Vì thuốc tê không còn, cơn đau đầu ập đến khiến Tịnh Kỳ thức giấc, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi của cô khiến cô nhíu mài.
Khương Tịnh Kỳ hai tay ôm đầu đau như búa bổ của mình, cô liên tục đánh vào đầu mình, nhưng cơn đau ngày một nhiều hơn.
Cơn đau không hề suy giảm, Tịnh Kỳ dần chìm vào chế độ mất đi lí trí vì cơn đau, đau đến mức nước mắt rơi ướt hết hai bên má trắng noãn của cô.
Khương Tịnh Kỳ vừa định dùng đầu đập vào thành giường bệnh thì một cánh tay kéo cô vào lòng ngực săn chắc.
Lăng Duật vừa mới từ công ty đến đã thấy cô như vậy, hắn ta ôm Khương Tịnh Kỳ vào lòng.
Khương Tịnh Kỳ đơ người nhưng cơn đau đầu vẫn đang diễn ra.
“ Đừng vò tóc nữa, sẽ rất đau ” Giọng điệu của hắn vẫn lạnh lùng nhưng mang theo chút sự lo lắng.
“ Lăng Duật....!” Khương Tịnh Kỳ còn chưa nói hết câu thì cô đau đến ngất đi trên tay hắn.
Hắn nhấn chuông gọi bác sĩ, hắn chưa từng nghĩ cơn đau đầu của cô lại nặng thế này.
Vị bác sĩ nhận được tính hiệu từ phòng của cô liền gấp gáp chạy đến.
Nhìn sắc mặt của hắn không ai dán chậm trễ, tất cả y tá cũng đổ cả mồ hôi hột.
Lăng Duật dáng vẻ lười nhác khoanh tay đứng nhìn vị bác sĩ đang khám cho cô.
Khám xong vị bác sĩ kia liền nhìn anh thở dài “ Cô ấy vì đau quá nên ngất đi, sau này chúng tôi sẽ kê thuốc giảm đau cho cô ấy nếu không thật sự có khi cô ấy không chịu nổi mà nghĩ quẩn ”.
“ Lấy loại tốt nhất ” Lăng Duật lạnh lùng nói, vii bác sĩ đó gật đầu rồi rời đi.
Hắn đứng nhìn cô, gương mặt nhợt nhạt không chút khí sắc khiến trái tim hắn nhói lên.
Nhưng cuối cùng hắn cũng quay lưng đi.
Ở phòng giam nhìn người đàn ông đã có tuổi ngồi ở một góc phòng giam.
Hôm nay họ không gọi tên ông vậy là Kỳ Nhi không đến, vì ông mà con bé chịu cực khổ ông thật sự không dám đối mặt với con bé.
Ông cũng biết được cũng không còn sống được bao lâu, lần khám sức khoẻ tù nhân lần trước, bác sĩ cũng nói bệnh ung thư của ông đã chuyển sang giai đoạn cuối rồi, họ nói sẽ phẩu thuật nhưng ông chỉ xin đừng nói với Kỳ Nhi của ông.
Vị quản ngục một lần nữa gọi tên ba Khương.
Ông giật mình đi theo vị quản ngục trong đầu chỉ mang suy nghĩ người đến là Khương Tịnh Kỳ, nhưng ra đến nơi thì mới thấy người đến là Lăng Duật.
Ánh mắt hắn ta nhìn ông vẫn là ánh mắt chứa đầy sự thù hận.
Ông mỉm cười chậm rãi cầm máy lên, vẻ mặt của ông hiền từ, ôn nhu mà lên tiếng.
“ Lăng Thiếu hôm nay lại đến thăm tôi sao? ”
Lăng Duật nhếch mép, lời nói sắc bén mà trả lời “ Thăn ông? Ông đang đùa tôi sao?
Tôi đến đây là nói cho ông biết, con gái của ông đang chịu dày vò thay ông đấy ”
Ba Khương chợt lo lắng, nhưng ông có thể làm gì khác chứ, nhà ông nghèo từ nhỏ đã không cho Tịnh Kỳ được đầy đủ, khi biết cô kết hôn cùng hắn ông cũng rất sợ hãi, nhưng những lần cô đến thăm thấy cô đủ ăn đủ mặc vậy ông cũng vơi đi.
“ Lăng Thiếu! Dù không muốn nhắc lại, nhưng tôi muốn nói cái chết của ba mẹ cậu không phải do tôi.
Kỳ Nhi con bé cũng không có tội, chỉ mong cậu đừng làm hại con bé ” Ba Khương đôi mắt ngấn nước.
“ Ông nghĩ tôi tin ông sao? Tôi đến đây chỉ để nói con gái ông đang thay ông chịu khổ, hi vọng ông có thể an phận ” Lăng Duật hắn lạnh lùng, ánh mắt của hắn không hề có hơi ấm khi nói chuyện với ba Khương.
Ba Khương cười khổ, mấy năm nay hắn vẫn chỉ một câu nói “ Con bé cả đời này đã khổ rồi, xin Lăng Thiếu buông tha cho con bé, cậu muốn thế nào tôi cũng chấp nhận ” ông không muốn cô vì ông mà chịu cực khổ khi ở cạnh Lăng Duật.
Lăng Duật đứng dậy, anh chỉ để lại một câu “ Biết sao được, tôi thấy hứng thú với con gái ông hơn.
À mà cô ta vừa mới vì ông đập đầu tự tử đấy, cũng may là đến bệnh viện kịp ”.
Câu nói mà hắn để lại khiến ba Khương đơ người, cơ thể trở nên run rẩy, Kỳ Nhi của ông tự tử sao? Sao con bé lại tự ý làm thế được chứ, có lẽ nào là do Lăng Duật ép buộc con bé không?
Lăng Duật bước khỏi nhà giam, anh châm một điếu thuốc, rít một hơi thật dài rồi nhã khói.
Hắn đã từng hoài nghi, đã từng cho người điều tra, cuối cùng chỉ có một đáp án, khiến hắn ghét gia đình cô đền cực độ.
Khương Tịnh Kỳ hắn buộc cô phải ở cạnh hắn, hắn muốn cô nếm trải cảm giác của hắn, hắn thậm chí không còn cách nào để buông tha cho cô.
Còn cô thứ duy nhất cô có thể làm chính là chấp nhận mọi thứ mà anh gây ra.
Hắn vứt điếu thuốc xong ngồi vào chiếc BMW lái thẳng đến quán bar.
Hắn sợ nếu bây giờ hắn không tìm cách giải toả, hắn thật sự sẽ giết người mất.
Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên vẻ mặt ôn đầu đầy đau đớn của cô, trong lòng khó chịu.
Lăng Duật đạp ga chiếc BMW phóng đi như một cơn gió, anh như dồn hết mọi khó chịu vào chân ga vậy, anh vượt cả đèn đỏ khiến cả cảnh sát lẫn người đi đường đều sợ hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...