Diệp Dĩ Muội vì hành động của Tần Hàm Dịch mà bị dọa cho toàn thân cứng đơ lại, ngay cả thở cũng không dám thở.
Cô biết anh xấu xa thế nào, nếu như cô mà kêu lên, chắc chắn anh sẽ để cho mọi người chạy vào và chiêm ngưỡng cảnh này.
Trước mắt là cảnh hai người đang áp sát vào nhau, đột nhiên điện thoại anh đổ chuông.
Tần Hàm Dịch đang hôn cô, động tác dùng lại một giây, anh không những không có ý bắt máy mà ngược lại còn lấy cơ thể mình ghì sát vào cô, làm cho đôi môi của cả hai dính lại với nhau càng chặt, lưỡi anh luồn vào miệng cô, cảm nhận vị thơm ngọt trong đó, càng hôn càng trở nên nồng nhiệt, bàn tay anh đã chạy quanh đùi cô không yên phận.
Diệp Dĩ Muội cố hít thở một hơi rồi lại cố đẩy anh ra, cô thực sự sợ thú tính trong người anh nổi lên, không chịu được mà sẽ ăn thịt cô ở đây.
Anh bị cô đẩy ra đã không vui rồi, lại thêm chuông điện thoại không ngừng vang lên, anh bèn hôm như cắn vào môi cô rồi mới chịu bỏ ra và đứng thẳng người lên.
Anh rút điện thoại trong túi quần ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ ửng của Diệp Dĩ Muội, anh cũng chẳng thèm nhìn xem ai gọi tới mà ấn luôn nút nghe.
Anh phát hiện, mùi vị của cái cô nha đầu này mang lại cũng không tới nỗi nào, càng ngày anh càng thích chọc cô rồi.
“Hàm Dịch....” Hạ Lam chỉ lí nhí gọi tên anh, rồi ở đầu dây bên kia liền vang lên tiếng khóc đau khổ.
Vừa nãy Tần Hàm Dịch còn đang trong tâm trạng vui vẻ là thế, nhưng vì tiếng khóc của Hạ Lam mà bỗng chốc sự vui vẻ đó liền biến mất.
Anh nheo mày lại, kéo rèm ra, đi ra ngoài, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng dỗ dành cô gái ở đầu dây bên kia: “Hạ Lam, em đừng khóc, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Hàm Dịch....em đang ở sân bay....nhiều phóng viên lắm.....” Hạ Lam ngập ngừng mãi mới nói hết được một câu.
“Sân bay? Em về nước rồi à?” Tần Hàm Dịch nghe tuy là không hiểu lắm nhưng anh cũng đoán ra có điều gì đó không bình thường.
Lúc này, anh hoàn toàn quên đi “người vợ” mà vừa được anh hôn như thể anh đã yêu cô rất nhiều, anh chẳng quan tâm tới điều gì khác, đi thẳng ra phía cửa của cửa hàng quần áo.
“Vâng.” Hạ Lam sụt sịt rồi nói: “Những phóng viên đó nói em ghen tuông vì Hứa An Ca đem bộ váy cưới thiên sứ đó tặng cho Diệp Dĩ Muội nên đã thuê người hại chết mẹ Diệp Dĩ Muội, thậm chí còn lấy trộm thi thể mẹ cô ấy.”
“Cái gì?” Tần Hàm Dịch vừa ngồi vào trong xe, liền bị câu nói của Hạ Lam làm cho giật bắn người.
Anh biết sự ảnh hưởng của sự việc này là rất lớn, sau khi sự việc xảy ra, anh đã tìm cách không cho thông tin lộ ra ngoài rồi, sao lại vẫn còn có phóng viên biết?
Kể cả là việc thi thể bị lấy trộm đi, có một bộ phận bác sĩ y tá biết, cho dù họ có để lộ ra, nhưng cái chết của mẹ Diệp Dĩ Muội, ngoài Lam Dư Khê, Tiêu Nhiên, anh và Diệp Dĩ Muội cho rằng không phải tại nạn thì những người ngoài đều không biết, thậm chí là báo sớm đã đưa tin đây chỉ là một tai nạn giao thông mà thôi.
Sao đột nhiên...... Hạ Lam lại bị nghi ngờ?
“Hàm Dịch.....không phải do em làm....em không làm chuyện đó.....” Hạ Lam khóc nấc lên giải thích.
“Hạ Lam, em đừng khóc nữa, em nói cho anh biết em ở vị trí nào trong sân bay?” Tần Hàm Dịch cố lấy lại bình tĩnh, đặt điện thoại cho kết nối với xe rồi khởi động xe.
Khi anh khởi động xe chuẩn bị cho chạy, từ phía gương chiếu hậu của xe anh nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đang mặc trên người một chiếc váy ngắn màu trắng chạy ra từ trong cửa hàng quần áo, ánh mắt cô như muốn điểu theo chiếc xe của anh.
Bàn chân đang đạp chân ga của anh bất giác thả lỏng ra, đang định phanh xe lại, trong xe lại vang lên tiếng nói của Hạ Lam.
“Hàm Dịch, em ở trong phòng làm việc của nhân viên sân bay, anh mau tới đây đi, em sợ.....” Hạ Lam nói giọng không ổn định, dường như rất kích động và sợ hãi, làm cho bàn chân của Tần Hàm Dịch vừa nhấc lên lại ấn xuống ngay.
Diệp Dĩ Muội nhìn theo chiếc xe của Tần Hàm Dịch chạy như thể bị gió cuốn đi, con tim cô như bị khoét một lỗ lớn, từ đó máu chảy ra, đau tới nỗi cô không thở được....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...