(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 21
Đêm hôm trước bị Hách Liên Tình chơi đùa quá mệt, Hàn Dạng ngủ một giấc đến sáng.
Lúc tỉnh dậy, cậu sờ bên cạnh theo thói quen nhưng không sờ được Hách Liên Tình.
Thiếu độ ấm của một người khiến cậu không quen, mở hờ mắt ra, Hàn Dạng mơ hồ thấy bóng dáng Hách Liên Tình ở góc đối diện gương, không biết đang chỉnh sửa gì mãi.
Hàn Dạng chống tay, bò sang bên kia giường nhìn thì nhận ra Hách Liên Tình đang thử khăn quàng.
Một chiếc khăn khác thì vắt lên chiếc ghế bên cạnh anh, có vẻ như vừa được thử xong.
Vóc dáng anh cao, thân hình cân đối, theo lý thuyết mà nói thì kết hợp với chiếc khăn Hàn Dạng đã lựa chọn sẽ cực kì đẹp trai, thế nhưng Hàn Dạng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy buồn cười, cậu thậm chí còn bật cười thành tiếng.
Hách Liên Tình đứng trước gương, nghe thấy tiếng cậu thì quay đầu lại, anh thấy Hàn Dạng đang nằm trên giường cười đến run cả người.
Bàn tay đang cầm khăn của anh cứng đờ, Hách Liên Tình tức giận gạt khăn ra, vo tròn nhét lại vào túi, bước nhanh đến bên giường, sắc mặt không vui:
– Có gì đáng cười?
Hàn Dạng cười đến đau cả bụng, cậu ôm bụng kêu vài tiếng mới trả lời:
– Không phải, sao anh lại mặc đồ ngủ mà thử khăn quàng! Ôi chao ôi, cười chết em!
Hách Liên Tình nhìn đồ ngủ trên người mình, vẻ mặt cứng đờ, giận cũng không phải mà không giận cũng chẳng xong, anh đứng đó có vẻ lúng túng.
Anh vừa dậy rửa mặt xong, khi đến tủ quần áo tìm đồ chuẩn bị thay thì thấy hai chiếc khăn quàng bên trong.
Không biết vì sao, anh lập tức cảm thấy đây là khăn Hàn Dạng mua cho mình.
Quá mừng rỡ, anh cầm luôn khăn lên thử, chẳng thèm đoái hoài gì đến áo ngủ trên người mình.
Lúc thử anh thấy cũng được lắm, chẳng ngờ lại bị Hàn Dạng bắt gặp.
Trong lòng chẳng hiểu vì sao thấy thẹn vì bị bắt quả tang.
– Em cười đủ chưa?
Hách Liên Tình cương mặt nhìn Hàn Dạng.
– Đủ rồi đủ rồi!
Trong chăn, Hàn Dạng lén nhéo đùi mình, ôi chao, nhịn đến khó chịu.
– Mua cái khăn quàng xấu thế, thẩm mỹ của em để ở trong thôn không mang theo à?
Đại gia Hách Liên tỏ thái độ không hài lòng rõ ràng:
– Còn có mặt mũi để cười nữa.
– Xấu thế anh cũng quàng đấy.
Hàn Dạng phản bác, cậu thấy rất đẹp mà.
– Em xấu thế tôi còn cưới về đấy thôi.
Hách Liên Tình cười nhạt.
– …
Vĩnh viễn không bao giờ có thể cãi thắng Hách Liên Tình, Hàn Dạng đảo mắt, anh đẹp, anh là thiên tiên, anh là Tình cách cách.
Anh hừ một tiếng, đến tủ tìm quần áo thay.
Hôm nay, Hàn Dạng không có lớp nên cậu không vội rời giường.
Cậu dựa vào giường nhìn Hách Liên Tình thay quần áo, thưởng thức vai rộng, eo thon, chân dài của anh.
