Nhưng tình trạng bình thường của
cuộc hôn nhân “mua một tặng hai” cuốicùng cũng cho cô biết rằng, “lấy
gùi bỏ ngọc” – câu thành ngữ xưa này nếu đặtvào tình huống hiện tại, thì không chỉ đơn thuần để nói về chuyện thằng ngốcmua chiếc hộp mà vứt đi
viên ngọc, ngược lại còn nhắc nhở người ta là: chiếc hộpquyết định cả
giá trị viên ngọc, vì thế, trước khi mua ngọc, nhất định phảicăng mắt ra mà nhìn kỹ chiếc hộp!
(1) Cuối năm, trông đợi mỏimòn mãi mới tới được lúc Quản Đồng
được phép nghỉ cuối tuần, Cố Tiểu Ảnh kéo QuảnĐồng cùng đi bách hóa, dự
định mua quần áo tặng mẹ chồng nhân dịp năm mới.
Đang lựa chọn quần áotrong bách hóa, Cố Tiểu Ảnh mới chợt hỏi Quản Đồng: “Mẹ anh mặc cỡ áo baonhiêu?”
Quản Đồng nghe vậybèn nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời: “Anh không biết.”
Cố Tiểu Ảnh chau mày:“Sao đến mẹ anh mặc cỡ nào mà anh cũng không biết thế?”
Nghĩ tới chuyện muaquần áo, Quản Đồng mới sực nhớ ra: “Mẹ anh cao khoảng một mét sáu, em cứ lựatheo thế mà mua thôi vậy.”
Cố Tiểu Ảnh bực tứcđáp lại: “Anh nghĩ là một phụ nữ trung
niên cao một mét sáu chẳng lẽ lại giốnghệt một cô gái trẻ cao một mét
sáu à! Thế anh có biết số đo vòng eo của mẹ anhlà bao nhiêu không hả?”
“Vòng eo ư?” – Quản Đồnglại càng thêm mù tịt, “Anh đã đo bao giờ đâu mà biết”.
Cố Tiểu Ảnh đưa mắtnhìn Quản Đồng, buông ngay một câu kết
luận: “Thế nên người ta mới nói nuôi contrai thật là vô dụng. Chẳng hề
được một chút ích lợi nào hết.”
“Vớ vẩn, chẳng phải vẫnnói là nuôi con trai để sau này chúng
chăm sóc bố mẹ già hay sao?” – Quản Đônglập tức phản bác.
Nghe thấy thế, Cố TiểuẢnh bèn “xì” khẽ một tiếng: “Lấy đâu ra mà nuôi con trai để chúng chăm sóc bố mẹgià? Anh nằm mơ đấy à! Bây giờ
á, toàn là con gái chăm sóc bố mẹ thôi.”
Quản Đồng rất không đồngý: “Con gái thì suy cho cùng vẫn cứ phải đi lấy chồng.”
Nhưng rốt cục thì vẫnlà Cố Tiểu Ảnh miệng lưỡi nhanh nhẹn sắc sảo hơn, nên cứ mỗi khi Quản Đồng muốntranh luận vấn đề gì thì chẳng có lần nào mà cô nhường lời chịu thua. Cứ hễ nóilà lại hệt như đang thuyết giảng tọa đàm: “Em nói cho anh biết nhé, quan niệm đấycủa anh thật đúng là rơi rớt lại từ thời đại nông nghiệp, cái thời mà đàn ôngcon trai đại diện cho sức lao động, một gia đình chỉ khi sinh được con trai nốidõi
tổ tông thì mới được quyền sở hữu đất đai ruộng vườn. Bây giờ đã là xã
hộihiện đại rồi cơ mà, nhất là ở các thành phố, tuy địa vị chính trị của nữ giớituy vẫn còn khá khiêm tốn, nhưng trong phạm vi gia đình mà nói
thì lời nói củaphụ nữ càng ngày càng có trọng lượng
Quản Đồng gật gật đầu,dịu dàng ngắt những lời nói theo quán
tính nghề nghiệp của Cố Tiểu Ảnh: “Côgiáo Cố à, thế rốt cuộc là em định
mua bộ quần áo nào đây?”
Cố Tiểu Ảnh lúc này mớinhớ ra là mình đang đi mua quần áo cho bố mẹ
chồng, bèn lườm cho Quản Đồng mộtcái, lấy từ chiếc giá để hàng bên cạnh
mình một chiếc áo bông màu đỏ và hỏinhân viên bán hàng: “Chiếc này có số to không?”
Nhân viên bán hàngnhìn qua chiếc áo rồi hỏi: “Chị mua cho người khoảng bao nhiêu tuổi thế? Có béokhông ạ?”
“Béo hơn tôi từngnày...từng này” – Cố Tiểu Ảnh dùng tay khua vẽ ra: “vòng eo thì có hơi to mộtchút”.
“Làm gì mà béo đượcnhư thế cơ chứ?” Quản Đồng vội vàng phản đối, “Mẹ anh rất gầy mà, từ nhỏ đã gầyrồi.”
“Anh im đi” – Cố TiểuAnh chẳng thèm mảy may để ý gì tới những lời Quản Đồng nói mà vẫn tiếp tục traođổi với nhân viên bán hàng: “Kích cỡ áo không được nhỏ quá, vì mùa đông còn phảimặc thêm rất nhiều áo len dày bên trong.”
“Mẹ anh thật sự đâucó béo như em mô tả cơ chứ” – Quản Đồng vẫn cứ tiếp tục không đồng ý.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngtỏ vẻ nín nhịn: “Liệu anh đã bao giờ nhìn mẹ mình mặc quần áo chưa hả?”
“Nhưng đấy là mẹ anhthì tất nhiên là anh phải hiểu hơn em rồi.” – Quản Đồng thành thật trả lời.
“Quản Đồng à, rốt cụcanh hiểu những gì về vóc dáng người phụ
nữ nào?” – Cố Tiểu Ảnh liếc xéo Quản Đồngnói: “Mẹ anh mặc dù nhìn thì
không béo, nhưng phụ nữ bất kỳ ai đã từng sinhcon, thì cũng hầu hết đều
có phần bụng dưới. Hơn nữa, lưng của mẹ anh cũng chẳnghề nhỏ như anh đã
nghĩ đâu, mà ở nông thôn đâu có ấm áp gì, nên bà chắc chắn sẽphải mặc
thêm nhiều áo len bên trong áo khoác nữa, những điều này anh có
biếtkhông?
“Gì cơ?” – Quản Đồngnghi hoặc. “Có thật như vậy không thế?”
Người bán hàng thấy vậycũng gật gật đầu nói với Quản Đồng:
“Anh à, hãy nghe lời vợ mình đi, chị ấy quảthực là người rất có kinh
nghiệm đấy.”
Quản Đồng
thế là chẳngbiết nói gì nữa, còn Cố Tiểu Ảnh thì lắc lắc đầu than thở:
“Thật đúng là khôngthể trông đợi gì vào con trai mà.”
Quản Đồng còn chưa kịpmở miệng phản đối thì đã bị Cô Tiểu Ảnh véo cho một cái.
Hai người tiếp tụcđi, và vẫn không ngừng tranh luận về việc
mua áo khoác và quần cho Tạ Gia Dung,mua áo lông vũ cho Quản Lợi Minh,
mua đồ lót giữ ấm cơ thể cho hai vợ chồng, rồitúi to túi nhỏ khệ nệ ôm
vác đi ra phía ngoài.
Quản Đồng vừa đi vừahỏi: “Sao em không mua quần áo cho mẹ em thế?”
