"Sao vậy con?"
Nhìn nét mặt không được tốt của cô khiến bà không khỏi lo lắng, nếu chỉ vì một câu hỏi mà khiến cô như vậy thì bà không có ý đó.
Nguyệt Hương Lan lắc đầu, cô đáp.
"Dạ không sao, tụi con yêu nhau được 2 năm rồi ạ!"
"2 năm sao?"
Bà ngạc nhiên nhìn anh, cùng lúc đó Cao Anh Quân cũng bỏ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn bà.
Bất chợt, bà thay đổi sắc mặt nói.
"Đứa con ngốc, dám giấu ta qua lại với con gái nhà người ta mà còn nói là không có người yêu, con muốn bà già này lo lắng đến khi nào nữa.
Đúng thật là!"
Cả hai kinh ngạc nhìn bà, Cao Anh Quân im lặng không nói gì mà tiếp tục phần ăn của mình, Nguyệt Hương Lan cười nhẹ, bàn tay anh cũng rời khỏi tay cô khi nụ cười trên môi cô xuất hiện.
Suốt bữa ăn, Cao phu nhân không ngừng bắt chuyện với cô khiến không khí cũng nhộn nhịp hơn thường ngày, mọi người ai nấy cũng quan tâm hỏi han cô, những người em họ, anh chị họ cũng hết lời khen ngợi.
Thời gian cứ thế trôi qua đến tuần thứ 2, bọn họ đã sống với danh nghĩa là vợ chồng được 1 tuần và ngày hôm nay anh phải đi làm trở lại với chức vụ giám đốc công ty của gia đình.
Nguyệt Hương Lan dù muốn anh ở lại cùng mình nhiều hơn vì chỉ mới có 1 tuần mà anh đã phải đi làm nhưng cũng vì công việc của anh và bản hợp đồng, cuộc hôn nhân này chỉ để giúp anh tiếp tục làm kinh doanh mà không phải lo lắng chuyện vợ con.
Bọn họ cũng chỉ là người xa lạ mang danh nghĩa vợ chồng, ai cũng có mục đích riêng, anh muốn tiếp tục công việc mà không bị tình yêu làm cản trở, cô vì đồng ý làm vợ anh chỉ để xóa bỏ khoản nợ khủng.
Nguyệt Hương Lan trong vai trò người vợ luôn ân cần lo lắng cho anh trước mặt mọi người, trước khi đi làm, Cao Anh Quân cũng không quên dặn dò cô vợ của mình.
"Tôi phải đi làm rồi, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi hoặc hỏi mẹ, cô cứ tự nhiên xem như nhà mình, trên danh nghĩa thì chúng ta là vợ chồng hợp pháp, trước mặt mọi người cô cứ làm đúng vai trò là được."
"Tôi nhớ rồi.."
Nguyệt Hương Lan khẽ đáp, cô vừa nghe anh nói vừa giúp anh chỉnh lại cà vạt.
"Nếu cô đanh đá hơn một chút thì chắc sẽ rất đáng yêu."
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đang nghiêm túc thắt cà vạt cho anh, buồn miệng anh nói.
Nguyệt Hương Lan cười nhẹ, cô vỗ vài cái lên vai anh rồi đáp.
"Điều đó là không thể."
"Tùy thôi.
Tôi đi đây!"
Nói rồi, anh quay người rời khỏi phòng theo sau là Nguyệt Hương Lan, cô đưa anh đến xe rồi nhìn chiếc xe khuất dần sau cánh cửa, cô thở dài.
"Có chuyện gì vậy con dâu?"
Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ sau lưng khiến cô nổi da gà mà quay người lại, bà Sương Y đứng phía sau mỉm cười, trên người mặc một chiếc đầm dáng rộng sang trọng, mắt đeo một chiếc mắt kính đen nhìn cô.
"Mẹ định đi đâu sao ạ?"
"Ừ, đi mua sắm, con đi không?"
"Chuyện này.."
Cô do dự không biết trả lời thế nào cho hợp lý, trước giờ cô rất ít khi đi mua sắm hay đến nơi đông người nhưng dù sao bà cũng là mẹ của Cao Anh Quân, nếu bà đã ngỏ lời như vậy mà không đi thì có hơi thất lễ.
Khi đã đồng ý đi cùng bà, người phụ nữ không dựa vào chồng mà lái xe riêng đi đến khu mua sắm, chiếc xe ô tô màu đỏ đậu trước khu trung tâm mua sắm, bà Sương Y sang trọng bước xuống, theo sau là cô con dâu của mình.
Nguyệt Hương Lan lẽo đẽo theo sau cùng bà đi đến những cửa hàng đồ hiệu đắt đỏ, nhìn những bộ quần áo đẹp đẽ được trưng bày khiến cô cũng rất thích thú, cả hai đi vào một cửa hàng quần áo, cô nhân viên nhiệt tình tiếp đón.
"Xin chào quý khách.."
"Cứ để chúng tôi tự lựa chọn."
Nói rồi, bà dẫn cô đi đến những chỗ treo những bộ quần áo sang trọng, cầm những bộ đồ trên tay bà không ngừng kêu cô mặc thử.
Rất nhanh, Nguyệt Hương Lan đã phải đi thay hết bộ này đến bộ khác, chỉ cần là những thứ cô nói thích hoặc phù hợp thì bao nhiêu bà cũng chi.
Vì là đứa con dâu ngày đêm trông ngóng, chi bao nhiêu bà cũng không ngại.
Một lúc sau, cả hai người đã xách rất nhiều túi đồ đi dạo quanh trung tâm thương mại, mọi thứ trong đây vô cùng lớn, đi mãi không hết khiến cô có hơi mỏi chân.
Cả hai tiếp tục dừng chân tại một quán nước trong trung tâm thương mại, Nguyệt Hương Lan để bà ngồi đó đợi, cô thì đi gọi nước cho cả hai.
Nguyệt Hương Lan chỉ vừa đi được một lúc thì một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen óng ả đi đến, trên tay cũng không ít món đồ hiệu đắt tiền, dáng vóc thon gọn, cô ấy khoác trên người một chiếc đầm nhẹ nhàng đi đến chỗ Cao phu nhân.
"Cháu chào bác, lâu quá rồi chúng ta không gặp nhau."
"Là Dương Bạch Dao sao? Cháu về nước kia nào vậy?"
Dương Bạch Dao - con gái út của tập đoàn nhà họ Dương với tính cách dễ gần được mọi người đánh giá là lương thiện, cô ấy và Cao Anh Quân là bạn thuở nhỏ nhưng vì một số lý do cá nhân mà phải bay sang nước ngoài một thời gian rất lâu.
Hôm nay, cô ấy trở về và có ý định đi mua một ít quần áo đến nhà Cao Anh Quân, không ngờ lại gặp mẹ anh ở đây thì cô ấy lại càng mừng rỡ, cả hai như bạn lâu không gặp nhau mà nói chuyện không ngừng, Dương Bạch Dao khen ngợi bà hết lời.
"Lâu quá không gặp bác, bác càng ngày càng trẻ ra, càng xinh đẹp và sang trọng!"
"Cháu nói quá, ta làm sao xinh đẹp đến mức đó."
Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng bà rất vui sướng, ai được khen mà lại không thấy vui cơ chứ.
Trong lúc, cả hai đang nói chuyện vui vẻ thì Nguyệt Hương Lan cũng đã quay lại, trên tay cô là hai cốc nước đi đến, nhìn thấy người con gái xa lạ đứng cười đùa cùng Anh Sương Y, cô cũng không muốn quan tâm đến nhiều thứ mà mỉm cười đi đến.
"Nước của mẹ đây, mẹ uống đi rồi chúng ta đi tiếp."
"Cảm ơn con!"
Sự xuất hiện đột ngột của người lạ mặt khiến Dương Bạch Dao không khỏi nghi ngờ, cô gật đầu ý chào Dương Bạch Dao nhưng cô ấy lại không để tâm đến, cô ấy cười trừ hỏi.
"Cô gái này là ai vậy bác?"
Câu hỏi của Dương Bạch Dao rất nhanh đã có câu trả lời.
"Ta quên không nói với cháu.
Giới thiệu với cháu, đây là Nguyệt Hương Lan vợ của Cao Anh Quân, chắc con mới về nước nên không nghe được tin này, cũng tại hai người nhỏ kết hôn mà không nói với gia đình, ta cũng không báo với ai."
"Cái gì?"
Dương Bạch Dao ngạc nhiên nhìn bà, có phải cô ấy nghe nhầm không khi mà bà nói Nguyệt Hương Lan là vợ của Cao Anh Quân, người mà cô thầm thương đã có vợ rồi sao?
Khuôn mặt Dương Bạch Dao tái lại, ánh mắt cũng không còn vui vẻ nữa mà cúi đầu xuống đất, Nguyệt Hương Lan thấy tâm trạng của cô ấy không được tốt, cô liền quan tâm hỏi.
"Cô không sao chứ?"
Giọng nói nhẹ nhàng khiến Dương Bạch Dao nhíu mày, khó chịu nhưng vì đang ở trước mặt Cao phu nhân, cô ấy phải tỏ ra thân thiện để được điểm trong mắt bà.
"Tôi không sao.
Rất vui được biết đến cô, tôi là thanh mai của Cao Anh Quân!"
Nguyệt Hương Lan nghe cô nhấn mạnh tên của anh mà cười thầm, nhìn bàn tay đang giơ ra phía trước của Dương Bạch Dao, cô cũng nhiệt tình đáp lễ.
"Tôi cũng rất vui khi biết đến cô, bạn của chồng tôi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...