Mộ Dương đứng không vững nổi nữa rồi, hai chân anh ngã xuống ngồi bệch dưới sàn.
Tạ Như Phương cũng đoán được gì rồi, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa.
Từ Ninh Hi lúc này đã ngủ dậy, cô ra khỏi phòng gọi cả hai, nghe tiếng cô Tạ Như Phương vội bước ra ngoài.
Mộ Dương ngồi đó một lúc sâu anh mới bình tĩnh lại được, lấy lại tinh thần anh đứng dậy vào phòng tắm dùng nước lạnh dội lên người mình, sự lạnh lẽo của nước cũng không bằng sự lạnh nhạt của anh dành cho cô lúc trước đến mất cả đứa con đầu lòng của mình.
Mộ Dương lấy lại được bình tĩnh, anh thay đồ rồi ra ngoài, anh không ăn sáng, trước khi đi chỉ đi đếm ôm cô vào lòng rồi hôn lên trán nói nhỏ: "Tôi đi làm."
"Anh đi sớm vậy? Anh không ăn sáng sao?" Từ Ninh Hi hỏi.
"Anh không đói." Mộ Dương đáp, anh nhẹ nhàng buông cô ra.
Lời của anh đáp khiến cô đứng đơ, anh không đói? Anh vừa thay đổi cách xưng hô với cô sao?
Tạ Như Phương đặt li sữa xuống, vẻ mặt không vui vẻ gì mấy, cô muốn vui vẻ lắm nhưng cười không nổi.
Cô mong chuyện đó không phải sự thật nên đã đích thân đến bệnh viện đó tìm bệnh án của cô, cuối cùng nó vẫn là có thật.
Ngày hôm đó chỉ có người đàn ông họ Niên đó đến chăm sóc cô, anh ta cũng là người thanh toán viện phí cho Từ Ninh Hi, có vẻ như họ đã quen biết nhau từ trước rồi.
Mộ Dương có lẽ sẽ đi tìm người đàn ông kia.
...
Mộ Dương ngồi trên xe, anh gọi cho thư kí nói rằng mình cần tài liệu về Từ Ninh Hi từ A-Z càng nhanh càng tốt, thư kí tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cũng nhanh chóng chuẩn bị trước khi anh đến đây.
Mộ Dương dừng đèn đỏ, đầu óc anh vẫn nhớ đến những lời cô nói, lúc cô ngồi đó đã thổ lộ hết ra sao? Cây bút tên sát thủ kia cầm đi là một cây bút ghi âm sao?
Đến cả sát thủ máu lạnh vô tình còn thấy cô đáng thương, còn anh là chồng của cô thì lại...
Mộ Dương nhìn người phụ nữ trước mắt, bụng cô ấy có vẻ lớn, sắp đến ngày sinh rồi, nếu lúc đó anh để mắt đến cô có lẽ bụng cô cũng to ra rồi, ở đó cũng có một sinh linh bé nhỏ.
Đèn tín hiệu chuyển sang đèn xanh, Mộ Dương nhanh chóng đến công ty.
Anh...muốn làm rõ vài chuyện.
Đến công ty thư kí sớm đã chuẩn bị xong thứ anh cần, Mộ Dương ngồi xuống mở ra xem mọi thứ về cô từ đầu đến cuối.
"Quan hệ Niên Bạch Phong là ông chủ cũ?" Mộ Dương đọc đến đây nhớ ra cái tên này cô có nhắc đến trong đoạn ghi âm, anh ta là người ở cùng cô ở bệnh viện ngày hôm đó.
Anh nhớ ra cô trước đây làm việc ở một tiệm hoa, ba anh cũng nhờ đó mà quen biết cô, vài lần đến đấy cùng ba anh cũng nhìn thấy cô, dáng vẻ một cô gái nhỏ đang mãi mê bán hàng và nở nụ cười thật tươi với khách hàng của mình.
Mộ Dương nghĩ mình nên đến đó tìm người đàn ông họ Niên này nói chuyện.
Không nghĩ nhiều, anh cầm áo vest rồi đứng lên lái xe đến đó.
Anh muốn biết đã xảy ra chuyện gì với cô.
...
Tiệm hoa Niên Niên.
Mộ Dương dừng xe bước xuống, anh bước vào trong.
"Quý khách..."
Niên Bạch Phong đang định mỉm cười chào đón khách hàng thì lại cứng đơ mặt lại vì nhìn thấy Mộ Dương xuất hiện ở đây.
"Mộ Dương."
"Em ấy vẫn ổn chứ?" Niên Bạch Phong hỏi.
Vì cô không có gia đình, người dắt tay cô vào lễ đường hôm ấy là Niên Bạch Phong.
Anh cũng đoán trước rằng cuộc hôn nhân này không hạnh phúc, nhưng Từ Ninh Hi vẫn muốn làm liều bước chân vào.
Đến bây giờ thì...
"Cô ấy ổn, tôi đến đây...có chuyện muốn hỏi anh." Mộ Dương nghiêm mặt nói.
"Qua đây rồi nói." Niên Bạch Phong chỉ tay về bộ bàn ghế phía bên trái.
Cả hai ngồi xuống, Mộ Dương không lòng vòng mà đi vào thẳng vấn đề: "Chuyện cô ấy sảy thai...tôi muốn biết..."
Rầm
Niên Bạch Phong tức giận đập bàn: "Anh còn mặt mũi để hỏi tôi chuyện đó sao?"
Niên Bạch Phong vốn đã muốn tìm anh đánh anh một trận vì chuyện đó rồi, nhưng Từ Ninh Hi nhất quyết năn nỉ anh hãy giữ bí mất chuyện này nên anh đã nhẫn nhịn đến giờ.
Không ngờ tên chồng tồi tệ này bây giờ lại vác mặt đến đây tìm anh hỏi chuyện đó.
"Tôi cũng mới biết vào sáng nay, tôi mới đến hỏi anh." Mộ Dương bình tĩnh đáp.
"Ngày hôm đó anh ở đâu? Bệnh viện rõ ràng liên lạc với anh, nhưng gia đình anh không một ai đến bệnh viện cùng con bé." Niên Bạch Phong siết chặt tay.
"Tôi...hôm đó..."
"Anh ở đâu cũng được, đứa nhỏ cũng mất rồi."
"Ngày hôm đó con bé rất đau đớn, bác sĩ nói vì làm việc quá sức nên mới xảy ra chuyện như thế này, lúc ngất đi cũng là ở ngoài đường người ta đưa đến bệnh viện.
Lúc tôi nhận được điện thoại tôi như muốn sụp đổ, nhìn thấy Ninh Hi khóc òa khi mất con tôi đứng không vững nữa rồi."
"Con bé còn trẻ, đứa con đau lòng của con bé...anh làm chồng lại..."
"Ninh Hi..."
Niên Bạch Phong nói không nên lời nữa rồi.
"Con bé muốn hận muốn thù các người cũng không thể nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...