“Đồ bố mẹ em mặc quáđắt tiền, em không đủ khả năng mua nên
đành phải tặng những thứ khác vậy”. Nóixong hết rồi Cố Tiểu Ảnh mới chợt giật mình, nên vội vàng nói chen thêm mộtcâu: “Anh đừng có mà nghĩ lung tung đấy, em cũng muốn mua cho bố mẹ anh những bộquần áo đắt mấy nghìn
tệ lắm nhưng mà thể nào nếu em mua thì cũng sẽ bị bố mẹanh chê là lãng
phí cho mà xem.”
“Anh hiểu mà” – QuảnĐồng gật đầu, nắm chặt tay Cố Tiểu Ảnh: “Em yên tâm đi, anh không nghĩ vớ vẩnđâu”.
Vẫn còn nửa câu sau nữamà Quản Đồng đã không nói thành lời: “Thực ra, em như vậy là anh đã thấy vui lắmrồi.”
Bởi vì ngay chính QuảnĐồng cũng chẳng hề nghĩ tới chuyện là phải mua quần áo mới cho bố mẹ nhân dịp tếtđến.
Trong suy nghĩ củaanh thì quà tết năm nào cũng chỉ là đậu
phộng, là tôm cá với cả chân giò, là látrà điểm tâm, nhiều nhất thì cũng chỉ thêm mấy gói kẹo hay gói thạch rau câuchoọn trẻ con. Mặc dù quê anh cũng có phong tục mua quần áo đón năm mới, nhưnganh dường như đã quen
với việc trước nay gia đình chẳng giàu có gì nên thườngkhông chú trọng
đến điều này.
Lần này nếu không phảilà do Cố Tiểu Ảnh cứ khăng khăng đòi mua quần áo cho bố mẹ
anh thì anh sẽ lạiquên mất, những gia đình giàu có sung túc phải đón tết như thế.
Ra khỏi chợ thì trờiđã nhá nhem tối mất rồi, Cố Tiểu Ảnh làm nũng: “Ông xã à, em muốn ăn PizzaHut.”
Quản Đồng nhíu mày:“Đồ ăn ở đó thì có gì ngon chứ, chỉ toàn là mấy thứ trẻ con thích ăn.”
“Em là trẻ con mà! Emmuốn ăn!” – Cố Tiểu Ảnh bướng bỉnh nắm lấy ống tay áo của Quản Đồng.
Quản Đồng cúi đầunhìn gương mặt nịnh bợ trẻ con ấy cũng phải
bật cười theo: “Mấy thứ đó ăn làmsao mà no được, anh ăn chẳng bao giờ
thấy no cả.”
“No được
mà!” - Cố TiểuẢnh lập tức nhí nhảnh đáp lại: “Ông xã à, chúng ta cùng đi ăn đi. Đi giờ này cókhi lại không phải xếp hàng đâu.”
Quản Đồng chịu thua,đành để Cố Tiểu Ảnh kéo mình đi đến cửa
tiệm Pizza Hut. Hai người tay xách náchmang đi qua đường, đến cửa tiệm
Pizza Hut rồi thì Cố Tiểu Ảnh tự dưng “ớ” lên mộttiếng.
“Sao thế?” - Quản Đồnglo lắng hỏi.
“Anh nhìn kìa, kia chẳngphải là tiến sỹ Mạnh, chồng của sư tỷ hay sao?” – Cố Tiểu Ảnh giơ tay chỉ choQuản Đồng: “Cái người đứng dựa
vào cửa sổ đấy.”
“Ừ, có
vẻ thế” - QuảnĐồng cũng mới chỉ gặp Mạnh Húc có một lần, nên chẳng nhớ
rõ lắm – “Vậy người ngồiđối diện anh ta là sư tỷ của em hả?”
“Không phải đâu.” –Ánh mắt Cố Tiểu Ảnh lộ rõ vẻ ranh mãnh,
“Nhìn cô gái kia xem, tuổi trẻ quả làluôn tươi đẹp thật là đáng ngưỡng
mộ quá đi mất, còn nhìn em này, đúng là gáicó chồng, da dẻ đã sắp lão
hóa cả rồi, xấu hổ chết đi được.”
“Em rốt cục có địnhvào không thế hả?” - Quản Đồng hết cả nhẫn nại – “Em mà không vào là không cònchỗ ngồi đâu đấy.”
“Từ từ, đợi em nhìnđã!” – Cố Tiểu Ảnh núp sau người Quản
Đồng, tò mò chăm chú quan sát bàn của MạnhHúc, nói nhỏ: “Anh à, anh nói
xem, không phải là Mạnh Húc đang ngoại tình đấychứ? Vợ anh ta thì đang
khổ sở mang thai ở nhà, thế mà anh ta lại ở đây ăn đồTây với một cô gái
hết sức xinh đẹp, rốt cục chuyện này là thế nào?”
“Cố Tiểu Ảnh, em đãviết quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi
đấy biết không!” – Quản Đồng dở khóc dởcười, “từ sau đừng có mà viết mấy cái thứ linh tinh đó nữa, nếu không cứ viếtnhiều quá thì lại hỏng hết
cả đầu óc đấy.”
“Anh mới
là người lảmnhảm linh tinh ý!” – Cố Tiểu Ảnh trợn mắt hung dữ: “Đây là
trực giác của phụ nữ,anh có hiểu không hả? Anh nhìn họ đi kìa, chẳng
phải là rất tình cảm hay sao?”
Quản Đồng đưa mắtnhìn theo ánh nhìn của Tiểu Ảnh thì đúng lúc
nhìn thấy hai người đang nói cườivui vẻ, Mạnh Húc vẫn khí thế phong độ,
nho nhã đứng đắn, còn cô gái ngồi đối diệnkia thì xinh đẹp rạng rỡ, quả
là một đôi trai tài gái sắc, một đôi kim đồng ngọcnữ đáng ngưỡng mộ.
Rồi anh quay đầu lạinhưng vẫn thấy vợ cứ nấp sau người mình
mà ló đầu ra nhìn, thì cảm thấy vô cùngbất lực: “Em có định vào không
đấy?”
“Anh trật tự đi, đừngcó sốt ruột, đứng im đó che cho em.” – Cố Tiểu Ảnh vẫn tiếp tục quan sát.
Quản Đồng chẳng còncách nào, bèn túm lấy Tiểu Ảnh kéo ra bên
cạnh mình: “Đừng có mà lén lút thậmthụt như thế, ai không biết lại tưởng em có vấn đề đấy. Em không đói nhưng anhthì đói sắp xỉu rồi này.”
Không ngờ Cố Tiểu Ảnhlại đột nhiên kéo Quản Đồng lại, chuyển
hướng quay người ra phía sau: “Đi thôi,chúng ta đi nhà hàng khác.”
“Cố Tiểu Ảnh, em thựcsự bị trúng độc đấy à!” – Quản Đồng
không còn nhẫn nhịn nổi nữa, vừa đi theo TiểuẢnh vừa cằn nhằn: “Bọn họ
nếu thực sự có một mối quan hệ bất chính như thế thìlẽ nào lại tới một
nơi giữa chốn đông người như thế này để ăn cơ chứ? Lẽ nào bọnhọ không
biết là năm mới sắp đến thế này mà công khai quan hệ như thế kia, thìthế nào cũng sẽ gặp phải rất nhiều người quen sao!”
“Ừ nhỉ!” – Cố Tiểu Ảnhbỗng sững lại, dừng bước, quay đầu lại nhìn Quản Đồng: “Anh nói thế quả cũng cólý.”
“Bà xã à, anh chịuthua em rồi đó, em hãy để cho anh được ăn
cơm tử tế đi, lượn lờ cả một ngày thếnày, chân anh sắp gãy đến nơi rồi.” – Quản Đồng mặt mày ủ rũ, thiểu não.
“Được rồi mà, chẳngphải chúng mình đang đi ăn sao.” – Cố Tiểu Ảnh đưa mắt quan sát xung quanh rồichỉ tay: “Ăn ở đó đi.”
