Vệ Ngấn không giống với Tần Hàm Dịch, anh có thể to gan suy đoán nhưng cô thì không thể.
Người của Hứa gia trong lòng cô lương thiện tốt bụng như thế, sao có thể cố ý bàn mưu tính kế với cô chứ?
Vì thế, sau khi giật mình cô lập tức hỏi lại: “Nếu có người định vu oan cho em vậy thì đó là ai?”
Tần Hàm Dịch lúc này chỉ muốn tát cho cô một cái vì câu hỏi của cô, cô tin người Hứa gia như vậy à? cô phải hiểu rằng người của Hứa gia không thể không có liên quan tới việc này.
“Nét mặt đó của anh là thế nào đấy?” Vệ Ngấn nhìn ánh mắt phẫn nộ của Tần Hàm Dịch, cô nheo mày lại hỏi.
“Khi em vẽ những bản thiết kế đó thì chỉ có Hứa An Ca ở bên cạnh em, chẳng lẽ em không hoài nghi anh ta một chút nào à?”
“Không thể nào, An Ca không phải hạng người đó.” Vệ Ngấn nghĩ cũng không nghĩ, cô bèn phủ định sự suy đoán của Tần Hàm Dịch.
Nếu như Hứa An Ca cô cũng không thể tin tưởng vậy thì trên thế giới này thực sự còn có ai xứng đáng để cô tin tưởng nữa.
“Thế ai là hạng người như vậy? anh à?” Tần Hàm Dịch vốn muốn nói chuyện bình tĩnh với cô nhưng thấy cô bảo vệ cho Hứa An Ca như vậy anh đột nhiên lại tức sôi máu lên.
“Tần Hàm Dịch, anh đừng có hỏi những vấn đề vô vị như thế nữa.” Cô có phần do dự rồi mới gầm lên với anh.
Hai mắt anh nhìn cô không chớp nhưng anh đã kìm nén nuốt nỗi đau vào trong, annh bỏ qua sự không tin tưởng của cô đối với anh, anh nói phân tích: “Bất luận em tin tưởng Hứa An Ca nhiều tới thế nào, cũng chỉ có anh ta nhìn thấy bản thiết kế của em thôi.”
Vệ Ngấn không có cách nào phản bác nữa, bởi vì cô nghe ra lời nói đó của Tần Hàm Dịch không phải nhằm vào Hứa An Ca mà anh chỉ đang nói sự thật.
Anh nói không sai, bất luận cô tin hay không tin, cũng chỉ có Hứa An Ca nhìn thấy bản thiết kế của cô.
“Mà lại trùng hợp như thế, điều kiện của cha anh ta là em gả cho Hứa An Ca. Một người đàn ông, vì để cưới được người phụ nữ mình yêu mà làm những điều này thì có gì kì lạ chứ?” Tần Hàm Dịch thấy cô im lặng anh bèn tiếp tục phân tích.
“An Ca từng nói, anh ấy sẽ không ép em, nếu anh ấy biết sự việc này nhất định sẽ không để cho em đồng ý.” Vệ Ngấn không muốn tin, cô cũng không thể để cho bản thân mình tin Hứa An Ca là như người thế.
Năm năm ở bên cô, trong thời điểm khó khăn nhất anh đều không rời xa cô, những gì mà anh dành cho cô cả đời này cô cũng không trả hết được cho anh.
Cô đối với anh, từ trước tới nay đều là sự cảm kích, không hề có một chút nghi ngờ nào.
Cô tình nguyện tin, thực sự chỉ là trùng hợp, có người vẽ ra những bản thiết kế giống cô còn hơn là tin Hứa An Ca đã sắp xếp mọi chuyện để ép cô gả cho anh.
“Nếu anh nói gì em cũng không chịu tin vậy thì anh cũng không còn gì để nói nữa.” Anh hiểu tâm trạng cô lúc này, nhưng anh vẫn không thể không tức giận, chỉ là cùng với lúc anh tức giận thì anh cũng đã nghĩ ra cách giải quyết trong lòng.
