật tốt nhất cho tiểu bảo bối.
Ngược lại, Từ gia đối với tin tức này có chút bình thản. Bởi vì trước đó chuyện tình của Tiếu Viễn Trình và Kỷ Hòa xảy ra dẫn đến cổ phiếu cửa Từ thị giảm xuống, Từ phụ mẫu sẽ không cùng hai người lui tới, nhưng thật ra em trai Kính Đình nghe được tin tức này thì rất vui vẻ, muốn mình trở thành cậu.
Tần Du và Kính Đình phản ứng đều giống nhau, la hét muốn làm mẹ nuôi của bé, cuối cùng còn không quên phát huy bản lĩnh của thầy thuốc dặn dò Từ Trác Dư trong thời gian mang thai phải chú ý những gì.
“Tốt xấu gì mình cũng là bác sĩ, cậu nói những điều này…mình đều biết rồi,” Từ Trác Dư nở nụ cười, “Nhưng mà cũng cảm ơn cậu a”
Tần Du ngơ ngác nhìn Từ Trác Dư cười. Nam nhân trước mắt bởi vì đang có thai, khuôn mặt hơi mượt mà chút, cằm cũng không nhọn như vậy, càng có thêm độ cung mềm dịu. Hơn nữa, Tiếu Viễn Trình nuôi cậu rất tốt, Từ Trác Dư đã trắng lại còn trắng nõn, mịn màng hơn, tóc cũng đen nhánh, cả người cậu đều tỏa ra ánh sáng như ngọc trai rồi lại có ánh sáng nhu hòa.
“A~~ mình quả thực thất bại nha.” Tần Du vừa từ trong cảm xúc hạnh phúc trở lại hiện thực, mặt nhăn lại, “Ngay cả cậu cũng đã có hài tử ba tháng, những người như mình còn chưa kết hôn đâu nhaaa. “
Từ Trác Dư bật cười một tiếng.
Tần Du một bên oán thầm Từ Trác Dư, trong lòng lại cuồng mạ Khổng Trạch.
Tên hỗn đản này còn không có biểu hiện gì!!! Chẳng lẽ muốn lão nương mở miệng trước sao?!!
Mà đang ở phòng làm việc, nam nhân vừa hắt hơi hai cái đã nghĩ đến chắc là vì người yêu đang nhớ mình nên vậy.
Nghĩ đến Tần Du, Khổng Trạch lộ ra nụ cười hạnh phúc, nam nhân cũng sẽ có bộ dạng tươi cười ngu ngốc như thế, trong tay cầm chặt một cái hộp nhỏ.
Hoàn phiên ngoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...