Quản Đồng vội vã nhìntheo hướng chỉ của Tiểu Ảnh, chợt trái tim tan nát.
KFC!
Trên đường tới quánKFC, Quản Đồng đau khổ nghĩ: đúng là sự
khác biệt giữa hai thế hệ, quả thực làsự khác biệt rõ ràng giữa hai thế
hệ.
(2) Buổi tối, khi hai ngườiđang ngồi trên ghế sôfa xem ti vi
trong phòng khách, Quản Đồng mới chợt nhớ racất tiếng hỏi Cố Tiểu Ảnh:
“Thế em định mặc quần áo gì đón tết đấy? Ở quê anhkhông có lò sưởi đâu
nhé, thể nào cũng sẽ rất lạnh đấy.”
Cố Tiểu Ảnh nhìn QuảnĐồng thở dài: “Em sẽ mặc cái áo lông dày nhất của em.”
Quản Đồng gật đầu: “Ừ.Em nhớ mặc cái gì dày một chút, để tránh bị cảm
Một hồi lâu Cố Tiểu Ảnhkhông nói một câu nào, chỉ chăm chú
dán mắt nhìn màn ảnh ti vi, mãi lâu sau mớihỏi lại: “Quản Đồng, anh đã
đọc “Thời đại kết hôn mới” chưa?”
Quản Đồng lập tức cósuy nghĩ: đây chính là nhược điểm của việc lấy một người vợ thích đọc tiểu thuyếtđây mà, chẳng cần đoán cũng biết
được là Cố Tiểu Ảnh, cố ấy đang tức cảnh màsinh tình đó.
Cố Tiểu Ảnh nhìn QuảnĐồng: “Em chợt nhớ ra đoạn mở đầu của
cuốn sách đó là: một người vợ chuẩn bịtheo chồng về quê ăn tết thì phát
hiện ra là có mang. Thế là cô ta mới báo vớichồng cô ấy là không muốn về quê nữa, nhưng người chồng lại khăng khăng không đồngý, nên người vợ
chẳng còn cách nào khác đành phải cứ thế mà theo chồng về quê.Cả chặng
đường thì gập ghềnh khó đi, về đến nhà chồng lại phải lo toan
nhiềuchuyện, đã thế còn không được nghỉ ngơi đầy đủ, kết quả là đã bị đẻ non đấy...”
Cố Tiểu Ảnh
càng nóicàng thấy lòng vô cùng đau xót, cuối cùng không nhịn được mà sụt sịt khóc: “Xuixẻo nhất là nhân vật nữ đó tên là Cố Tiểu Tây, làm thế
nào bây giờ hả anh? Têncô ấy giống tên em như vậy, chắc chắn đây là
duyên mệnh rồi. Anh nói xem, lẽnào sau này cuộc đời em cũng sẽ như thế?”
Nghe xong Quản Đồngthật muốn khóc mà không khóc nổi. Đây là
lần đầu tiên anh cảm thấy ghét mấy tácgiả viết những tác phẩm này đến
tận chân răng, mặc dù chính anh cũng là mộtsinh viên học khoa Trung Văn, dù cho khoa của anh đã đào tạo ra không ít nhữngnhà lý luận văn học –
kể từ sau khi đất nước giải phóng, nhưng lại chưa từngđào tạo các nhà
văn thực sự- tạ ơn trời đất, vì thế mà anh càng thêm tự hào vềngôi
trường của mình. Cũng bởi lý do chính là vì các nhà văn quả thực toàn
lànhững kẻ ăn hại. Nhìn mà xem, bọn họ đã viết những cái quái gì thế
này! Quản Đồngtuôn ra một tràng lý luận dài dằng dặc để vỗ về tâm hồn
của vợ mình đang bị cáithứ “Băng dính hai mặt” đầu độc: sao bọn họ lại
có thể viết ra cái thứ “Thời đạikết hôn mới” như thế! Đúng là một lũ hại dân hại nước, lũ ăn hại!
Sau một lúc, Quản Đồngthu hết can đảm khẽ hỏi vợ mình: “Bà xã à, có phải em không muốn về quê cùnganh không?”
Cố Tiểu Ảnh len lénđưa mắt nhìn chồng, nói: “Nếu bảo là em
muốn về quê với anh thì quả thực là emđã nói dối, nhưng còn nếu bảo là
em không muốn về quê với anh thì em thật làđáng đánh đòn trách phạt phải không?”
Quản Đồng nghe thất vậykhông nói gì, chỉ hỏi lại Cố Tiểu Ảnh: “Theo em thì thế nào?”
Cố Tiểu Ảnh mặt mày ủrũ đáng thương: “Thế mới nói là đón tết
không dễ dàng như tết trung thu, emphen này không thể trốn tránh được
rồi.”
Quản Đồng lấy bàn
tayxoa xoa vào má Cố Tiểu Ảnh dịu dàng: “Chúng ta chỉ ở lại có hai ngày
rồi mùngba sẽ về nhà em luôn mà!”
Cố Tiểu Ảnh thở dài:“Kể cả chỉ có hai ngày thì em cũng chẳng
thèm quan tâm! Em tính rồi, phải côngnhận là biện pháp đó của Cố Tiểu
Tây là tốt nhất, chỉ ăn bánh bao không ăn thứcăn gì khác, miễn là không
chết đói là được.”
“Thôi” – Quản Đồng cuốicùng không nhịn được phải ngắt lời, cảm giác như mạch
máu trong não mình cứ nhảyloạn hết cả lên. – “Cố Tiểu Ảnh, anh sai rồi,
về sau chúng mình không phải là đừngviết tiểu thuyết nữa, mà phải là
đừng đọc nữa, có được không? Sao em lúc nào cũngnhư “Hoàng thế nhân gia” thế hả? Mà hơn nữa, muốn giống như người vợ trong truyệnkia thì trước
hết em hãy có con đi đã!”
Quản Đồng nhìn Cố TiểuẢnh, cười nói ẩn ý: “Nhưng mà mấy biện pháp an
toàn mà anh dùng, lại toàn đúngchỗ đúng lúc thôi.”
“Anh có nói gì cũngvô ích, ngộ nhỡ em bị cảm lạnh, thì anh có chịu đựng nổi không?” – Cố Tiểu Ảnhvẫn rất bực dọc khó chịu.
Thực ra cũng khótrách cô ấy được, sống trên đời đã hai mươi
mấy tuổi, nhưng cả một đời cô chưatừng phải nếm mùi cuộc sống ở thôn quê đích thực. Cứ nghĩ tới căn nhà có phầnsơ sài của Quản Đồng, nhà vệ sinh lại còn ở trong vườn, Cố Tiểu Ảnh nghĩ rằng,ngồi trong cái nhà xí – mà
ngẩng đầu lên là nhìn thấy cả một bầu sao trời nhưthế, thì còn chưa kịp
đi tiểu đã bị đông cứng thành cục đá rồi.
Càng nghĩ lại càng thấyđCố Tiểu Ảnh bất giác run cầm cập.
Nhìn nét mặt Cố Tiểu Ảnhnhư kiểu gặp phải kẻ thù như thế,
Quản Đồng hết thuốc chữa nên gõ gõ vào đầu củaCố Tiểu Ảnh trách móc:
“Rốt cuộc trong đầu em có chứa những gì thế hả?”
Chứa những gì ư?
Mấy tuần sau đó, CốTiểu Ảnh người run lẩy bẩy đứng trong nhà
Quản Đồng nhìn anh ra ra vào vào nhưthoi đưa, tức giận nghĩ: “Đầu em có
chứa những gì á, là trí tuệ để tính toán lotrước lo sau! Anh hiểu không
hả? Là trí tuệ đó!”