Bây giờ không có bằng chứng cụ thể, mặc kệ anh có nói thế nào thì cô nhất định cũng không chịu nghi ngờ Hứa An Ca.
Xem ra, chắc là phải anh ra tay điều tra trước, đợi có được chứng cứ rồi tính tiếp.
“Vậy em đi trước đây.” Bàn luận tới Hứa An Ca, bầu không khí giữa hai người vừa mới khá hơn được một chút bây giờ đã bị phá hỏng rồi.
“Anh tiễn em.” anh cũng không giữ cô lại, anh biết anh giữ không được và cũng không nỡ giữ, bởi vì ở nhà còn có Tiểu Lạc Lạc đang đợi cô.
“Được.” cô nhìn anh rồi gật đầu, nơi này cách trung tâm thành phố xa quá, cô không muốn giở trò giận dỗi.
Cô đứng lên, anh cũng đứng lên, cùng nhau đi ra cửa, hai người yêu thương nhau sâu nặng bây giờ giống như hai người lạ mà quen.
Anh đi nhanh hơn cô một bước, kéo cửa ra, muốn để cô đi ra trước, chỉ là cô chưa kịp dừng bước lại đã phải chịu một cái tát trời giáng.
Ngay sau đó, ánh đèn từ bốn phía sáng lóe lên và không ngừng tách tách, trước mặt hai người là Hạ Lam và phía sau cô ta là một đám phóng viên.
“Đồ rẻ tiền!”
“Vệ tiểu thư, xin hỏi tại sao cô lại ở cùng với Tần thiếu gia như vậy? rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”
Một tiếng rầm vang lên, cánh cửa được đóng lại, cô đã được Tần Hàm Dịch kéo và ôm chặt vào lòng.
Anh ôm lấy cô, cho dù có ngàn vạn lời muốn nói cũng nghẹn hết ở trong cổ họng.
Thực ra, giờ phút đó, anh rất muốn nói, cô là Tần phu nhân, Tần thái thái duy nhất.
Chỉ là, cuối cùng anh vẫn chưa nói, không phải là vì sợ Hạ Lam mà là anh không muốn kéo cô và Tiểu Lạc Lạc vào sự rắc rối.
“Tần Hàm Dịch, anh mở cửa ra, em vì anh mà mất đi một bên chân, vậy mà anh lại ở cùng với con hồ li tinh này, anh không cảm thấy có lỗi với em à?” Hạ Lam gầm lên ở ngoài cửa, dùng lực đập mạnh vào cửa.
Phóng viên là do cô là ta đưa tới, là phóng viên của tạp chí Phong.
“Bỏ em ra.” Vệ Ngấn dùng lực đẩy anh ra, cô nhìn anh với ánh mắt thất vọng, anh sợ Hạ Lam thế cơ à?
Thế nhưng, anh sợ chứ cô không sợ, cô quang minh chính đại, cô sợ cái gì?
Anh không ngờ rằng cô đột nhiên đẩy anh ra, đột nhiên bước chân anh không vững, anh bèn lùi về phía sau vài bước, còn cô lúc này đã đi ra và kéo cánh cửa ra.
Hạ Lam không ngờ cô đột nhiên mở cửa, bàn tay cô ta giơ lên đập cửa lơ lửng trong không trung, cơ thể nhướn về phía trước, thiếu chút nữa thì ngã, may mà Vệ Ngấn đã đỡ lấy cô ta.
Chỉ là, bản tính của cô ta vẫn không thay đổi, vừa mới đứng vững lại đã giơ tay định đánh Vệ Ngấn.
Vệ Ngấn sớm đã đoán cô ta sẽ như vậy, cô liền giơ tay nắm lấy cổ tay cô ra, dùng lực không mạnh lắm hất tay cô ta ra, cô nhìn đám phóng viên trước mặt, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Các người nghe cho rõ đây, tôi và Tần Hàm Dịch không có mối quan hệ gì cả, nếu như các người dám viết linh tinh, tôi nhất định sẽ kiện tạp chí Phong tới lúc đóng cửa thì thôi.”
