"Trời tối rất dễ lạnh, chị hai ngồi ngoài đây mà không mặc áo khoác, chị không thấy lạnh sao?"
Một cô gái đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, cô ấy là Mộng Lệ Hoa - vợ của nhị thiếu gia nhà họ Cao, có thể coi là hai người Nguyệt Hương Lan và Mộng Lệ Hoa là chị em bạn dâu với nhau.
"Chị không sao."
"Sao chị không vào ngồi ăn cùng anh hai, ngồi ngoài đây một mình nhìn chị cô đơn lắm đó."
Mộng Lệ Hoa tình cờ đi ngang qua sân vườn thì nhìn thấy cô đang ngồi một mình trông rất cô độc, nhìn vào trong nhà thì thấy anh đang ngồi ăn cùng Dương Bạch Dao, dù không hiểu giữa họ có chuyện gì nhưng cô ấy vẫn đi đến bên cạnh cô.
Nguyệt Hương Lan lắc đầu, cô mỉm cười đáp.
"Chị ăn rồi nên không đói, với cả chị ngồi ngoài đây cho mát với sẵn ngắm những bông hoa xinh đẹp."
"Dạ, em còn tưởng chị đang buồn chuyện gì nữa chứ."
Nàng dâu Mộng Lệ Hoa nhìn khuôn mặt của cô mà tin vào những lời nói của cô, cả hai người bên ngoài nhìn ngắm bầu trời, họ điều là phận con dâu trong nhà nên nhiều khi rất ít tiếng nói, đa phần các anh chồng điều là người quyết định.
Mộng Lệ Hoa ở nhà chồng được 4 năm nhưng chưa được một đứa con nào, đêm nào cô ấy cũng đi dạo trong sân vườn cho khuây khỏa bản thân.
Hôm nay, tình tiết làm sao lại gặp được cô, cả hai nói chuyện một lúc lại thấy rất hợp nhau.
Rất nhanh cả khu vườn đã tràn ngập tiếng cười đùa của hai nàng dâu.
Bên này, Dương Bạch Dao vẫn luôn ngồi cạnh anh dù cho anh có ý né tránh, tay cầm đũa vẫn không ngừng gấp thức ăn cho vào chén, ánh mắt luôn hướng về anh như đang nhìn một con mồi.
Cao Anh Quân nhíu mày nhìn cô ta một lúc rồi đứng bật dậy gọi lớn.
"Nguyệt Hương Lan! Em đâu rồi?"
Bất chợt, anh gọi lớn tên Nguyệt Hương Lan khiến Dương Bạch Dao giật mình đứng dậy theo, hai người ở ngoài sân vườn cũng đi vào trong.
Nguyệt Hương Lan cùng Mộng Lệ Hoa đi đến bàn ăn, cô nhìn vào chén cơm thì thấy chén của anh đầy ắp thịt rồi nhìn lên Dương Bạch Dao.
Giả vờ như chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Nguyệt Hương Lan lên tiếng.
"Sao hai người lại đứng lên vậy, không ngồi ăn nữa sao?"
Nghe cô hỏi vậy, Cao Anh Quân nhanh chóng trả lời, từng bước chân đi đến chỗ cô.
"Anh no rồi, em lên phòng với anh đi!"
"Nếu vậy, trước khi anh ngủ thì anh nên đưa Bạch Dao về nhà, để con gái về đêm cũng không tốt."
Nguyệt Hương Lan liếc nhìn cô ta rồi quay sang đáp lời anh.
Ánh mắt hai người nhìn nhau đầy tình ái khiến Dương Bạch Dao ganh tị, bàn tay siết chặt hình nắm đấm ngay sau khi nghe câu tiếp theo của anh.
"Anh sẽ gọi người đến đưa cô ấy về nhà, em không cần phải lo lắng."
"Như vậy được sao? Hai người lâu rồi mới không gặp mà lại không muốn dành thời gian ra nói chuyện với nhau sao?"
Cao Anh Quân nhìn cô, bề ngoài người khác nhìn vào còn nghĩ hai người đang lo lắng cho đối phương nhưng thật ra, anh đang rất bực mình vì những lời nói của Nguyệt Hương Lan nhưng cô như không biết điều đó mà lại càng nói nhiều hơn.
Cao Anh Quân khó chịu nắm chặt bắp tay của cô khiến cô đau mà nhíu mày, anh cúi xuống thì thầm vào tai cô.
"Cô im lặng đi! Tôi và cô sẽ nói chuyện sau khi lên phòng!"
Nguyệt Hương Lan thầm nuốt một ngụm nước bọt, con ngươi cúi xuống đất, không nói gì thêm.
Cao Anh Quân mỉm cười hài lòng, anh thả bắp tay cô ra rồi quay sang nhìn Mộng Lệ Hoa, nói.
