Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng


Đáng lý ra là ngày vui vẻ hạnh phúc được người ta chúc phúc ngưỡng mộ rốt cuộc trở thành trò cười cho thiên hạ đúng là quá đáng thương mà.

Kiều Nguyệt Dung đau đớn nhìn Kiều Trí Tề “Ông nội à, con cũng sống ở Kiều gia hai mươi mấy năm qua rồi cũng kêu ông một tiếng ông nội mà tại sao ông nở đối xử với con như thế hả?”
“Tôi vì niệm tình cô cũng gọi tôi một tiếng ông nội mà cho cô một căn biệt thự làm quà hồi môn rồi còn đứng ra làm chủ hôn cho cô nữa, cô còn đòi hỏi cái gì nữa.


Kiều Nguyệt Dung uất ức lên tiếng “Cũng đều gọi ông một tiếng ông nội mà tại sao ông thiên vị quá vậy, hôn lễ của Kiều Tâm Vũ thì cho cô ta kỷ vật của bà nội còn cho thêm 20% cổ phần của Kiều Thị, còn con thì sao hả? Một căn biệt thự đáng giá bao nhiêu so với tài sản mà ông sở hữu chứ?”
Kiều Trí Tề nghe vậy liền lên tiếng đáp trả “Cô luôn miệng nói không cần tài sản của Kiều gia nhưng mà nhìn xem cô rõ ràng là đang so đo với Tâm Vũ cháu tôi còn gì, cô đúng là cái đồ đạo đức giả mà.


Triệu Lệ Quỳnh xen ngang vào “Con cảm thấy hôm nay ba rất quá đáng, sao ba lại đem chuyện xuất thân của con bé nói trong hôn lễ của nó làm gì chứ, bây giờ thì hay rồi hôn lễ đang tốt đẹp lại thành ra như thế này vừa lòng ba chưa hả?”
“Là do bản thân nó lừa dối người khác làm ra chuyện mất mặt như vậy cô còn dám lớn tiếng đứng ở đây trách móc ngược lại tôi sao hả?”
Triệu Lệ Quỳnh vẫn còn muốn gân cổ lên cãi tiếp nhưng mà Kiều Trạch Khương đã kéo tay bà ta lại “Em thôi đi, đừng có làm lớn chuyện nữa hôm nay đủ mất mặt lắm rồi.


Kiều Trí Tề liền lên tiếng mắng chửi Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh “Năm xưa lúc các người phát hiện ra chuyện của Tâm Vũ thì dùng thái độ như thế nào đối xử với con bé hả? Bây giờ thì mở to mắt ra nhìn đi cái đứa con gái mà hai người cho là đàng hoàng đã hạ thuốc gài bẫy mang thai con nhà người ta kìa, cái loại con gái mất nết như thế này sao không lên tiếng mắng chửi đuổi nó ra khỏi nhà đi, chuyện nó gây ra mà không nhìn lại nó chỉ biết oán trách người khác, đúng là cái thứ không có não mà.


Kiều Trí Tề chửi xong thì quay sang Kiều Tâm Vũ và Tịch Kỳ Phong “Chúng ta đi về thôi, Tâm Vũ con không cần phải đứng ở đây nghe nó chỉ trích vô tội vạ như thế đâu.


Kiều Tâm Vũ gật đầu “Dạ ông nội” sau đó cùng rời đi với Tịch Kỳ Phong.


Kiều Nguyệt Dung thì ngồi bệt xuống đất khóc đến rủ rượi mặt mày, Kiều Trạch Khương thì ê mặt không dám nhìn ai một lần.

Tôn Di đứng một góc nhìn hôn lễ của Kiều Nguyệt Dung cứ như vậy mà bị hủy bỏ ngang, người ta thì chỉ trỏ cười cợt cô thì cảm thấy vô cùng đau lòng, bà ta khóc đến đỏ hoe hai mắt thầm nghĩ [Sao số của Nguyệt Dung lại khổ như thế chứ? Rõ ràng là đã sắp chạm tay vào hạnh phúc rồi nhưng vẫn thất bại vào phút chót, tất cả đều tại Kiều Trí Tề mà ra hết, ông già đó đúng là đáng chết mà.

]
Trên đường trở về Tịch Kỳ Phong lên tiếng hỏi Kiều Tâm Vũ “Vở kịch mà em với anh là chuyện Kiều Nguyệt Dung bị vạch trần thân phận trong hôn lễ sao?”
Kiều Tâm Vũ gật đầu lên tiếng đáp “Phải, nó rất thích cái danh đại tiểu thư Kiều gia thì hôm nay em khiến nó mất hết vì tranh giành thứ không thuộc về mình.