Nhưng xem ra, kể cảtrí tuệ của cô thì cũng chẳng thể có cách nào đối phó được với cái thứ lạnh giákinh hoàng của nhiệt độ âm mười mấy độ C như thế
này! Những cơn gió cứ thổi vùvù thật chẳng khác nào hàng ngàn lưỡi dao
xông tới cứa từng nhát đau buốt vào mặtCố Tiểu Ảnh.
Ngày 30 Tết, Tạ GiaDung và Quản Lợi Minh, mặc trên người
những bộ quần áo mới mà Cố Tiểu Ảnh muacho, bận bịu các công việc chuẩn
bị trong bếp. Thật là may mắn làm sao, kích cỡđều vừa như in, Cố Tiểu
Ảnh và Quản Đồng đứng nhìn họ thử quần áo mà trong lòngcảm thấy hết sức
vui vẻ, mãn nguyện.
Hơn
nữa, Cố Tiểu Ảnhcũng quả thực là người may mắn, bố chồng Quản Lợi Minh
và mẹ chồng Tạ Gia Dungxưa nay chưa từng tỏ ra quá khắt khe đối với Cố
Tiểu Ảnh về chuyện nhà cửa bếpnúc, khi thấy Cố Tiểu Ảnh không biết cách
sử dụng nồi và bếp ở nông thôn thì đãdứt khoát không để cho Cố Tiểu Ảnh
phải động tay động chân vào, chỉ bắt Quản Đồngphải đi nhóm lửa. Thế là
số phận của Cố Tiểu Ảnh cũng không đến mức bi thảm nhưCố Tiểu Tây trong
“Thời đại kết hôn mới” kia.
Nhưng ở vùng đó có mộtsố tập tục rất kì cục, đó là bất kể trời có lạnh như thế nào, chỉ trừ trường hợpđang ngủ ra, còn đều phải mở hết tất cả các cửa chính, cửa phụ, và cửa sổ ởtrong nhà, để cho gió lạnh
thoải mái tự do lùa vào. Thế nên dù Cố Tiểu Ảnh đã mặctrên người chiếc
áo lông rất dày rất ấm, rồi trùm kín mũ áo lên đầu, đeo cảgăng tay len
nhung mà vẫn run cầm cập.
Trời lạnh khủng khiếpnhư cắt da cắt thịt như thế đã khiến cho Cố Tiểu
Ảnh sau khi trở về thành phố Frồi mà nghĩ lại vẫn còn hãi hùng: đôi bàn
chân dù đã đi trong dép bông mà vẫnkhông thể nào ấm lên được, rét tới
mức gân cốt như sắp đứt đoạn đến nơi, chỉ cầnđộng đậy nhẹ một cái là đau thấu xương cốt, còn đôi bàn tay thì dù đã đút vàotúi áo rồi, mà vẫn còn bị đông cứng tê buốt. Muốn uống cốc nước nóng cho ấm lênthì cô lại sợ
đi tiểu, bởi chỉ nghĩ đến cảnh da thịt phải tiếp xúc với cái thứkhí lạnh tự nhiên đáng sợ đó là cả người đã sởn hết cả da gà rồi.
Thế nhưng còn đen đủinữa là: đúng trong những ngày đại hàn khủng khiếp đấy thì kinh nguyệt lại tới.
Cố Tiểu Ảnh đúng làđau đớn khổ sở vô cùng.
Tháng Chạp, trong khikhắp nơi không khí lạnh giăng đầy, thì
bụng của cô cứ như có chuôi dao đangkhoan lên khoan xuống không ngừng
nghỉ. Cố Tiểu Ảnh còn có cảm giác như là bụngmình đang nhảy nhót, phình
ra như một quả cầu cuộn xoắn. Đau bụng đến gần chết,thế mà đến ghế sôfa
cũng không có mà ngồi, chỉ có thể ngồi trên ghế băng dài,bao vây xung
quanh là một đống người hiếu kỳ tới xem và vô vàn những câu hỏi,mà phải
dựa vào ngôn ngữ cơ thể mới có thể hiểu được (mong các độc giả lượng
thứcho cô giáo Cố, năng lực tiếp thu tiếng địa phương của cô ấy quả thực có phầnkém cỏi). Ví dụ như Cố Tiểu Ảnh trẻ tuổi như thế này mà đã được
làm giảng viênđại học, thật là giỏi quá! Giáo viên đại học có kiếm được
nhiều tiền không? Cóphải là còn nhiều hơn cả Quản Đồng không? Chỗ Cố
Tiểu Ảnh phát tiền thưởng nhưthế nào? Có phải tiền thưởng phát dựa vào
tỷ lệ nhập học không? Thôn chúng tôitỷ lệ nhập học cấp ba cao lắm, các
thầy cô do đó mà được thưởng rất nhiều!
Những người tham gianêu câu hỏi nhiệt tình nhất có bà cô thứ
hai của Quản Đồng, chị dâu của dì họQuản Đồng, cô dâu mới nhà hàng xóm
của Quản Đồng, cháu chắt của anh em dâu rể củabố Quản Đồng...
Trời ạ, đám người này– chỉ nghe Quản Đồng giới thiệu thôi mà đầu của Cố Tiểu Ảnh đã muốn phình to gấpba lần rồi.
Lúc này, một ngườiluôn chăm chú cho vẻ ngoài của mình như cô
giáo Cố cũng đã chẳng còn hơi sứcđâu mà giữ nổi hình tượng nữa, nên chỉ
thấy Cố Tiểu Ảnh rụt rụt vai, gù gùlưng, tay tựa cả vào bụng, cả người
co lại chẳng khác nào một con tôm, cố hết sứchít thởi thật đều đặn, trả
lời từng câu hỏi của những con người hiếu một cáchquá nhiệt tình kia và
mỉm cười đón nhận những lời khen chân thành của họ. Cố TiểuẢnh đã cố
gắng dùng những ngôn ngữ bình dị đơn giản nhất để giảng giải cho bọnhọ
hiểu làm giáo viên đại học là như thế nào, không phải căn cứ đánh giá
vào tỷlệ nhập học, mà là dựa vào chức vụ và số lượng các nghiên cứu khoa học, chức vụthì chính là cấp bậc, ví dụ như cô giáo Cố đây do còn quá
trẻ cho nên cấp bậccòn thấp, số tiền được trả cho mỗi tiết giảng cũng
thấp hơn nhiều so với nhữngngười có cấp bậc cao; còn về số lượng bài
nghiên cứu khoa học thì cũng tương tựnhư chuyện làm báo cáo vậy, mặc dù
đã làm giảng viên rồi, nhưng mỗi một môn họcvẫn phải viết rất nhiều báo
cáo, điểm chấm các báo cáo đó mà cao thì người ta mớithưởng tiền cho;
nhưng mà có ai lại rảnh rỗi mà đi phê báo cáo chứ, cái vấn đềnày thì lại có một số kẻ rất là ngạo mạn, bọn họ viết một số tập san, tức là tạpchí đó, giống như là “Hội cố sự” mà mọi người trong thôn hay đọc đấy, à
đúng rồi,muốn được đăng bài trên đó thì phải thuộc dạng trâu bò, hùng
hục như thế mới cóthể lấy tiền thưởng, rồi được thăng cấp bậc, tiền
giảng dạy từ đó mà cũng sẽnhiều lên trông thấy...
Cố Tiểu Ảnh nói đến mứckhô đét cả mồm cả miệng, cuối cùng thì nghe thấy một tiếng “à” rõ to, do ngườiphụ nữ ngồi trước mình phát ra,
rồi sau đó thấy tất cả bọn họ đã đang tiến hànhbàn luận rất sôi nổi.
Nhìn một cái là biết ngay bọn họ rất ngưỡng mộ và muốn biếtnhiều về nghề nghiệp của Cố Tiểu Ảnh, điều này khiến cho Cố Tiểu Ảnh thấy rấtphấn
chấn. Được người khác tin tưởng và tín nhiệm đã khiến cho cô dâng trào
cảmgiác hạnh phúc và tự hào.