Dứt lời, Vệ Ngấn nhấc chân bước đi, tấm lưng cô thẳng đứng không hề có chút sợ hãi nào.
Tần Hàm Dịch nhìn theo bóng dáng Vệ Ngấn rời đi, ánh mắt anh lạnh lùng liếc nhìn Hạ Lam, trên môi là một nụ cười chế giễu.
“Anh có ý gì?” mặt Hạ Lam cũng sầm xuống hỏi lại anh.
“Lam Lam, em càng làm loạn lên thì càng làm cho anh cảm thấy bớt áy náy với em, cho tới bây giờ thì sự áy náy dường như không còn nữa rồi.” Tần Hàm Dịch chưa từng nghĩ, có một ngày, Vệ Ngấn lại nói trước ánh đèn những lời như vậy.
Anh không có cách nào để nhẫn nhịn sự làm loạn vô lý của Hạ Lam nữa, anh càng không có cách nào để nhẫn nhịn sự chỉ trích và làm tổn thương của Hạ Lam đối với Vệ Ngấn.
“Tần Hàm Dịch, anh đừng quên, chân em bị cắt đi là vì anh.” đây là con bài duy nhất của cô ta, nhưng mỗi lần dùng, người bị thương đều là con tim của bản thân mình.
“Anh không quên, cả đời này anh sẽ đều không quên, nhưng Lam Lam, anh sẽ không cưới em đâu, mãi mãi không bao giờ.” Anh kiên quyết nói ra một câu cuối cùng, sau đó nhanh chân bước ra cửa, đi lấy xe và đuổi theo Vệ Ngấn.
Anh không sợ tạp chí Phong sẽ viết gì, bởi vì anh tin, bất luận viết thế nào, thì trên đó cũng sẽ không xuất hiện những tin tức xấu về Diệp Dĩ Muội.
Có những sự việc Hạ Lam không biết, vẫn còn ngốc nghếch cho rằng tạp chí Phong có thể giúp cô ta làm hủy hoại danh tiếng của Diệp Dĩ Muội, nhưng anh biết, tạp chí Phong kể cả là viết về anh và Vệ Ngấn có không hay ho gì thì sẽ không đối xử với Diệp Dĩ Muội như thế.
Kiểu biệt thự ở vùng ngoại ô thế này, rất khó để bắt được xe.
Vì thế, anh đuổi theo không xa liền nhìn thấy Vệ Ngấn đang đi rất nhanh, vừa nhìn đã biết nhất định là cô đang tức giận thì mới bước đi như thế.
“Lên xe.” Anh dừng xe lại bên cạnh cô, nhưng cô liếc nhìn anh cũng chẳng thèm, liền tiếp tục bước về phía trước.
Anh không có cách nào khác, chỉ có thể xuống xe, kéo cô lại.
“Đừng làm loạn nữa, ở đây bắt xe không dễ dàng gì.”
“Ai làm loạn với anh?” Vệ Ngấn hỏi lại nực cười.
“Lên xe, anh đưa em về.”
“Bỏ ra, em không muốn lại bị vị hôn thê của anh đánh, càng không muốn ngày mai được lên trang nhất mặt báo đâu.” Cô muốn thoát khỏi sự khống chế của anh nhưng dù cô có nói gì anh cũng không chịu bỏ cô ra, mà đẩy cô ngồi lên ghế phụ.
Thấy cô lại muốn xuống xe, anh bèn nói: “Nếu như em muốn thấy những phóng viên đó đuổi kịp theo và nhìn thấy chúng ta giằng co nhau trên đường thì em cứ bước xuống xe đi.”
Vệ Ngấn nghe thấy vậy, cô trừng mắt lên nhìn anh một cái, quả thật không còn cố chấp bước xuống xe nữa.
Lúc này anh mới yên tâm đi về phía ghế lái, lên xe và đưa cô rời đi.