"Anh nhờ em một chuyện, em gọi taxi cho Dương Bạch Dao giúp anh nhé.
Giờ này đã muộn rồi, chị dâu của em phải đi ngủ."
"Dạ, hai người lên phòng đi ạ."
"Ừ, đi thôi vợ!"
Nói rồi, anh kéo cô đi lên phòng, khuôn mặt đanh lại đầy khó chịu, Dương Bạch Dao nhìn cảnh thân mật của hai người họ mà tức không tả nổi, trong lòng như có lửa thiêu đốt, nóng bỏng đến khó chịu.
Cạch!
Trong phòng, cánh cửa đóng lại,Cao Anh Quân đẩy cô ngồi xuống giường, khuôn mặt khó chịu hiện rõ ra bên ngoài, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô, rồi nói.
"Cô có thật sự biết vai trò của một người vợ là gì không hả?"
Nguyệt Hương Lan im lặng, không phải cô không thể trả lời câu hỏi này mà là cô không muốn trả lời.
"Cô nên nhớ, một khi cô đã kí tên vào bản hợp đồng hôn nhân đó thì cô đã chính thức trở thành vợ của Cao Anh Quân tôi.
Và nhiệm vụ của cô là đóng giả một người vợ chứ không phải như một người ngoài, mặc cho chồng mình bị một người khác bám riết, cô hiểu không vậy?"
Anh bất mãn nói thật dài, ánh mắt như tia lửa giận nhìn cô nhưng dù như vậy, anh vẫn không thể lớn tiếng với cô được.
Nguyệt Hương Lan nghe xong thì ngẩng đầu lên, cô đáp.
"Tôi chưa bao giờ quên từng chữ trong bản hợp đồng, và anh cũng không cần thiết phải nói nhiều đến vậy.
Tôi chỉ đang muốn hai người có thời gian để nói chuyện với nhau mà thôi."
Trước sự bình thản của cô, anh lại càng thấy bức bối hơn.
"Nhưng đây là nhà tôi, có ba mẹ tôi, cô nên làm tốt vai trò của mình hơn đi, cô nên biết quản chồng của mình chứ? Chẳng lẽ cô để chồng mình cho người khác chăm sóc à?"
"Thôi đi, trong bản hợp đồng không nói là tôi phải kề sát anh suốt ngày suốt đêm và cũng không nói tôi không được phép ngó lơ chuyện giống như vậy.
Anh kêu tôi chỉ cần làm theo như vậy, tôi làm rồi anh còn muốn chửi tôi nữa sao?"
Nguyệt Hương Lan cũng không muốn nhịn nữa, cô làm vậy là sai sao?
Cao Anh Quân thở dài, tay xoa đuôi chân mày nhìn Nguyệt Hương Lan, anh không biết phải nói gì cho cô hiểu nữa.
Tiếng động ồn ào phát ra từ phòng của cả hai vô tình thu hút sự chú ý của Cao phu nhân, bà đi đến rồi gõ cửa vài cái khiến hai người không hẹn mà nhìn về hướng cánh cửa.
"Hai đứa làm gì mà ồn ào dữ vậy, tối rồi không chịu ngủ, làm gì vậy hả?"
Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân đứng bất động trước lời nói của bà, một lúc sau, Nguyệt Hương Lan mới hiểu được mà nhanh chóng đẩy anh qua một bên, Cao Anh Quân bị cô xô bất ngờ mà ngã xuống giường, cùng lúc đó cô cũng mở cửa ra.
Cánh cửa vừa mở, Cao phu nhân liền mở to mắt ngạc nhiên, trên chiếc giường xộc xệch Cao Anh Quân đang nhíu mày nhìn cô còn cô thì tóc tai không gọn gàng khiến bà khó mà không suy nghĩ vu vơ.
"Mẹ à, mẹ có nghe con nói gì không?"
Nguyệt Hương Lan gọi tên bà mãi nhưng ánh mắt bà vẫn dán chặt lên người anh, khó hiểu, cô đứng che anh lại rồi lên tiếng thêm một lần nữa, may mắn lần này bà đã đáp lời lại.
"À hả, sao con?"
"Mẹ sao vậy, sao mẹ nhìn anh ấy chằm chằm vậy ạ?"
Cao phu nhân ngại ngùng khi nghe câu hỏi của cô, bà cười gượng gạo vỗ vai cô rồi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại mà không nói lời nào.
Nguyệt Hương Lan vẫn chưa hiểu hành động của bà thì phía sau lưng, Cao Anh Quân đã cười lớn.
Cô khó hiểu quay lại nhìn anh.
"Bộ cô không hiểu hành động đó của bà ấy có nghĩa là gì à?"
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, anh hỏi.
Nguyệt Hương Lan ngây ngô lắc đầu, đáp.
"Không, tôi không hiểu."
"Vậy cô có muốn biết không? Tôi chỉ cho!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...