Đau...đau quá...
Hai mắt Từ Ninh Hi vẫn nhắm chặt, cô ngửi thấy mùi thuốc, cô lại ở bệnh viện sao? Dương? Anh đang đâu vậy?
Từ Ninh Hi từ từ mở mắt ra, chói...chói quá...
Cô liền nhắm hai mắt lại, ánh sáng lúc này làm cô chưa kịp thích nghi nổi, Từ Ninh Hi lại cố gắng từ từ chậm rãi mở mắt ra xem.
Đèn...đèn phòng sao?
Cô chớp chớp mắt, đã thích nghi với ánh sáng lúc này rồi.
Cô ngơ ngác đưa hai tay lên, cô...cô nhìn thấy rồi sao?
Từ Ninh Hi ngồi lên, cô hoảng hốt, cơ thể lúc này ập đến cảm giác đau, nhưng cô kích động quá rồi nên cũng không quan tâm đến bản thân mình nữa.
Từ Ninh Hi xuống giường, cô lao ra chạy vụt đi, cũng không biết Từ Ninh Hi đi tìm cái gì.
...
Tạ Như Phương thở dài quay lại bệnh viện, bác sĩ bảo cô không sao rồi, chỉ là ngã trên cao xuống nên bị thương vài chỗ trên cơ thể, cần nghỉ ngơi vài hôm là ổn rồi.
Tạ Như Phương mở cửa phòng ra, cả phòng bệnh trống trơn cô như chết lặng.
"Ninh Hi?" Bó hoa trên tay cô cũng eowi xuống, Tạ Như Phương lo lắng bắt đầu cuốn cuồng chạy đi tìm cô.
Cô chạy xung quanh hỏi y tá và bác sĩ, tìm khắp nơi vẫn không thấy Từ Ninh Hi đâu, lúc này cô cảm thấy sợ, hai tay Tạ Như Phương run rẩy lấy điện thoại gọi cho ai đó.
"Anh...anh làm gì cô ấy rồi?"
[Cô nói nhảm gì vậy?]
"Anh...không làm sao?" Tạ Như Phương nhăn mặt.
[Cô đang nói Từ Ninh Hi? Tôi trước giờ như thế nào không lẽ cô không rõ sao?]
Anh ta nói không giết sẽ không giết, trước giờ vẫn làm đúng nguyên tắc của mình.
Tạ Như Phương đơ ra thật rồi, vậy...vậy Từ Ninh Hi đi đâu?
Cô cúp máy ngang, Tạ Như Phương ngồi xuống, cả người dựa vào tường.
Nghĩ kĩ đi...nghĩ xem em ấy có thể đi đâu, nghĩ kĩ xem ai có thể đưa em ấy đi nữa.
Tạ Như Phương...nghĩ kĩ đi.
...
Từ Ninh Hi đứng trước công ty của Mộ Dương, cô lảo đảo bước vào mọi người đều tránh sang một bên.
Cô...trên người cô còn mặc đồ của bệnh viện, chân cũng không mang giày dép gì, cứ chạy ra ngoài bắt xe rồi tới đây.
Mộ Dương lúc này cũng xuống sảnh công ty, anh đứng đơ ra khi thấy cô ở đó.
Từ Ninh Hi thấy anh thì tròn xoe hai mắt, cô nhanh chân chạy đến ôm lấy anh.
"Dương...Dương..."
Mộ Dương vội đưa tay đỡ lấy cô, phản ứng của Ninh Hi...
"Dương...Dương..." Cô bật khóc, đưa hai tay lên vuốt má anh, gương mặt này...đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy nó rồi?
Cô nhớ anh, cô nhớ nụ cười của anh.
"Dương..."
Từ Ninh Hi tiến tới hôn lấy anh, Mộ Dương hoàn toàn nằm ở thế bị động, anh ngơ ngác, mọi người cũng ngơ theo.