Anh biết trong lòng cô vẫn còn đang tức giận nên anh cũng không nói gì, tránh làm cô thêm bực mình.
Trong lòng anh vừa tức vừa đau, thế nhưng tình hình như vậy anh cũng không thể giáng cho Hạ Lam một cái tát để báo thù cho cô.
Vũ Thái Ninh từng cho rằng, hạnh phúc chính là ở bên nhau, là có được nhau.
Giấc mơ mười năm không có khả năng thành hiện thực, bây giờ thành hiện thực rồi.
Thế nhung cô lại không hề thấy vui vẻ....
Cô biết, Lam Dư Khê cũng không vui vẻ, khi anh ở cùng cô thường rất hay thất thần mất tập trung. Khi nhìn cô cô lại luôn cảm thấy trong mắt anh lại không hề có cô.
Sau khi cô nghe nói Lam Dư Trạch sẽ hoãn lại việc tổ chức hôn lên, không hiểu sao giờ phút đó trong lòng cô lại có một sự hân hoan kì lạ.
Nhưng, sau đó cô biết nguyên nhân rồi thì con tim lại thấy bất an.
Nghe nói, người muốn hoãn hôn lễ lại là vị hôn thê của Lam Dư Trạch, đó là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, hiếu thắng, cô ta cố chấp muốn anh phải yêu cô ta, rồi cầu hôn cô ta sau đó cô ta mới chịu gả cho Lam Dư Trạch.
Cô ta đã nói như vậy trên một sân khấu nhảy, trong một đêm điều này đã trở thành trọng tâm chú ý của toàn thành phố, tất cả các cô gái trong thành phố đều cảm thấy ngưỡng mộ cô ta, mỗi người đều chúc phúc, hi vọng cô ta sớm có thể có được trái tim của Hoàng tử đời mình.
Vũ Thái Ninh nghĩ, chắc là cô độc ác rồi! bởi vì cô không hề hi vọng Lam Dư Trạch sẽ yêu người phụ nữ kia, cô thậm chí còn cảm thấy ghen tỵ với những điều tốt đẹp của người phụ nữ đó.
Kể từ hôm Lam Dư Trạch rời đi, quả thật anh đã giữ đúng lời hứa, không hề xuất hiện trước mặt cô nữa.
Tới ngày hôn sau, Lam Dư Khê liền đi tới căn hộ của cô.
Giây phút chuông cửa vang lên, trong lòng cô lại có chút thấp thỏm, cô sợ anh người đó là Lam Dư Trạch, cô sợ anh sẽ không buông tha cho cô.
Thế nhưng khi cánh cửa được mở ra, nhìn thấy người đứng trước cánh cửa là Lam Dư Khê, cùng với sự ngạc nhiên thì trong lòng cô lại cảm thấy thất vọng – một cảm giác kì lạ khó giải thích.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Lam Dư Khê đã ôm chặt lấy cô vào lòng, anh khẽ thì thầm bên tai cô: “Thái Ninh, em vẫn còn sống, thật tốt quá....”
Hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang cô, cùng với tiếng nói của anh vang lên bên tai cô, đôi môi cô mấp máy, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói ra được....
Ngày hôm đó, anh đưa cô rời khỏi căn hộ cô đã sống mười năm, anh không hỏi gì về quá khứ, cũng không có một câu nào nhắc tới Lam Dư Trạch.
Có rất nhiều lần, cô muốn hỏi ảnh, rốt cuộc Lam Dư Trạch đã nói gì với anh?
Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn không đủ dũng khí để lên tiếng.
Lam Dư Khê đối xử với cô rất tốt, rất nhẹ nhàng ấm áp nhưng lại khách sáo như đối xử với một người khách.
Bọn họ đều biết vấn đề của bọn họ ở đâu, giữa bọn họ không chỉ là ngăn cách mười năm, mà đó còn là anh trai ruột của anh. Nhưng, bọn họ không một ai chủ động mở miệng nói cho rõ, cả hai đều nhẫn nhịn, kìm nén và chờ đợi đối phương....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...