Cố Tiểu Ảnh ngónghiêng xung quanh, nhìn các bà các cô ở trước
mặt đang xôn xao nói chuyện,nhưng lại nghe không hiểu lắm bọn họ rốt
cuộc đang nói chuyện gì, cho nên chỉđược một lúc là đã bắt đầu mất tập
trung, trong lòng lại nghĩ tới Quản Đồng, kểtừ khi ý định mua điều hòa
cho gia đình bị Quản Lợi Minh bác bỏ, thì sao anh lạikhông nghĩ tới
chuyện mua một chiếc máy sưởi cơ chứ!
Nhìn mà xem, cả cáinhà to như vậy, ngoài mấy cái giường sưởi
trong phòng ngủ ra, thì chẳng còn cáigì để sưởi ấm thêm nữa!
Tiếp tục quan sát cácbà các cô đang bàn tán xôn xao trước mắt mà Cố Tiểu Ảnh buồn muốn chết: “Giườngsưởi ơi giường sưởi à, mặc dù mày gần tao trong gang tấc nhưng rốt cục lại bịngăn cách bởi những người
dân nhiệt tình của thành R này, khiến cho tao sao màcảm thấy mày xa tít
tắp chân trời thế”.
Đời đúng là một bể khổ!
Cũng không biết là cứphải tiếp chuyện như vậy bao nhiêu lâu,
tới mức cuối cùng thì Cố Tiểu Ảnh cảmthấy lưng mình sắp sụp đến nơi rồi, đến mông cũng đau nhức hết cả. Nhưng cô lạikhông thể lên giường nằm,
một là vì phép lịch sự tối thiểu, hai là Cố Tiểu Ảnhbiết rõ cái túi ngủ
kia cũng chẳng khá hơn một cái hầm băng là mấy – phươngpháp giữ ấm duy
nhất xưa nay của nhà Quản Đồng chính là đắp càng nhiều chăncàng tốt,
nhưng mà nếu đắp lên người ba cái chăn bông ấy, chẳng chóng thì chầythế
nào cũng tắt thở cho mà xem.
Sống trên đời hơn 20năm, cô tự cảm thấy mình là một người
phóng túng khoáng đạt, nhưng lần này khi ởtrong căn nhà của họ Quản –
với đầy ắp những người là người, lần đầu tiên Cố TiểuẢnh cảm thấy mình
thật là vô dụng, thật là vật bỏ đi, thật yếu ớt và mỏng manh.
Nhưng sự thật là, kểcả Cố Tiểu Ảnh có muốn tháo vát đi chăng nữa thì cũng lực bất tòng tâm mà thôi.
A a a a – cứ nghĩ đếnchuyện năm nào cũng phải về đây mỗi dịp 30 tết là Cố Tiểu Ảnh lại chỉ muốnviết di chúc, rồi chết ngay đi cho
nhẹ.
Bữa tối như thường lệvẫn là một bàn đầy các món ăn mặn: cá
om, gà hầm, trứng luộc, thịt dê xào...nhưng vì trời quá lạnh nên mỡ đọng lại trong bát cũng đông cứng thành cả một mảngtrắng lớn.
Cố Tiểu Ảnh chờ đỏ cảmắt, thì cuối cùng - sau khi đã hết món
thịtcác loại, thì một nồi canh thập cẩmmới được bưng ra, gồm có mộc nhĩ, sợi đậu phụ khô, nấm hương, trứng chim cút...khói bốc nghi ngút. Mắt Cố Tiểu Ảnh lúc này cứ như sói như hổ nhìn thấy con mồi,thật chẳng khác
nào như nhìn thấy một cái máy sưởi
Thế là tối hôm ấy, suốtcả bữa Cổ Tiểu Ảnh chỉ chực ôm lấy cái
nồi canh mà ăn cơm. Quản Lợi Minh thấythế rất khó hiểu, bèn gắp vài
miếng thịt vào bát của cô. Cố Tiểu Ảnh đáp trả lạiông bằng một nụ cười
đầy cảm kích, nhưng quả thực là cô không thể nào ăn nổi,đành đưa mắt lén nhìn Quản Đồng cầu cứu. Quản Đồng thấy vậy là hiểu ngay ý vợmình, liến
gắp mấy miếng thịt ra khỏi bát của Cố Tiểu Ảnh.
Quản Lợi Minh trợn mắt:“Đấy là gắp cho Tiểu Ảnh”.
Quản Đồng vẫn cứ cúiđầu ăn cơm, đáp khẽ: “Cô ấy chỉ ăn canh thôi.”
“Con thì ăn thịt cònđểcho người ta ăn canh ấy hả!” Quản Lợi
Minh lộ rõ ánh mắt khó hiểu, không thểngờ đứa con của mình lớn bằng từng này mà vẫn còn ngốc nghếch không hiểu chuyệnđến như thế.
“Cố ấy bị đau bụngmà. Cứ để cô ấy ăn chút gì nóngnóngcho ấm
bụng.” - Quản Đồng nói với bố mình.“Bố cứ ăn đi,không phải để ý đâu.”
Quản Lợi Minh định trừngmắt tiếp tục chủ đề, nhưng Tạ Gia
Dung đã hiểu ngay vấn đề, thuận tay lay laytay áo củaQuản L Minh: “Ông
ăn đi, con nó thích ăn gì thì nó sẽ tự gắp."
Quản Lợi Minh rốt cụcvẫn chẳng hiểu ra sao, nhưng cũng không nói năng gì thêm nữa.
Ăn xong cơm, Cố Tiểu Ảnhthực sự cảm thấy không thể cứ chỉ
ngồi không mà nhìn được, bèn tới giúp Tạ GiaDung thu dọn bát đĩa. Tạ Gia Dung trở vềphòng ngủ, khi quay ra thì mang theo mộtchiếc túi chườm
nóng. Bà rót nước nóng vào và đưa cho Tiểu Ảnh. Khi chạm đượcvào túi
chườm vừa nóng vừa ấm, Cố Tiểu Ảnh cảm động sắp trào nước mắt!
Ngay từ đầu, Cố Tiểu Ảnhvốn dĩ rất quý mến Tạ Gia Dung, nay lại thấy bà càng thêm phần chất phác đáng mến.
Thế là suốt cả tối CốTiểu Ảnh cứ ôm chặt lấy cái túi chườm ấm áp, đến đi tiểu cũng chẳng nỡ bỏ ra.
Ba mươi tết, bênngoài pháo nổ đì đùng rộn rã, trong nhà Tạ
Gia Dung và Quản Lợi Minh ở gianphòng chính cùng xem chương trình truyền hình chào năm mới. Lúc ấy, Cố Tiểu Ảnhco mình lại trong túi ngủ, khư
khư ôm lấy cái túi chườm gọi một cuộc điện thoạicho gia đình, trong
thoáng chốc cô nghe thấy giọng nói của La Tâm Bình thì tựdưngmuốn bật
khóc.
Thế nhưng Cố Tiếu
Ảnhvẫn cố nhịn được, cô chỉ vừa làm nũngvừa hờn trách mẹ ruột: “Mẹ, ở
đây lạnh quámà con phải ở tận hai ngày mới được về, con muốn ăn đồ bố
nấu cơ...”
La Tâm Bình tự mình cũngcó thể hình dung ra được những nỗi khổ của con gái khi ở đó,
nên lập tức trả lời:“Mẹ đã bảo bố nấu cơm trước đợi các con về, các con
đi đường nhớ cẩn thận đấynhé, dự báo thời tiết nói là mùng ba sẽcó tuyết rơi ấy.”
“Tuyết rơi ạ?” - TiểuẢnh nghe thấy vậy đột nhiên rất háo hức phấn chấn - “Vậy thì mùng
hai con sẽ về,mẹ thật là đáng yêu quá đi! Như thế là con sẽ được về nhà
sớm một ngày rồi!”