Tịch Kỳ Phong gật đầu tỏ vẻ đồng tình “Anh thấy như vậy vẫn là còn quá nhẹ nhàng cho cô ta rồi đó.


“Bao nhiêu đó cũng đủ trí mạng đối với Kiều Nguyệt Dung rồi, cô ta luôn mở miệng ra nói mình là đại tiểu thư của Kiều gia hôm nay thì người ta biết hết rồi, cô ta nghĩ rằng cưới được Đoàn Nam Khánh thì có thể khiến em đau khổ nhưng tiếc là hiện tại em lại chẳng để tên khốn đó trong mắt nữa, những thứ mà cô ta vay của em hôm nay em bắt cô ta trả lại từng thứ một.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc cuối cùng đâu, cô ta và con mụ Tôn Di vẫn còn phải tiếp tục gánh chịu sự báo thù của em vì năm đó đã tước đoạt đi mạng sống của con em.


Tịch Kỳ Phong nắm lấy tay của Kiều Tâm Vũ “Yên tâm đi anh sẽ đồng hành cùng em mà Tâm Vũ.


Sau khi hôn lễ bị hủy thì Kiều Nguyệt Dung điên loạn lên chạy đi tìm Đoàn Nam Khánh để nói chuyện cho ra lẽ ai ngờ lại phát hiện anh ta đến tìm Kiều Trí Tề.

Đoàn Nam Khánh quỳ xuống trước mặt của Kiều Trí Tề rồi lên tiếng “Con xin ông hãy cho con biết Tâm Vũ đang ở đâu được không? Con muốn nói một lời xin lỗi với cô ấy vì những tổn thương mà con đã gây ra cho cô ấy trong quá khứ.



Kiều Trí Tề khẽ lắc đầu “Chuyện của quá khứ đã qua rồi cậu cũng đừng để trong lòng nữa, hiện tại Tâm Vũ đang sống rất vui vẻ hạnh phúc cậu đừng đến tìm nó rồi đào mồ những quá khứ đau khổ đó lên nữa.


Đoàn Nam Khánh rủ mắt “Là con mắt mù nên mới bỏ qua một người con gái tốt như Tâm Vũ để lựa chọn Kiều Nguyệt Dung gian manh xảo trá đó.


Kiều Nguyệt Dung nghe vậy không nhịn nổi nữa mà liền xông vào luôn “Tên khốn Đoàn Nam Khánh anh dám nói ra những lời này sao hả? Anh tưởng bản thân mình tốt đẹp lắm sao hả? Trước đây là anh chê bai Kiều Tâm Vũ xuất thân ở cô nhi viện không xứng với anh nên mới động lòng với một đại tiểu thư như tôi mà.


Đoàn Nam Khánh gân cổ lên cãi “Đều là do cô cố tình hạ thuốc câu dẫn tôi trước.


“Nhưng mà sau đó anh có thật lòng yêu tôi mà.


Đoàn Nam Khánh hậm hực lên tiếng “Nếu ngay từ đầu tôi biết cô là kẻ tâm cơ, giả dối như thế thì tôi đã không bao giờ động lòng với cô rồi.


Kiều Trí Tề nhìn thấy Đoàn Nam Khánh và Kiều Nguyệt Dung kéo đến nhà mình gây gỗ thì cảm thấy rất là bực mình nên lên tiếng quát “Hai người đi ra khỏi đây cho tôi, muốn cãi nhau thì ra ngoài nhà tôi không chứa chấp cái thể loại vô ơn, bạc tình cạn nghĩa như hai đứa các người.



Kiều Nguyệt Dung nghe vậy thì quay sang nhìn Kiều Trí Tề bằng ánh mắt tức giận độc ác “Hôn lễ của tôi đều vì ông mà bị hủy hoại hết rồi ông còn dám đứng ở đây lớn tiếng chửi mắng tôi sao hả?”
Kiều Nguyệt Dung không kìm chế được nên đã dùng hết sức lực đẩy Kiều Trí Tề ngã đập đầu xuống đất, ông lớn tuổi rồi nên bất tỉnh luôn.

Đoàn Nam Khánh thấy vậy liền lo lắng ngồi xuống đỡ Kiều Trí Tề lay động ông “Ông à, ông tỉnh lại đi.


Kiều Nguyệt Dung sợ hãi quá liền lui về phía sau lắc đầu lên tiếng “Không…tôi không cố ý mà.


Kiều Nguyệt Dung sợ rằng Kiều Trí Tề mà có chuyện gì thì cô ta sẽ bị cảnh sát bắt nên liền lắc đầu rồi nhanh chóng rồi khỏi đó.

