Hôm sau Tần Du mang theo đôi mắt thâm quầng đi làm.
Cả ngày hôm qua cô không thể ngủ được. Tuy rằng ngủ ở phòng khách, thế nhưng nếu như cô không đo nhiệt độ cơ thể của Từ Trác Dư, cho uống thuốc đúng giờ. Nửa đêm còn bị Từ Trác Dư làm giật mình tỉnh giấc, do nửa đêm cậu muốn đi nhà vệ sinh nhưng không muốn làm phiền Tần Du, tự mình chậm rãi đi nhưng kết quả lại ngã xuống sàn.
Những lời đồn đãi trong bệnh viện không phải là cô không nghe được, có người tận mắt nhìn thấy Tiếu Viễn Trình ở hành lang lớn tiếng với Từ Trác Dư, mà nguyên nhân nghe nói là do lúc phẫu thuật cho Kỷ Hòa, Từ Trác Dư động tay chân.
Tần Du đối với chuyện này rất tức giận, cô từ nhỏ làm bạn với Từ Trác Dư, thái độ làm người của cậu thế nào cô còn không biết rõ sao?
“Như vậy sao? Tốt, cảm ơn.” Tần Du cúp điện thoại.
Bắt đầu từ sáng sớm, cô đã gọi điện cho y tá ở khoa giải phẫu thần kinh rất nhiều lần, là để xác nhận xem Kỷ Hòa có còn ở phòng bệnh hay không.
Phẫn nộ trong lòng cô đã đạt đến đỉnh điểm, thầm nghĩ muốn mắng chửi Tiếu Viễn Trình một trận.
Thế nhưng Tiếu Viễn Trình một mực ở phòng bệnh chăm nom Kỷ Hòa, Kỷ Hòa còn đang bệnh nặng, cô không thể làm như vậy trước mặt bệnh nhân.
Lại nghe một lần điện thoại nữa, cô cuối cùng cũng đợi được “Kỷ Hòa cùng y tá đang điều trị bằng hóa chất”.
Bởi vì có y tá làm bạn, người nhà không cần bên cạnh cũng được. Tần Du liền đẩy cửa phòng bệnh của Kỷ Hòa ra.
Làm Tần Du giật mình, trong phòng ngoại trừ Tiếu Viễn Trình còn có một nam nhân khác. Bọn họ thấy Tần Du đều ngạc nhiên.
Tần Du cũng ngây người, nhưng vẫn quyết định làm theo kế hoạch, một hay hai người cũng không sao.
“Xin hỏi cô là…” Tiếu Viễn Trình xem người mới tới, chân mày nhíu lại hỏi.
“Tôi là ai anh không cần biết, dù sao thì anh bây giờ cũng chỉ để ý một người mà thôi.” Tần Du không để cho Tiếu Viễn Trình bất cứ cơ hội nào, trực tiếp nã pháo.
“Đồng dạng là bệnh nhân, nằm ở trên giường có người lo cho mọi mặt, nhưng anh có biết ngày hôm qua Từ Trác Dư suýt nữa sốt đến hỏng đầu óc, cô đơn ở nhà một mình không?”
“….. Đó là do cậu ấy tự chuốc lấy.” Tiếu Viễn Trình lạnh nhạt nói.
Còn bên cạnh Khổng Trạch một mực im lặng, chuẩn bị xem náo nhiệt.
“Tự chuốc lấy? Nên bị trừng phạt là anh mới đúng. Rõ ràng không thương lại trói buộc hạnh phúc cả đời của cậu ấy, anh dựa vào cái gì mà làm vậy?”
“…. Phàn bác sĩ cũng nên nói cho anh biết ha? Nguyên nhân Kỷ Hòa giải phẫu thất bại là do không điều tra ra bệnh ung thư xâm lấn, anh dựa vào cái gì mà nói Trác Dư động tay chân? Đổ toàn bộ trách nhiệm lên cậu ấy?”
“….. Tình huống lúc đó khẩn cấp, Trác Dư không để ý đến tiền đồ bản thân mà giúp Kỷ Hòa, cứu Kỷ Hòa một mạng, kết quả đổi lại là những lời mắng nhiếc của anh và bị cách chức tạm thời, thử nói xem cậu ấy là vì cái gì? Hả?”
Chất vấn xong, nước mắt Tần Du cũng rơi xuống.
Khổng Trạch nhìn trước mắt người phụ nữ đang chỉ trích Tiếu Viễn Trình, đầu tóc rối loạn, vầng mắt thâm quầng, mặt toàn là nước mắt, có chút kinh dị, nhưng không hề xấu xí.
“….. Tiếu Viễn Trình, anh rốt cuộc có tâm hay không?” Tần Du lau nước mắt, “Trác Dư một mực nhẫn nại, chịu mọi đả kích từ anh, anh nếu nói có, vậy sao mỗi lần đều tổn thương cậu ấy?”
“..Trác Dư đã làm sai cái gì? Tại sao cũng bị cuốn vào chuyện này?”
“..Anh có biết hay không, cậu ấy thật ra rất yếu ớt?”
Thân thể Tiếu Viễn Trình hơi cứng đờ, đầu vẫn như cũ hơi nghiêng, không nhìn thẳng vào Tần Du.
“….. Hắn khi còn bé cha mẹ ly dị, mẹ kế thoạt nhìn hiền lành, nhưng thời gian nàng sinh Kính Đình xong, tâm tình không tốt, thường xuyên ngược đãi Từ Trác Dư, anh có biết không?”
“….. Khi đó mỗi lần chịu đòn hắn sẽ chạy đến nhà tôi, trên người không chỗ nào không bầm tím, một đứa trẻ sao có thể chịu được những đòn như vậy!”
“…Cũng bởi vậy mà hắn mắc chứng trầm cảm, anh có biết không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...