“Con
nói năng nhớ phảicó chừng mực, đừng để người ta tưởng mình là con nhà
không được dạy dỗ tửtế!” -La Tâm Bình tính vốn cẩn thận chu đáo, không
quên dặn dò con gái: “Nhớ giữ ấmcơ thể, đừng có mà để bị cảm lạnh.”
“Con biết rồi con biếtrồi” - Cố Tiểu Ảnh vui vẻ đáp, sau đó
còn nói chuyện rất lâu với ông Cố, mãi đếntận khi điện thoại hết pin mới dập máy.
Trước khi đi ngủ, CốTiểu Ảnh còn tự động viên bản thân: “Thắng lợi đã ở ngay trước mắt rồi!”
Chỉ có điều, cả tronggiấc ngủ cô cũng thấy rất khổ sở, vì về
đêm, nhiệt lượngcủa giường sưởi dần dầnbị tiêu tán đi, không khí lạnh đã khiến cho Cố Tiểu Ảnh tỉnh giấc. Cô kéochăntrùm kín cả đầu, cuốn kín
xung quanh người. Túi chườm trong lòng cũng đã nguộilạnh cả, cô muốn dậy đi rót thêm nước nóng vào nhưng sợ phải đối diện với cái lạnhkhủng
khiếp bên ngoài, và rồi cái túi ngủ cũng sẽ lại lạnh toát như lúc đầu
chomà xem, cho nên nghĩ đi nghĩ lại Cố Tiểu Ảnh vẫn quyết định không ra
khỏi chănnữa mà tiếp tục ngủ tiếp. Cũng không biết là cô đã phải đếm bao nhiêu con cừu cảthảy thì mới ngủ lại được, nhưng vẫn bị tỉnh giấc giữa
chừng mấy lần nữa, đếnsáng sớm hôm sau tỉnh dậy sờ th thấy tóc của mình
cũng đã đông cứng hết cả rồi.
Cố Tiểu Ảnh cảm thấycả đời mình chưa bao giờ phải gánh chịu
cái lạnh nào khủng khiếp như cái lạnh củasuốt 24 giờ vừa qua, cứ như khí lạnh đã luồn vào cả xương tủy, cho dù có túichườm, giường sưởi hay canh nóng nghi ngút khói đi chăng nữa, thì cũng không cócách nào để làm cho
tứ chi ấm lên được.
Cố
Tiểu Ảnh cứ như thếgắnggượng chịu đựng suốt hai ngày, cho đến cuối cùng, cảm giác còn lại cũng chỉ làchút tê tê, gần như đã không có cảm giác gì nữa rồi. Cà ngày phải đi cùng vớiQuản Đồng đến nhà họ hàng của anh để
chúc mừng năm mới, rồi lại tiếp đón kháchkhứa tới chúc Tết nhà mình,
buổi tối thì co rúm ở trong chăn đọc tiểu thuyết bằngMP4, thỉnh thoảng
lại tiếp chuyện vài câu với bố và mẹ chồng. Mặc dù vẫngặp khókhăn trong
việc nghe hiểu tiếng địa phương nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫn cố gắng cườicười
nói nói. Vào lúc này, trong những ngày đông lạnh giá buốt, cô bỗng chợt
nhớlại những lời dặn dò tình cảm của mẹ mình dành cho trước ngày kết
hôn: “Con gáimẹ quả là biết nhìn người, hoàn cảnh khắc nghiệt như thế mà lại có thể bồi dưỡngnên một Quản Đồng như vậy, cha mẹ cậu ấy hẳn đã gặp không ít khó khăn, chính bảnthân cậu ấy lại càng phải cố gắng rất
nhiều.”
Quả thực, nếu
khôngđược trải qua những thử thách, dù rất nhỏ như thế này, thì Cố Tiểu
Ảnh sẽ chẳngbao giờ thấy đồng cảm thực sự với câu nói đó như chính lúc
này đây.
Từ tận đáy lòng
mình,cô một lần nữa cảm thấy khâm phục vô cùng những con người ở đây,
những con ngườicủa một vùng núi phía Bắc xa xôi, trong đó có cả người
chồng của cô.
Hai ngày
sau, Quản Đồngvà Cố Tiểu Ảnh lại bắt đầu chuyến hành trình đi tới thành
phố F. Trước khi haingười Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung đã chu đáo chuẩn
bị cho cha mẹ Cố Tiểu Ảnhkhông biết bao nhiêu là đặc sản địa phương, từ
lạc cho đến khoai lang, tất cảđược sắp xếp gọn gàng nhét đầy những túi.
Lúc ở bến xe, Quản Lợi Minh còn dặndò Cố Tiểu Ảnh: Túi này là dưa muối
cho bố con, lần trước ông ấy tới rất thíchăn món này; còn cái túi này,
là thịt da bao cho mẹ con, bà ấy từng nói thịt dabao chỗ bà ấy không
ngon...
Trong từng cơn
gióđông lạnh buốt quất tới, Cố Tiểu Ảnh cảm động vô cùng, cô trìu mến
nhìn bố chồng,rồi chỉ biết gật gật đầu mãi - đây là lần thứ N của mấy
ngày gần đâyrồi, Cố TiểuẢnh dù chân tay đông cứng nhưng sâu thẳm trong
trái tim lại cảm thấy vô cùng ámáp.
Nhưng đường trở vềthành phố F thì thật vô cùng thê thảm, đầu
tiên là một con tàu không thểxập xệhơn, không biết đã có từ thời đại nào rồi mà đến điều hòa cũng hỏng, vừa bậtlên một cái thì cứ như là toàn bộ linh kiện của con tàu cùng đồng thanh kêugào. Đã thế, trên tàu lại còn
có cả người mắc chứng thối chân, đầu độc Cố Tiểu Ảnhđến mờ mịt cả đầu
óc. Một người bao năm không biết đến hai chữ say xe như Cố TiểuẢnh mà
giờ cũng đã bắt đầu ngắc ngoải, nhưng dạ dày chẳng có gì bên trong,
nêncó muốn nôn thì cũng chẳng có gì mà nôn ra. Thấy Cố Tiểu Ảnh như vậy
Quản Đồngvô cùng lo lắng, sợ là lẽ nào chứng viêm trực tràng của Cố
TiểuẢnh lại táiphát?
Nhưng sự thật đã chothấy, bạn Cố Tiểu Ảnh của chúng ta quả là một kẻ đánh cũng không chết!
Về đến nhà bố mẹ,thay quần áo rồi tắm rửa, quên hết cái thứ
mùi kinh tởm kia, lại được ngồi sưởiấm nửa tiếng, rồi được ngấu nghiến
ngon lành bát canh hải sản thơm phức màchính tay bố mình làm cho - bạn
Tiểu Ảnh của chúng ta đã chính thức sống lại!
Việc đầu tiên sau khi“sống lại”, đó là không thèm đếm xỉa gì
tới Quản Đồng, đang ngồi tán dóc với CốThiệu Quân ngoài kia, m lập tức
chạy như bay vào phòng ngủ của bà Cốđể ỉ ê tâmsự. Chẳng cần nói cũng
biết, câu đầu tiên bà Cốhỏi con gái chính là: “Ở đó lạnhlắm không?”
Cố Tiểu Ảnh lúc nàyđã quên hết sự lạnh lẽo đau đớn lúc trước, nhe răng trợn mắt vui sướng: “Cũng lạnh!Lần này thì con đúng là được mở rộng tầm mắt rồi! Cái giường sưởi tất nhiên làcăn cứ cấp nhiệt, đến
chăn mà cũng lạnh toát. Mà đáng sợ nhất là gì mẹ biếtkhông? Là sáng sớm
hôm sau, khi ngủ dậy thì phát hiện ra rằng, chậu nước rửachân tối qua đã biến thành một tảng băng mất rồi!”