Hách Liên Tình biết cậu đang nhìn nên thong thả mặc quần áo như quay chậm.
Cài dây lưng xong anh mới quay đầu, nhìn Hàn Dạng ra chiều ghét bỏ:
– Mau lau nước dãi đi, chăn bị em làm cho ướt đẫm rồi.
Hàn Dạng đâu dễ bị lừa như thế, cậu vén chăn lên, xuống giường, cầm chiếc khăn màu xám tro trên ghế rồi đi tới trước mặt Hách Liên Tình:
– Thử cái này xem, em cố ý chọn cho anh đấy.
Hách Liên Tình đang định chê bai thêm vài câu rằng khăn quá xấu, vừa nghe thấy cậu bỏ công ra chọn nên đành nhịn lại, hơi cúi đầu để cậu quàng giúp mình.
Hàn Dạng cẩn thận sửa sang khăn cho anh.
Anh cúi đầu, từ góc độ của anh sẽ không nhìn thấy khuôn mặt cậu mà chỉ thấy được chóp mũi thôi.
Hách Liên Tình nhìn ngón tay cậu một lượt rồi lại dừng ở trán, nơi đang bị tóc che khuất.
Nhìn vài giây, anh vén tóc mái cậu lên, cúi đầu hôn một cái.
Bờ môi ấm áp dừng trên trán làm tay cậu dừng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hách Liên Tình rụt tay về, làm như không có gì xảy ra, nhìn quanh quất.
Hàn Dạng khẽ cười, chỉnh cổ áo, lùi về sau hai bước để ngắm rồi đến tủ quần áo, lấy ra một cái áo khoác mặc cho Hách Liên Tình.
Hách Liên Tình kệ cậu, phối hợp giơ tay lên.
– Được rồi!
Hàn Dạng sửa sang vạt áo, đi quanh anh vài vòng, hài lòng gật đầu:
– Đẹp trai dã man!
Khăn quàng đeo lên cổ anh quả thực rất đẹp.
Vóc người anh cao, phong độ xuất chúng, bình thường mặc tây trang, đi giày da rất nghiêm túc, hôm nay anh lại mặc áo ba đờ xuy lông dê dáng dài, lại kết hợp với chiếc khăn đơn giản khiến cho khí thế thay đổi hoàn toàn.
Hách Liên Tình rất hưởng thụ lời khen của Hàn Dạng, anh đút tay vào túi, hơi nghiêng người để cậu thưởng thức.
Hàn Dạng đã sớm hiểu rõ mong muốn được khen của anh, cực kì hào phóng khen ngợi đến mức lòng Tình cách cách nở hoa.
Ăn sáng xong, Hách Liên Tình đưa Hàn Dạng về nhà chính rồi đi làm, hôm qua ông nội gọi điện, bảo anh đưa cậu đến chơi cờ.
Hàn Dạng đi theo quản gia đến phòng làm việc, ông nội đã ở đó bày cờ tự chơi.
– Đến rồi.
Ông ngẩng đầu, vẫy vẫy tay:
– Lại đây, lại đây.
– Chào buổi sáng, ông nội.
Hàn Dạng đi tới, ngồi xuống phía đối diện:
– Ông ăn sáng chưa?
– Ăn rồi.
Cháu ăn chưa, bảo thím Chu hâm nóng đồ cho cháu nhé?
Ông hỏi.
– Cháu ăn rồi mới sang.
Hàn Dạng giúp ông dọn cờ:
– Ông trước hay thế nào ạ?
– Nhường cháu.
Ông lão trả lời.
Hàn Dạng cười, đi trước.
Dạo này chơi cờ cùng ông nhiều, khả năng của Hàn Dạng tiến bộ không ít.
Kết thúc một ván, ông lão cảm thán:
– Có cơ hội phải chơi với ông nội cháu vài ván mới được.
– Sẽ có cơ hội ạ.