Xe của Kiều Nguyệt Dung vừa chạy đi không lâu thì Kiều Tâm Vũ và Tịch Kỳ Phong đến, khi nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu ngoài cổng thì cô nhíu mày.

“Xe này lạ quá không biết ai đến thăm ông nội vậy kìa.


Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ đi vào phòng khách thì thấy Đoàn Nam Khánh đang ngồi bên cạnh Kiều Trí Tề đã bất tỉnh.

Kiều Tâm Vũ trợn tròn mắt lên quát “Đoàn Nam Khánh anh đã làm gì ông nội tôi vậy hả?”
Đoàn Nam Khánh liền lên tiếng giải thích “Không phải anh đâu Tâm Vũ à, lúc nãy anh đến đây tìm ông nội muốn hỏi phương thức liên lạc với em để nói lời xin lỗi không ngờ Kiều Nguyệt Dung xuất hiện cô ta vì ôm oán hận chuyện ông vạch trần thân thế của cô ta tại hôn lễ nên đã xô ông ngã bất tỉnh.


Tịch Kỳ Phong nhíu mày ngồi xuống cạnh Kiều Trí Tề xem vết thương trên trán ông bị chảy máu rồi lên tiếng “Chúng ta đưa ông nội đến bệnh viện trước rồi nói.


Đoàn Nam Khánh cũng phụ giúp một tay đưa Kiều Trí Tề đến bệnh viện, Tịch Kỳ Phong nhờ viện trưởng Lương đích thân xem xét vết thương của Kiều Trí Tề.

Lúc có kết quả thì Kiều Tâm Vũ cũng đỡ lo hơn vì Kiều Trí Tề chỉ bị xay xát chảy máu nhẹ thôi không gây nguy hiểm đến tính mạng.


Kiều Tâm Vũ lúc này an tâm mới quay sang hỏi Đoàn Nam Khánh “Anh chắc chắn là Kiều Nguyệt Dung đẩy ông ngã đúng không hả?”
“Phải, anh không dám nói dối nửa lời.


Kiều Tâm Vũ tức giận đứng dậy “Anh đi đến gặp ba mẹ tôi cùng tôi một chuyến được không hả?”
Tịch Kỳ Phong nghe vậy liền lên tiếng hỏi “Tâm Vũ em muốn làm gì vậy hả?”
“Đến hỏi tội con khốn đó chứ gì? Hôm nay nó dám làm ông nội bị thương không biết ngày mai còn dám làm ra chuyện gì nữa, em phải để ba mẹ nhìn thấy bộ mặt tàn nhẫn giả tạo của nó mới được.


Tịch Kỳ Phong nôn nóng “Anh đi cùng em.


Kiều Tâm Vũ cho Tịch Kỳ Phong một ánh mắt trấn an rồi lên tiếng “Anh ở lại trông chừng ông nội giùm em, em đi một lát rồi quay lại ngay không sao đâu.


Kiều Tâm Vũ và Đoàn Nam Kháng đến Kiều Gia Trang, Tôn Di vừa mở cửa thì Kiều Tâm Vũ đã xông thẳng vào trong nhà luôn rồi, bước vào phòng khách cô nhìn thấy Kiều Nguyệt Dung đang ngồi như chẳng có gì xảy ra hết thì liền bước qua tát vào mặt của cô ta một cái thật mạnh đến độ tay cô run lên vì phản lực.

Triệu Lệ Quỳnh nhìn thấy Kiều Tâm Vũ đột nhiên xông vào nhà đánh Kiều Nguyệt Dung liền nổi điên lên quát “Mày làm cái gì vậy hả? Mày hại Nguyệt Dung thê thảm như thế còn chưa vừa lòng hả dạ mày nữa sao hả Kiều Tâm Vũ?”
Kiều Tâm Vũ ngẩng đầu lên nhìn Triệu Lệ Quỳnh bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng đáp “Tôi chẳng hãm hại ai cả, cô ta tự làm thì tự chịu sao có thể đổ lỗi cho tôi được chứ? Cái tát này tôi đánh cô ta là vì cô ta dám xô ông nội ngã nhập viện rồi, cũng may là ông không sao nếu không thì hôm nay tôi lấy cái mạng chó của cô ta rồi đấy.


Kiều Trạch Khương nghe nói Kiều Trí Tề bị Kiều Nguyệt Dung xô ngã nhập viện liền nôn nóng lên tiếng hỏi “Ông nội sao rồi Tâm Vũ?”
“Ông nội đang ở bệnh viện cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận