Nhược Vy xúc động lấy tay che miệng mình không nói nên lời, hốc mắt ửng hồng.
- Nguyên...!anh...
Tần Chính Nguyên mặc vest đen chỉnh tề, đôi chân dài chậm rãi bước tới chỗ cô đang đứng.
Anh cầm tay cô, dắt cô đi tới hình trái tim bằng nến hoa đang cháy rực rỡ.
Anh quỳ một chân xuống, bàn tay phía sau đưa ra một chiếc hộp nhỏ màu trắng.
Là một chiếc nhẫn DR hình trái tim, đính đá lấp lánh.
Nhẫn DR(Darry Ring) là thương hiệu trang sức nổi tiếng của Trung Quốc.
Nhẫn cưới DR mỗi chàng trai chỉ mua được 1 chiếc duy nhất cả đời.
Như một lời hứa mãi mãi chỉ yêu một mình em.
Riêng ý nghĩa của chiếc nhẫn này thôi đã đủ để khiến Nhược Vy xúc động đến mức bật khóc.
- Vy Vy, điều mà Tần Chính Nguyên anh hối hận nhất trong cả cuộc đời này là vô tình đánh mất em một lần.
Thanh xuân này anh nợ em, em có đồng ý để anh bù đắp lại cho em suốt quãng đời còn lại nhé! Gả cho anh được không?
Như một lời khẩn cầu, một lời xin lỗi đến từ tận đáy lòng.
- Em...!em đồng ý...!hức!
Anh hạnh phúc nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô, sau đó cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, nụ hôn thể hiện sự tôn trọng và ngưỡng mộ đối với người phụ nữ anh yêu.
Anh đứng dậy, ôm cô vào lòng mình, hôn lên môi cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng, dây dưa quấn quýt.
Nụ hôn của sự hạnh phúc, tình yêu cao đẹp đơn thuần, không mang theo dục vọng hay bất kì ham muốn nào.
Nhược Vy vòng tay lên ôm lấy cổ anh, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn nồng nàn ấy.
Trán kề trán, hai chóp mũi kề nhau, hơi thở cả hai đều hỗn loạn.
Anh ôm chặt cô vào lòng như đang giữ chặt lấy bảo vật vô giá trong cuộc đời.
Giữa bãi biển, hai con người, hai trái tim, một nhịp đập ôm lấy nhau không rời.
"Bùm!"
Từng hàng chữ hiện lên trên nền trời đen.
"Bạch Nhược Vy anh yêu em!"
"Would you like to marry me!"( em đồng ý lấy anh không?)
Nhược Vy giật mình trước cảnh tượng trước mắt.
Cô nhìn anh mỉm cười đầy hạnh phúc.
- Anh yêu em, Vy Vy!
Cả hai cùng trao nhau nụ hôn ngọt ngào dưới khung cảnh lãng mạn ấy.
Sau bao trắc trở, bao âm mưu toan tính, chỉ cần trái tim họ luôn dành cho đối phương thì cả hai sẽ mãi thuộc về nhau.
***
Màn đêm tĩnh mịch.
Trong ngôi biệt thự ven biển, có hai thân thể đang quấn lấy nhau, hòa vào làm một, cảm nhận sự hạnh phúc, tình yêu, cảm nhận từng nhịp đập trái tim, hơi thở của nhau.
Sau tất cả, họ lại trở về với nhau, cùng nhau bắt đầu một hạnh phúc mới, một hạnh phúc đã từng tan vỡ nhưng rồi lại hợp lại với nhau.
Tất cả có lẽ do duyên trời định, hết duyên, ta còn nợ.
Vy Vy, anh muốn viết tên em trên cát nhưng sợ sóng biển cuốn trôi đi, anh muốn viết tên em trên bầu trời nhưng sợ gió thổi bay mất, nên anh viết tên em trong trái tim anh … nơi mà nó sẽ mãi tồn tại.
Tình yêu, vốn là một thứ tình cảm muôn hình vạn trạng.
Chưa từng bị bỏ rơi, chưa từng bị tổn thương, liệu có thể hiểu được người yêu không? Tình yêu, vốn là một sự trải nghiệm, nhưng mong ước bền lâu.
Hạnh phúc quá dễ dàng có được sẽ không biết trân trọng, giữ gìn.
Càng trải qua sóng gió, ta càng hiểu nhau hơn.
Duyên do trời se, phận do trời tạo.
Nhưng hạnh phúc là do chính bản thân mình tạo nên.
Vì thế, hãy trân trọng người đang đi cùng bạn và cùng nhau cố gắng vì điều đó.
Trong cuộc đời, điều hạnh phúc nhất không phải là được rất nhiều người yêu bạn.
Mà hạnh phúc nhất chính là được một người yêu bạn đến khắc cốt ghi tâm.
Vì bạn mà làm tất cả.
***
Nói ko sầu là nói phét.
Cái bìa tui đặt mất đống của chốt lại không được xài????????
Qua đc duyệt bìa r mà cái sao nay vô add lại đâm dao vào tim em zậy.????????
Dỗi vc:)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...