Ông lão cười:
– Đừng thấy áp lực gì, chuyện của cháu với A Tình, mọi người đều cởi mở, ông nội cháu bên kia không cần gấp quá.
– Vâng.
Hàn Dạng cười.
Thật ra cậu định đến Tết sẽ về nói với ông nội về chuyện của Hách Liên Tình, còn đường của hai người không thể Hách Liên Tình tiến về phía trước một mình được.
Ăn trưa xong, Hàn Dạng về vì thiết kế online lần trước còn có vài việc hậu kì cần xử lí.
Biết chuyện cậu vừa học vừa làm, Mạc Tố Á vừa mừng vừa thương, lúc tiễn cậu đi còn sờ tóc mai cậu, dặn:
– Đừng để mệt quá, chuyện kiếm tiền nuôi gia đình cứ để Tình Nhi làm, nó da dày thịt béo, không sợ khổ.
Hàn Dạng đốt một ngọn nến thay cho Tình cách cách, người bị chính mẹ mình ghét bỏ rồi gật đầu, cười nói:
– Con biết.
Trời lạnh, dì mau vào nhà đi.
Mạc Tố Á lại dặn một lượt rồi mới vào nhà.
Hàn Dạng lên xe, chuẩn bị về.
Trên đường về, lòng cậu vẫn thấy ấm áp.
Ấm áp vì ông lão thông cảm, vì Mạc Tố Á yêu thương, và quan trọng nhất là vì Hách Liên Tình đã hết lòng bảo vệ.
Đôi khi cậu nghĩ mình có tài đức gì mà gặp được họ, được nhận những quan tâm và yêu thương mình chưa bao giờ dám hy vọng xa vời.
Có lẽ là dùng hết cả vận may kiếp sau rồi.
Hàn Dạng nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ vậy.
Buổi chiều, sau khi đã xử lí xong hết công việc, Hàn Dạng nhận ra đã gần bốn giờ.
Mấy hôm vừa rồi Hách Liên Tình bận việc, hôm nay cũng nói không về ăn cơm tối, một mình thì Hàn Dạng lười nấu, cậu định gọi cơm ngoài nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì vẫn ra mua đồ ăn.
Cậu quyết định nấu cơm rồi tiện thể mang cho Hách Liên Tình một phần.
Rau ở chợ tươi hơn trong siêu thị nhiều, Hàn Dạng chọn không ít, cậu chuẩn bị luôn cả đồ ngày hôm sau.
Trong khi đi chợ, cậu còn gọi cho Tiểu Trần để xác nhận Hách Liên Tình ở công ty và tối cũng không cần đi xã giao.
Hàn Dạng mua đồ xong, sợ Hách Liên Tình chờ lâu, về đến nhà là cậu lập tức bắt tay vào nấu, sau khi đã xong hết thì để hết vào hộp đựng rồi ra ngoài.
Đến công ty, Hàn Dạng ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng.
Khi chưa quen Hách Liên Tình, cậu từng nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ cố gắng vào làm việc ở Tập đoàn Hách Liên, chẳng ngờ việc còn chưa làm đã kết hôn với anh.
Nghĩ tới đây, Hàn Dạng không khỏi cảm thán đời người nhiều thay đổi.
Cậu bước vào đại sảnh rồi gọi cho Tiểu Trần vì cậu không có hẹn trước.
Cúp điện thoại xong, Tiểu Trần xuống đón rất nhanh.
– Làm phiền anh.
Hàn Dạng nói.
– Không phiền, nghìn vạn lần đừng nói thế.
Boss vẫn đang bận, chưa ăn đâu, cậu đến tầm này là vừa.
Tiểu Trần nói thế rồi dẫn cậu vào trong thang máy.
– Anh không nói với anh ấy là em đến chứ?
Hàn Dạng hỏi, cậu muốn để Hách Liên Tình bất ngờ.
– Đương nhiên không rồi, cậu cứ yên tâm.
Tiểu Trần hiểu rõ, cười.