Mộ Dương nổi tiếng là tay ăn chơi sát gái, bây giờ lại bị vợ đè ra hôn ngay sảnh công ty đến không kịp định hình được.
Từ Ninh Hi buông anh ra, cô nhìn anh cười, Mộ Dương cuối cùng cũng hoàn hồn rồi, anh đưa tay lên vuốt ve má cô: "Hi...sao em lại ở đây?"
"Dương, em nhìn thấy rồi, em muốn nhìn thấy anh đầu tiên." Cô kích động nói rồi ôm chặt anh, hai tay anh run run đặt lên lưng cô, nhìn thấy...em nhìn thấy sao?
"Có...có thật không?"
"Dương...em nhìn thấy anh rồi."
...
Mộ Dương bế Từ Ninh Hi quay lại bệnh viện, Tạ Như Phương đứng dựa cửa, hình như cô đang rất giận.
Từ Ninh Hi nhìn Tạ Như Phương, cô cau cau mày, ngẩng đầu lên hỏi anh: "Đây là?"
"Quên cả chị luôn à?" Tạ Như Phương lên tiếng.
Từ Ninh Hi giật mình, giọng nói đó là: "Chị Phương."
Cô bảo anh bỏ mình xuống, Ninh Hi đi đến chỗ Tạ Như Phương nâm lấy tay cô: "Chị...chị Phương."
Tạ Như Phương cốc đầu cô một cái nhẹ: "Em đó...làm chị lo chết đi được."
Cô ôm Từ Ninh Hi vào lòng vỗ về, vừa nhìn thấy được liền làm nháo nhào cả lên, lại còn chạy đến Mộ thị tìm Mộ Dương đầu tiên nữa.
"Em...em thấy chị rồi."
"Chị thật xinh đẹp." Từ Ninh Hi dụi đầu vào lòng cô rồi làm nũng.
Tạ Như Phương muốn giận cô cũng không giận nổi nữa, cô lắc lắc đầu, xem ra công việc chăm sóc này của cô sắp kết thúc rồi.
Cả hai đưa cô về lại phòng bệnh rồi gọi bác sĩ đến kiểm tra, có lẽ do bị ngã, đầu cô đập mạnh xuống lại xảy ra kì tích khiến cho cô nhìn thấy được.
Xong xuôi bác sĩ cũng rời đi, nếu hôm nay không có gì thì xuất viện được rồi.
Từ Ninh Hi nhìn hai bàn tay mình, cô cười tít cả mắt, vẫn không tin mình đã nhìn thấy được.
Mộ Dương mang cháo đến, anh đi vào trong ngồi xuống cạnh cô.
"Em ăn chút gì đi." Mộ Dương mở hộp cháo ra nói.
"May quá anh ha." Từ Ninh Hi nhìn anh nói.
"Ừm, may mắn." Anh cười.
Anh vẫn chưa tin được khi vừa nhìn thấy lại được cô liền chạy đến tìm anh, lúc anh bước xuống thấy cô đứng ngơ ngác đó, mắt tròn xoe rồi lao đến ôm anh, hôn anh, anh còn nghĩ là mình đang mơ.
"Ăn cháo nào." Anh nói.
"Em...em tự ăn." Từ Ninh Hi đưa tay ra muốn lấy hộp cháo.
"Ngoan, để tôi chăm em có được không?" Mộ Dương nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng.
Lần đầu tận mắt thấy những điều này, ánh mắt, dáng vẻ và gương mặt của anh đều hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng đối tốt với cô.
Từ Ninh Hi chưa từng thấy những chuyện như vậy, bây giờ thấy rồi thì đơ cả người ra.
"Hi?"
"Dạ...em không sao."
Không phải lần đầu, là do trước kia cô chỉ có thể cảm nhận qua hành động, cái nắm tay hay cả hai sát gần nhau mà thôi.
Bây giờ cô có thể thấy ánh sáng, thấy anh, mọi chuyện đều thể hiện rõ ràng rồi.
"Anh ở đây, Dương của em đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...