(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 26
Hôn lễ của Hàn Dạng và Hách Liên Tình được quyết định sẽ tổ chức vào tháng ba, cùng ngày sinh nhật Hách Liên Tình.
Hôn lễ không mời nhiều người lắm, chỉ mời người thân và bạn bè đôi bên.
Hàn Dạng mặc vest trắng, Hách Liên Tình thì mặc vest đen, hai người đứng trước mặt mục sư.
– Anh Hách Liên Tình, anh có đồng ý trở thành chồng hợp pháp của anh Hàn Dạng, từ nay về sau giúp đỡ lẫn nhau, nâng đỡ nhau, dù tốt hay xấu, dù giàu hay nghèo, dù bệnh tật hay khỏe mạnh vẫn luôn yêu thương, quý trọng và chung thủy với anh ấy suốt đời hay không?
Mục sư hỏi.
– Tôi đồng ý.
Hách Liên Tình kiên định đáp.
– Anh Hàn Dạng, anh có đồng ý trở thành chồng hợp pháp của anh Hách Liên Tình, từ nay về sau giúp đỡ lẫn nhau, nâng đỡ nhau, dù tốt hay xấu, dù giàu hay nghèo, dù bệnh tật hay khỏe mạnh vẫn luôn yêu thương, quý trọng và chung thủy với anh ấy suốt đời hay không?
– Vâng, tôi đồng ý.
Hàn Dạng cũng kiên quyết như vậy.
– Mời hai người trao nhẫn cho nhau.
Mục sư nói rồi để người bên cạnh lấy nhẫn ra.
Hai người trao nhau nhẫn kết hôn, chiếc nhẫn màu bạc từ từ được đeo vào ngón áp út của đối phương, bao lấy ngón tay họ.
– Chú rể có thể hôn đối phương.
Mục sư khẽ vô tay.
Hách Liên Tình đỡ lấy vai Hàn Dạng, cúi đầu hôn cậu.
Dưới hàng ghế khách mời, ông nội và mấy người Mạc Tố Á vừa cười vừa rơm rớm.
Phía sau họ là vị trí của hội trưởng phòng, lão nhị tò mò hỏi trưởng phòng:
– Lão đại, ngày tốt thế này mày khóc gì?
– Không… Anh đây chỉ vui thôi!
Trưởng phòng sịt mũi:
– Có một sự cảm động khó tả.
– Không phải chứ? Cảm động phát khóc luôn à?
Lão tam càng hoảng.
Trong lòng trưởng phòng đã nước mắt lã chã, không chỉ khóc thôi đâu, có cảm giác sắp cong luôn rồi… Cứu mạng!!!
Đến tối, Hàn Dạng nằm lì trên giường chơi nhẫn.
Hách Liên Tình đặt làm thêm một lần nữa, đôi lần này khác đôi trước.
Nghĩ đến mọi người kết hôn đều sẽ có nhẫn khắc tên bên trong, cậu hiếu kì không biết Hách Liên Tình có làm vậy không nên tháo nhẫn ra, cẩn thận quan sát.
Sau đó, cậu phát hiện bên trong không có chữ mà có hình.
Là hình kiểu tóc của Tình cách cách trên avatar weibo!!!
Hàn Dạng kinh ngạc rồi khẽ cười, cúi đầu hôn nhẫn.
Lúc này, Hách Liên Tình vừa tắm xong, anh vừa đi vừa lau tóc, nói:
– Ra đây giúp tôi sấy…
Lời chưa nói xong đã bị Hàn Dạng kéo tới, nhẫn trong tay cũng bị cậu tháo ra.
Hàn Dạng nhìn bên trong nhẫn của anh, hệt như cậu dự đoán, là hình một con cá nhỏ.
Anh thấy cậu phát hiện ra thì hơi ngượng, lập tức cướp nhẫn về, đeo lên.
Hàn Dạng lấy tay chống đầu, cười nhìn anh:
– Cách cách này, hóa ra lãng mạn của anh khiêm tốn thế!
Hách Liên Tình ném khăn mặt sang một bên, đi đến bên giường, cúi đầu nhìn cậu:
– Đừng có lên mặt, muốn bị xử lí đúng không?
Hàn Dạng đứng dậy, hai tay vòng qua cổ anh, cúi đầu chạm vào trán anh:
– Nếu em muốn thì sao?
Anh im lặng hai giây, tay ôm mông cậu, không cần cố sức cũng đè được cậu xuống giường.
Tiếp đó, lần đầu tiên Hàn Dạng bị Hách Liên Tình bắt gọi chồng.
Sau khi xong xuôi, cậu như con cá mắc cạn, ngay cả sức vẫy đuôi cũng không có, cuối cùng vẫn là Hách Liên Tình bế cậu đi tắm.
Lại về giường, Hách Liên Tình ôm cậu, nhẹ giọng nói:
– Ngủ đi.
Hàn Dạng ừ, nép trong lòng anh, cầm lấy tay anh:
– Ngủ ngon, cách cách.
– Ngủ ngon.
Hách Liên Tình ôm cậu, dịu dàng nói:
– Bảo bối.
(bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...