– Cảm ơn anh.
Hàn Dạng nói, lại nhớ tới dạo này Hách Liên Tình thường tăng ca, cậu liền hỏi:
– Dạo này các anh bận lắm à?
– Một hạng mục sắp ra mắt, mai sẽ có họp báo nên boss khá bận.
Tiểu Trần đáp.
Hàn Dạng gật đầu, không hỏi gì nữa.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, cậu nói:
– Em tự đi là được, anh cứ đi làm việc đi.
Tiểu Trần gật đầu, nhấn nút chờ thang, nói:
– Phòng làm việc là phòng cuối cùng bên trái.
– Vâng, cảm ơn.
Hàn Dạng cảm ơn rồi đi về phía phòng làm việc.
Phòng làm việc của Hách Liên Tình ở cuối cùng, bên phải là phòng họp, phòng khách, phòng chờ, không gian rất lớn.
Theo như Tiểu Trần nói thì bên trái chỉ có phòng làm việc của anh, như vậy là chiếm khoảng 1/3 không gian.
Hàn Dạng dừng trước cửa phòng, nhận thấy cửa khép hờ, bên trong vọng ra một giọng nói:
– Mày vẫn định giấu Hàn Dạng à?
Giọng nói khá quen, Hàn Dạng nghe thấy tên mình thì không gõ cửa nữa, lại thấy Hách Liên Tình nói:
– Mày quản nhiều quá.
– Tao cũng vì tốt cho mày thôi.
Giọng nói kia đáp lại:
– Chậc chậc, từ ngày người ta còn học cấp ba đã nhớ mãi không quên đến tận bây giờ, mày cũng đủ si tình.
– Nói lăng nhăng nhiều quá đấy, đưa xong đồ thì mày biến được rồi.
Hách Liên Tình không khách khí, nói.
– Được được được! Mày thích là được.
Có ý gì? Cấp ba gì? Tại sao lại nhắc tới mình? Hàn Dạng sửng sốt, không hiểu được ý họ là gì.
Lại thấy giọng nói kia vang lên:
– Tao đi đây, có việc thì gọi.
– Cút đi.
Hàn Dạng nghe thấy lời họ, lại cả tiếng bước chân nên lùi về sau mấy bước, cậu nhìn người đi ra từ trong phòng.
Là Từ Lạc Chiêu.
Thảo nào thấy giọng quen tai.
Hàn Dạng nghĩ.
Từ Lạc Chiêu hơi bất ngờ khi thấy cậu, lại nhìn thấy hộp thức ăn cậu cầm, anh liền đóng cửa lại.
– Chào anh.
Hàn Dạng lên tiếng chào.
– Chào em.
Từ Lạc Chiêu cười:
– Đưa cơm cho A Tình hả?
– Vâng, không quấy rầy các anh chứ?
– Tất nhiên không rồi, nhưng mà…
Từ Lạc Chiêu ngừng một chút rồi dùng giọng khẳng định:
– Em vừa nghe được rồi?
Hàn Dạng không phủ nhận:
– Nghe được một chút.
– Hiếu kì không?
Từ Lạc Chiêu hỏi.
Hàn Dạng còn chần chừ, Từ Lạc Chiêu cũng không chờ cậu trả lời, anh nói thầm một câu với cậu.
Hàn Dạng kinh ngạc ngẩng đầu, Từ Lạc Chiêu cười:
– Về tìm thử xem, có bất ngờ đấy.
Nói xong, anh rời đi.
Hàn Dạng đứng tại chỗ vài giây rồi gõ cửa một cái liền đi vào.
Lúc cậu đi vào, Hách Liên Tình đang cúi đầu lật tài liệu, anh tưởng Từ Lạc Chiêu quay lại, không ngẩng đầu liền hỏi:
– Có chuyện gì nữa?
Hàn Dạng không trả lời, cậu chờ anh phát hiện ra mình.