La Tâm Bình khẽ rên“hừ hừ”, Tiểu Ảnh buông lỏng tay: “Con nói thật mà, sao mẹ lại không tin, để giữấm, con chỉ dám uống mỗi ngày một
cốc nước, mẹ nhìn cái nốt rộp trên miệng conđây này...”
Cố Tiểu Ảnh chỉ choLa Tâm Bình xem tận mắtcáinốt rộp trên
miệng mình, rồi băn khoăn: “Nếu như lótthêm cái nệm điện lên trên cái
giường sưởi thì không biết liệu có bị rò điệnkhông nhỉ?”
“Vớ vẩn” - La TâmBình nghe thấy vậy bèn cất tiếng mắng, cắt
ngay những suy nghĩ kỳ lạ của cô congái, cũng không quên nêu ra bài học
danh dự của xã hội chủ nghĩa: “Có gian khổphấn đấu thì mới có hạnh phúc
lâu dài, bọn trẻ các con bây giờ thật không biếtthế nào mới là khổ. Con
so sánhvới Quản Đồng mà xem. Bây giờ phải dạy cho conbiết mới được, con
phải liệu mà tiếp thu, biết chưa?”
“Á" - Tiểu Ảnhnhìn chòng chọc mẹ mình: “Mẹ xem mẹ kìa, sao lại cứ nghĩ cho người ngoài màkhông thèm đếm xỉa gì đến người nhà thế chứ.”
La Tâm Bình nhìn bộ dạngcon gái, đầu đã ba ngày không được
gội, da mặt thì trắng xám, nhìn nghiêng thìvàng vọt, thấy rất đau lòng,
nhưng cuối cùng vẫn cố kiềm chế mà buông lời:“Không thì về sau, cô cứ về nhà bố mẹ chồng mà ăn tết.”
Cố Tiểu Ảnh thở dàithườn thượt: “Bố chồng con còn muốn con
trai năm nào cũng dắt theo vợ con mangtheo cả đống quà tết về quê làm
rạng rỡ tổ tông đấy.”
“Cái con bé này” - LaTâm Bình trợn mắt nạt Cố Tiểu Ảnh: “Chưa nuôi con
thì chưa biết được ơn bố mẹ,con đến khi nào làm mẹ rồi thì mới biết
được, làm cha làm mẹ rồi thì mới biết cầnlàm rạng rỡ tổ tông để làm cái
gì? Chẳng phải cũng chỉ vì muốn có cái cảm giácđược con cái hầu hạ chăm
sóc hay sao?”
“Thật thế
ạ?” - Cố TiểuẢnh đã nghĩ ngợi một lát mà vẫn không hiểu lắm, “Thế thì
được hầu hạ chăm sóc ởthành phố không phải là tốt hơn sao, sao lại cứ
bắt con cái phải về quê đón nămmới như thế?”
La Tâm Bình dỗ dànhTiểu Ảnh: “Bởi vì con gái năm đầu kết hôn
đều phải về quê chồng ăn tết, kể cảxong hôn lễ rồi, nhưng việc đón năm
mới vẫn mang ý nghĩa đặc biệt hơn một chút,phải để cho bà con hàng xóm
xung quanh được xem mặt cô dâu một chút chứ. Nhưngnếu năm sau con mà có
thai thì chắc cũng sẽ không thể tùy tiện thoải mái đi lạinhư thế được,
cho nên cũng không cần về quê chồng đón tết nữa!”
“Có thai?!” - Cố TiểuẢnh trợn tròn mắt: “Mẹ! Lẽ nào chỉ vì
không muốn phải về quê chồng ăn tết nữamà con phải sinh con sao?”
“Ai sinh con để khôngphải về quê chồng nữa chứ? Đấy là mẹ chỉ bảo có khả năng thế thôi!” - La TâmBình nhìn đứa con gái mình sinh ra,
tiếc là đã không dạy dỗ con nghiêm khắchơn. Bà cũng không thể hiểu được
đứa con gái thông minh như vậy của mình mà saocó một số chuyện mãi vẫn
không hiểu ra được - “Hơn nữa, lúc nào con mới định cócon đây? Mẹ nói
cho con biết, sinh con càng sớm thì càng tốt, chẳng có gì làkhông tốt
với con cả! Chuyện này thì có gì mà con thấy khó khăn như thế cơ chứ!”
“Nhưng con vẫn còn trẻmà!” - Cố Tiểu Ảnh sợ hãi nhìn La Tâm
Bình - “Con không muốn sinh con bây giờđâu! Trẻ con thật là đáng sợ!
Sinh con là sẽ không còn tự do nữa, dáng vóc lạicòn xấu xí đi vài phần!
Con sẽ không sinh! Kiên quyết không sinh con đâu!”
“Con bị thần kinh phảikhông?” - La Tâm Bình nghe thấy vậy liền giận dữ quát mắng.
Lúc đó Quản Đồng đangngồi bên bàn ăn tiếp rượu bố vợ, nghe
thấy cuộc tranh cãi có phần nảy lửa này,định đứng lên tới xem sao thì bị ông Cố ngăn lại.
“Quản
Đồng à, con nhấtđịnh phải ghi nhớ kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm
của bố.” - Ông Cố rót rượucho Quản Đồng, thật thà nói: "Con cứ kệ hai mẹ con họ đi, cứ để cho hai mẹcon cãi nhau như vậy. Mẹ con nhà này tranh
cãi như cơm bữa hàng ngày ý mà, mỗingày ít nhất phải cãi nhau một lần.
Nhưng cãi xong là lại quên ngay, đâu lạivào đó, năm phút sau là đã lại
thấy bá vai bá cổ vui vẻ cùng nhau đi mua quầnáo rồi. Cho nên tốt nhất
con đừng có dính vào, can thiệp là thế nào cũng hỏngchuyện đó.”
Quản Đồng nghe nhữnglời khuyên của bố vợ như vậy bèn cười khì khì. Ông Cố uống thêm chén rượu, chậclưỡi tiếp tục nói: “Con đừng có mà không tin những lời bố nói. Bệnh hay quên củahai mẹ con nhà này chẳng
phải bình thường đâu. Cứ nói mẹ con đấy, bao nhiêu nămbố nghe bà ấy gào
thét quen rồi, ngày nào mà không thấy bà ấy gào là cảm thấycó vấn đề
ngay, có khi bà ấy như thế lại bị bệnh không biết chừng.”
Quản Đồng nghĩ tới cảnhnhà mình, rầu rầu rĩ rĩ gật gật đầu.
Ông Cố nhìn thấy conrể như vậy, biết ngay là mình đã tìm ra
được một người đồng cảnh ngộ rồi, khôngnhịn đượclại tiếp tục thầm thì:
“Bố nói cho con biết nhé, bọn họ màmuốn hét, thì cứ để bọn họ hét đi.
Hét ra được là tốt, sẽ khôngbị u uất sinh bệnh. Con chỉ việc cứ coi như
là đang xem kịch khỉ thôi,thỉnh thoảng lại chêm vào vài câu, sẽ càng
thêm phần náo nhiệt! Khôngcần phải giảng giải đạo lý gì hết cho họ đâu,
họ muốn cãi thì cứđể họ cãi. Bọn họ mà không cãi vã thì sẽ nhàm chán lắm cho màxem!”
Quản Đồng lạicười khà khà, Cố Thiệu Quân cũng cười theo. Hai người tiếp tục chạmchén liền tù tì.
Một lúc sau, QuảnĐồng lắng tai nghe ngóng, quả nhiên y hệt
như lời Cố Thiệu Quân đãnói: trong phòng ngủ, giọng nói của La Tâm Bình
đã nhỏ dần lại, cònCố Tiểu Ảnh thì đã tiếp tục rù rì tâm sự.
