Sau khi quyết định đi Indonesia, mấy ngày này Từ Trác Dư đều dùng để điều chỉnh tâm trạng, cùng với chuẩn bị tốt cho lần xuất hành này.
Nói là giao lưu y thuật, nhưng thực ra chỉ có một tháng học hỏi, mục đích thật sự là để những bác sĩ ở Trung Quốc sang đây chữa bệnh từ thiện cho những khu dân xa xôi, nghèo khó.
Bởi vì bệnh viện Từ Trác Dư làm và bệnh viện bên Indonesia có liên minh hữu nghị, nên mỗi năm sẽ có một lần giao lưu như vậy.
Sau khi hoàn thành hết thủ tục ở bệnh viện, Từ Trác Dư đến gặp thầy chào từ biệt. Lần này có thể đi giao lưu ít nhiều cũng nhờ thầy. Cậu bị cấm phẫu thuật 3 tháng, nhưng nếu đi Indonesia thì không phải sợ chuyện này. Thầy cũng là vì nghĩ cho cậu, cậu rất cảm kích.
“Thầy, em cuối tuần phải lên đường, lần này có cơ hội được xuất ngoại trao đổi, rất cảm ơn thầy.” Từ Trác Dư khiêm tốn nói.
“Đây cũng không tính là gì, Trác Dư, những việc phát sinh trong khoảng thời gian này không phải thầy không biết. Nhưng nhìn tâm trạng của cậu bây giờ, thầy cũng yên lòng hơn. Cậu là một trong những trò giỏi nhất của thầy, muốn lần này cậu đi sẽ dời được sự chú ý, đợi cậu trở về. Sẽ là một Từ Trác Dư vân phong khinh đạm trước kia.”
“…Em sẽ không phụ sự kỳ vọng của thầy.” Từ Trác Dư đáp, vẻ mặt đúng kiểu của một học trò ngoan khi đứng trước thầy.
Đi khỏi bệnh viện, Từ Trác Dư tới nhà cậu từng ở với Tiếu Viễn Trình.
Cậu còn một chút đồ để ở đây, trước khi đi muốn đem chúng mang theo.
Nhìn kỷ niệm từ lúc kết hôn đến giờ, mỗi phòng, mỗi ngóc nghách trong nhà đều mang theo sự quen thuộc, Từ Trác Dư tận lực duy trì bình thường.
Lại nhìn ảnh chụp chung của hai người ở đảo Ba Li đang lặn dưới nưới, treo trên đầu giường, tim cậu có chút đau đớn.
Trong hình hai người nắm tay, tay còn lại của Từ Trác Dư giơ ra chữ V, hướng máy ảnh cười đến hài lòng, Tiếu Viễn Trình cũng khẽ mỉm cười.
Nếu như có thể quay lại lúc đó thì tốt biết bao, Từ Trác Dư không khỏi nghĩ đến.
Sẽ không biết mình bị lừa dối, vẫn chân thành yêu thương Tiếu Viễn Trình.
Thầy vừa nói Kỷ Hòa giờ đang điều trị bằng hóa chất, tình trạng tốt. Nếu như thành công, có lẽ mười năm sau cũng không phát bệnh lại.
Như vậy, cậu sẽ không có chuyện gì.
Hay là như thầy nói, sau chuyến đi này, cậu sẽ vượt qua chuyện này hoặc là quên đi.
Và có lẽ duyên phận với Tiếu Viễn Trình cũng kết thúc tại đây.
Cho tới bây giờ, dù đã biết nguyên nhân thật sự khiến cuộc phẫu thuật của Kỷ Hòa không thành công, nhưng anh cũng không liên lạc lại với cậu, cũng nói lên anh không muốn có bất cứ liên quan gì đến cậu nữa.
Nghĩ như thế, Từ Trác Dư bỏ tấm hình vào trong túi.
Như vậy, cũng được đi….nhưng ít nhất…cậu sẽ đem tấm hình này giữ lại.
Là minh chứng cho một mối tình cậu dùng tâm để yêu thương, cũng để sau này có cái nhớ lại.
Chiều nay, Tiếu Viễn Trình ở phòng bệnh chăm sóc Kỷ Hòa.
Trị bệnh bằng hóa chất khiến đứa bé này trở nên gầy gò, tái nhợt, tóc cũng đã mất hơn nửa. Bình thường luôn tràn ngập sức sống cũng không địch lại được sức mạnh của thuốc, lộ ra vẻ chán nản.
Việc giải phẫu và chuyện tình giữa Từ Trác Dư với Tiếu Viễn Trình đều bị giấu. Chỉ nói cho cậu biết điều trị bằng hóa chất sẽ triệt tiêu được những tế bào ung thư, như vậy bệnh cũng không tái phát.
Mà cậu bởi vì khó chịu và mệt nhọc, cũng không nghĩ nhiều liền tiếp nhận.
Tiếu Viễn Trình dự định tối nay đến nhà trọ của Từ Trác Dư, cùng cậu nói chuyện rõ ràng.
Sau một loạt những ăn năn và dằn vặt, anh cuối cùng cũng nhận ra tình cảm thật của mình.
Anh quyết định, cho dù Từ Trác Dư có đưa ra yêu cầu khó khăn thế nào, hay là trách phạt anh, anh cũng đều chấp nhận.
Chỉ cần Từ Trác Dư bỏ qua là tốt rồi.
Vừa nghĩ tới anh và Từ Trác Dư có lẽ nhiều lần trải qua gặp khó khăn, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, khóe miệng của anh cũng không nhịn được hơi hơi nhếch lên.
Lúc này điện thoại di động của anh vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...