Qua hơn mười giây, Hách Liên Tình mới dừng động tác lật trang giấy lại, ngẩng đầu lại thấy Hàn Dạng ở đối diện.
Anh sửng sốt, thốt lên:
– Sao em lại ở đây?
– Đến đưa cơm.
Hàn Dạng giơ hộp cơm trong tay lên, cười với anh.
Thấy Hàn Dạng cầm hộp cơm còn cười với mình, Hách Liên Tình cảm thấy mệt mỏi và uể oải cả ngày nay đều lập tức biến mất.
Từ khi đăng kí kết hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên Hàn Dạng tới đưa cơm cho anh, lại còn vào lúc anh không hề hay biết.
Chồng tăng ca, vợ đưa cơm.
Cái này con mẹ nó là chi tiết chỉ có trong phim thần tượng, ngu chết đi được.
Nhưng khóe miệng anh lại mỉm cười, suýt nữa còn huýt sáo.
Vì là bữa cơm của hai người nên Hàn Dạng mang hai phần, ngoại trừ bốn món ăn, cậu còn mang theo canh đựng trong bình giữ nhiệt.
Hách Liên Tình thấy cậu lấy đồ ăn ra, hơi kinh ngạc:
– Nhiều thế này? Em nghĩ tôi là heo à?
Hàn Dạng thu hộp thức ăn lại:
– Em cũng chưa ăn.
Nghe thế, phản ứng đầu tiên của Hách Liên Tình là nghĩ đến cậu muốn ăn cùng mình, điều này khiến lòng anh nở một đám hoa nho nhỏ, nhưng anh rất nhanh nghĩ đến chuyện khác.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, Hách Liên Tình nhíu mày:
– Lần sau ăn rồi đến.
Hàn Dạng biết anh lo cho dạ dày của mình, cậu liền nói:
– Trước khi đi em đã ăn chút bánh ga tô rồi.
Nghe thế, anh hài lòng gật đầu, kéo cậu ngồi xuống ăn.
– Hôm nay em đi chợ mua đấy, béo lắm.
Hàn Dạng chỉ chỉ cua:
– Anh nếm xem.
Hách Liên Tình uống nửa bát canh, cầm một con cua lên, lột vỏ.
Hàn Dạng hấp vừa lửa, bóc ra thì thấy thịt cua tươi ngon, quả thật rất béo.
Anh nhét một miếng nhỏ vào miệng cậu.
– Ưm.
Hàn Dạng vô thức cắn:
– Anh không ăn à?
– Ăn chứ.
Nói xong, anh cúi đầu hôn cậu.
Hàn Dạng trợn mắt, thịt cua trong miệng bị đầu lưỡi Hách Liên Tình cuốn lấy, xuôi theo đầu lưỡi trơn trượt của anh đi đến đầu lưỡi cậu.
Có lẽ từ lúc tỏ tình, Hàn Dạng ngày càng thích thân thiết với anh nên cậu không chống cự, nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu thuận theo nụ hôn của anh, lưỡi chậm rãi di chuyển, từ từ đáp lại.
Qua khoảng nửa phút, Hách Liên tình hôn được rồi, còn cướp được cả thịt cua trong miệng cậu.
Anh nhai vài cái rồi nuốt, nhìn Hàn Dạng, nói:
– Vị cũng tạm được.
Không biết vị anh nói là vị cua hay cái gì khác, Hàn Dạng dù hiểu rõ sự mặt dày của anh nhưng tai vẫn đỏ, cúi đầu ăn.
Hách Liên Tình vui, chủ động giúp cậu bóc cua.
Ăn xong, anh tiếp tục làm việc.
Hàn Dạng muốn giúp nhưng không quen việc nên chẳng giúp được gì.
Hách Liên Tình thấy cậu có chút ngượng ngùng thì sờ tóc cậu, nói:
– Đi chơi đi, sau này tôi sẽ dạy em.
