Hoắc Đông Quân cảm thấy Dương Tuyết Hoa như hiện tại rất tốt, hắn thích cái cách mà cô đối xử với hắn như bây giờ, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, chắc chắn hắn sẽ đối xử tốt với cô…
“Em có cảm thấy bài tập về nhà tôi giao cho các em quá khó không?”
Dương Tuyết Hoa không do dự liền gật đầu, cô chậm rãi lên tiếng giải thích…
“Thật sự rất khó, dù gì thì bọn em mới năm hai, bọn em còn phải dành thời gian để học những môn khác, hay có một số bạn phải đi làm, vậy nên anh đừng giao quá nhiều bài tập với độ khó cao như vậy…”
Hoắc Đông Quân cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Dương Tuyết Hoa khi cô nói chuyện với hắn.
Còn việc bài tập có khó hay không thì hắn chỉ hỏi cho vui chứ không có ý định thay đổi phương pháp dạy học…
“Sao em lại chọn ngành xây dựng?”
Dương Tuyết Hoa nghĩ một chút về lúc cô còn bé, mỗi khi cha cô đi làm về, ông ấy đều kể cho cô nghe rất nhiều điều hay ho liên quan đến việc xây dựng, như là ông ấy đã đứng trên tầng thứ bốn mươi để lát từng viên gạch, sau đó dùng máy móc và một số kỹ thuật chuyên nghiệp để lắp kính và trang trí bên ngoài.
Ông kể rằng khoảng khắc hạnh phúc nhất chính là được ngắm nhìn một ngôi nhà hay một công trình được hoàn thành và sử dụng…
“Em không nhớ nữa, chỉ là lỡ chọn rồi thì phải học thôi…”
Hoắc Đông Quân vòng tay ra sau kéo Dương Tuyết Hoa lại, hắn tự nhiên ôm chầm lấy cô khiến cô khẽ cau mày nhưng lại không dám đẩy hắn ra…
“Cứ như vậy giờ cũng tốt…”
Dương Tuyết Hoa cảm thấy không tốt nhưng cũng không phản bác, cô không muốn phá vỡ tâm trạng của Hoắc Đông Quân để khiến hắn điên lên giống chiều nay.
Sâu trong thâm tâm của cô thì cô lại càng muốn mối quan hệ này nên kết thúc sớm một chút, cô muốn hắn buông tha cho cô…
“Em phải làm bài tập, anh nghỉ ngơi trước đi…”
Dương Tuyết Hoa trở lại bàn học, cô không muốn nói chuyện với Hoắc Đông Quân thêm nữa, vì càng nói cô càng cảm thấy bế tắt và khó xử…
Hoắc Đông Quân cũng không để ý đến biểu hiện kì lạ của Dương Tuyết Hoa, hắn chỉ biết rằng tối nay cô rất dịu dàng, cô còn lo lắng cho vết thương nhỏ trên mặt hắn.
Trong lòng Hoắc Đông Quân thầm nghĩ chắc hẳn Dương Tuyết Hoa đang dần dần mở lòng với mình, hắn có thể tự tin khẳng định rằng một ngày nào đó cả hai có thể công khai đứng bên cạnh nhau…
Sau tối hôm đó, mối quan hệ của cả hai cũng cải thiện lên không ít, hay nói đúng hơn là do Dương Tuyết Hoa quá ngoan ngoãn nên Hoắc Đông Quân không có cớ để gây chuyện với cô.
Thậm chí trong giờ học của hắn vào đầu tuần sau, Dương Tuyết Hoa cũng chăm chú nghe giảng, thậm chí bài tập cô cũng làm tốt, tiến bộ hơn rất nhiều so với mấy lần nộp bài trước…
Vì Dương Tuyết Hoa biểu hiện tốt nên Hoắc Đông Quân không có cớ để gọi cô đến văn phòng sau giờ học, thời gian này cô có thể đi cùng đám người Tố Lam để tìm công việc làm thêm lúc rảnh rỗi.
Một đám bạn bốn người gồm Dương Tuyết Hoa,
Tố Lam, Mạnh Hùng, Hàn Viên đến quán trà sữa gần trường để tụ tập, đột nhiên Tố Lam lên tiếng bất ngờ…
“Hàn Viên này, lần trước cậu bảo cậu có chú là quản lý của quán bar, cậu cũng đã bảo chú sắp xếp ổn thoả một vị trí phục vụ vào buổi tối cho Dương Tuyết Hoa rồi cơ mà? Sao cậu ấy lại bị đuổi ra ngoài cơ chứ?”
Hàn Viên khó hiểu nhìn Tố Lam, sau đó lại nhìn về phía Dương Tuyết Hoa, cậu cứ tưởng chú của mình nhận cô rồi cơ chứ? Sao cậu lại không biết chuyện diễn ra như vậy?
“Tớ sắp xếp rồi mà, để tớ gọi lại cho chú xem thế nào! Rõ ràng hôm đó chú cũng bảo tớ cứ kêu bạn tới, chú ấy sẽ chiếu cố bạn tớ…”
Hàn Viên vừa gọi thì đầu dây bên kia liền bắt máy, cậu nhanh chóng hỏi rõ nguyên do tại sao chú lại không nhận bạn cậu vào làm việc…
“Cháu là Hàn Viên đây ạ, lần trước cháu có giới thiệu bạn cháu đến chỗ chú làm việc, sao chú lại đuổi cậu ấy thế?”
[Thật ra chú không muốn đuổi bạn cháu về đâu, nhưng có một người đàn ông đến nói với chú rằng không được nhận bạn cháu, người đó bảo bạn cháu chưa đủ tuổi còn nợ nần chồng chất, bảo chú tốt nhất đừng dính vào…]
“Người đàn ông nào thế? Chú có biết tên của anh ta không?”
[Người đó mặc trang phục rất cao cấp tầm trên ba mươi tuổi, hôm đó trong quán bar cũng khá tối nên chú không nhìn thấy rõ mặt người đó.
Mà thôi chắc nói lại với bạn hãy kiếm chỗ khác làm việc, chú xin lỗi nhiều nhé!]
“Vậy mà cháu lại không biết, cảm ơn chú…”
Hàn Viên thuật lại cuộc trò chuyện cho bạn bè của mình, đột nhiên sắc mặt của Dương Tuyết Hoa đen lại, cô vô thức nói ra mấy chữ…
“Là giáo sư, người đó là giáo sư…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...