Hàn Dạng gật đầu, cầm điện thoại chơi.
Hách Liên Tình phê duyệt một phương án xong, ngẩng đầu thấy Hàn Dạng đang chơi điện thoại, anh khẽ cười.
Tò mò muốn biết cậu đang chơi gì, anh liền tới bên cạnh, chống tay xuống lưng sofa, cúi đầu nhìn.
Thấy rõ rồi, anh chẳng biết phải nói gì.
Hàn Dạng dùng điện thoại của Hách Liên Tình để đăng kí một tài khoản weibo có tên là “Tình cách cách”, còn của cậu có tên “Tiểu cá khô”, tự mình đóng vai hai người, trò chuyện vui quên trời đất.
Hàn Dạng cầm hai cái điện thoại, nhìn anh:
– Muốn chơi à?
– … Ngoan, em tự chơi đi.
Hách Liên Tình sờ đầu cậu:
– Thiểu năng trí tuệ của tôi.
Nói rồi tiếp tục làm việc.
Hàn Dạng trừng mắt, vứt điện thoại sang bên, chuyển qua dùng ipad chơi game.
Giữa lúc ấy, có người tới báo cáo công việc, Hàn Dạng định tránh đi nhưng Hách Liên Tình bảo cậu cứ tiếp tục ngồi chơi ở đó rồi thảo luận công việc với người kia.
Bình thường, Hàn Dạng đã thấy anh hiền lành, giận dữ, cự nự, ngạo kiều, trào phúng, dịu dàng, lưu manh, nhưng đây là lần đầu cậu thấy anh làm việc ở công tay.
Tuy thỉnh thoảng anh sẽ mang việc về nhà giải quyết nhưng cảm giác không giống bây giờ.
Hàn Dạng bỗng nhớ tới câu nói: Đàn ông làm việc nghiêm túc là đẹp trai nhất.
Một lát sau, Hách Liên Tình cầm tư liệu tới trước mặt cậu:
– Tôi đi họp, em cứ chơi đi, mệt thì vào trong nghỉ.
Nói rồi chỉ vào phòng nghỉ bên trong.
– Vâng.
Cậu gật đầu.
Đi họp về, Hách Liên Tình thấy Hàn Dạng nằm ngủ trên salon, bên cạnh là ipad với hình ảnh nhân vật quả bí đỏ đang qua bàn.
Anh sợ cậu cảm nên cúi người bế cậu lên.
Hàn Dạng tỉnh, thấy mình đang được anh bế, cậu dụi mắt:
– Họp xong rồi?
– Xong rồi.
Anh đáp:
– Đã bảo em vào trong ngủ cơ mà? Còn chờ tôi về bế?
– Anh nghĩ nhiều quá.
Cậu vỗ vỗ vai anh:
– Em vừa chợp mắt thôi, thả em xuống đã.
– Đáp ứng nhu cầu của vợ là nghĩa vụ của chồng.
Hách Liên Tình mặc kệ, bế cậu vào phòng nghỉ.
Những lời này còn có nghĩa khác, đối với người đã có lịch sử đen tối, Hàn Dạng lựa chọn im lặng.
Anh đặt cậu xuống giường, tiện thể chống tay xuống, hôn cậu vài cái rồi mới đứng dậy:
– Ngủ thêm lúc nữa, lát xong sẽ gọi em.
– Vâng.
Hàn Dạng gật đầu, chờ Hách Liên Tình ra ngoài thì ngủ.
Lúc hai người về nhà đã là mười hai giờ đêm, vì đã ngủ ở công ty nên Hàn Dạng rất tỉnh táo.
Cậu trở mình trên giường, trong lòng nhớ tới những gì Từ Lạc Chiêu nói lúc chiều, làm cách nào cũng không ngủ được.
Lúc này Hách Liên Tình đang tắm, cậu do dự vài giây rồi vén chăn xuống giường, đến phòng làm việc.
(bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...