Quản Đồng thấyvậy tự dưng nảy sinh sự ngưỡng mộ vô cùng đối với bố vợ mình.
Tuy nhiên, nhữngngày tươi đẹp của Cố Tiểu Ảnh cũng chẳng kéo dài được lâu.
Không lâu sau, CốTiểu Ảnh đang say sưa hát karaoke với vài
người bạn ở thành phố Gthì nhận được điện thoại của Quản Lợi Minh gọi
đến: “Tiểu Ảnh à,con nói với Quản Đồng, bố và mẹ chuẩn bị đến chỗ các
con ở mộtthời gian. Mẹ con dạo này toàn nằm mơ thấy các con, sợ rằng có
điềmxấu cho nên muốn lên chỗ các con trông nom chăm sóc thì mới yên
tâm.”
Cố Tiểu Ảnh lúcđó
đang ở trong phòng cách âm, nghe xong những lời nói như vậy của bốchồng, mà hàm dưới như sắp rớt xuống chân đến nơi: “Trông nom chúngcon thì bố
mẹ mới an tâm ư? Nhưng bố à, bố mẹ đến thì chúng con mớikhông yên ổn
đấy!”
Đấy là còn chưanói
đến những thói quen sinh hoạt đều căn bản khác nhau, những trậnchiến cảm xúc mãnh liệt lúc nửa đêm giờ biết giải quyết thế nàođây?
Khỏi phải nói,lời của Hứa Tân quả là đúng: Cố Tiểu Ảnh đích thị là một nữ lưumanh đầu óc chứa đầy cặn bã.
(3) Và là thế cuộcsống hợp cư của cô giáo Cố chính thức bắt đầu!
Sáng thứ bảy, CốTiểu Ảnh bị Quản Đồng kéo tới bến xe chuyển
tiếp đường dài. Đêm hômtrước Cố Tiểu Ảnh thức khuya viết tiểu thuyết,
không được ngủ đủgiấc, mở miệng ra là ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt
mở đi theoQuản Đồng, vừa đi vừa ngủ chập chà chập chờn.
Chờ chuyến xe củabố mẹ chồng đến dài cả cổ, Cố Tiểu Ảnh chẳng phải mất nhiều côngnhìn ngóng, lập tức đã trông thấy chiếc áo bông đỏ
mà mình mua choTạ Gia Dung. Ngó nghiêng sang bên cạnh tiếp tục thấy ngay chiếc áo vestchuyêndùng để tiếp khách của Quản Lợi Minh. Cố Tiểu Ảnhcòn chưa kịp mở miệngthì Quản Đổng đã rảo bước luồn lách qua đám đông. Cố
Tiểu Ảnh thấy vậy c>ốngquýt chạy theo, trên đường còn bị người ta va
hành lý vào người mà vẫn phảinghiến răng chịu đựng không thèm chấp, chỉ
cố lách được ra phía trước.
Cuối cùng thì cũng đếnđược chỗ vợ chồng Quản Lợi Minh đứng, Cố Tiểu Ảnh tay quệt mồ hôi, miệng cất tiếngchào: “Con chào bố mẹ, bố mẹ
đến rồi ạ!”
QuảCố Tiểu Ảnh thìvui mừng cười đáp: “Tiểu Ảnh, con cũng đến đón chúng ta à?”
Trong lúc nói chuyệnthì đã tìm thấy được hành lý, Quản Đồng
liền xách ra ngoài. Tạ Gia Dung tay laumồ hôi đi theo phía sau. Cố Tiểu
Ảnh vẫn muốn ngáp mà phải cố nhịn, kết quả lànước mắt trào hết cả ra.
Quản Lợi Minh đi phíatrước Cố Tiểu Ảnh than vãn: “Sao mà đông thế, biết thế này để vài hôm nữa mới tới.”
“Để sau rằm thánggiêng thì tất cả mọi người đều phải quay trở lại thành phố để đi làm ạ.” – CốTiểu Ảnh vừa đi đằng sau vừa đáp.
“Đâu phải thế. Bố vừanói chuyện với một người đứng bên cạnh.
Anh ta nói đi làm cho một công trình ởphía bên này, mỗi tháng kiếm được
hơn 2000 tệ. Vợ anh ta thì đi giúp việc cho mấyngười đang ở cữ, mỗi
tháng cũng được hơn 2000 tệ.” - Quản Lợi Minh thở dài, “Thậtlà, anh ta
nói 18 tuổiđã ra đây đi làm rồi, bây giờ cứ mỗ>i tháng gửi về nhàmấy
nghìn tệ, năm ngoái vợ anh ta còn sinh được một đứa con trai nữa.”
Nói đến đây, không chỉQuản Lợi Minh mà cả Tạ Gia Dung đều lộ
rõ vẻ mặt thèm muốn. Cố Tiểu Ảnh thì cứmải miết đi, đến mí mắt cũng
chẳng dám ngẩng lên. Quản Đồng cũng có chút khó chịu,nhưng cố nhịn,
không nói g.
Thế nhưng Quản LợiMinh vẫn chẳng bỏ qua cái chủ đềnày, quay lại tiếp tục hỏi Quản Đồng:
“Quản Đồng, một thángcon kiếm được bao nhiêu?” Quản Đồngcau mày đáp: “Hơn 4000 tệ ạ.”
“Cuối năm có tiền thưởngchứ?" – Quản Lợi Minh tiếp tục.
“Công chức thì lấyđâu ra tiền thưởng cơ chứ!> - Quản Đồng
đặt hành lý bên đường, vừa giơ tay vẫytaxi vừa hơi bực bội trả lời:
“Những người qua được kỳ sát hạch cuối năm thì sẽcó tiền lương tháng 13, coi như là tiền thưởng”.
Quản Lợi Minh nhẩm tính rất nhanh, rồi lộ rõ vẻ có đôi chút thất vọng:
“Conđọc biết bao nhiêu sách như thế, mà một năm kiếm được có năm vạn
tệ!”
Rồi lại lẩm bẩm mộtmình: “Thế mới bảo đọc sách nhiều có ích lợi gì đâu.”
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầulên nhìn Quản Đồũi bíxị, không nhịn được ngáp một cái.
Tạ Gia Dung vẫn thế,chẳng nói câu nào, chỉ lặng lẽ đi cạnh Cố Tiểu Ảnh, mỉmcười nhìn con trai mình,rồi lại quay sang nhìn con dâu.
Đúnglà một gia đình chẳng có hứng thú nói chuyện với nhau gì cả!
Bữa trưa đã được sắpxếp ổn thỏa: Cố Tiểu Ảnh làm bốn món ăn
với một bát canh, lần này coi như là lầnu tiên Cố Tiểu Ảnh đích thân
xuống bếp trổ tài phục vụ bố mẹ chồng. Kết quả nhậnđược rất đáng khích
lệ, tất cả các món kể cả canh đều hết sạch, nhưng Cố Tiểu Ảnhcứ cảm thấy dường như có cái gì đó bất thường.
Đến khi quan sát mọingười trong bữa tối thì Cố Tiểu Ảnh mới
tỉnh ngộ ra: bất kể cô,>Cố Tiểu Ảnh,có làm món ăn gì đi chăng nữa,
ngon hay không thì đối với bố mẹ chồng rốt cục cũngchỉ là một bữa cơm mà thôi. Dù cho có hỏi ý kiến đi chăng nữa thì bọn họ sẽ vẫnchỉ trả lời:
“ngon, rất ngon”, nhưngnếu hỏi ngon thế nào thì lại không thể nàochỉ
rađược.
Ngược lại, những
móncá chua ngọt, hoa bầu dục xào mà Cố Thiệu Tuyền nấu, hay món cà bung, sơn dượcquế hoa, thịt viên rượu nếp của La Tâm Bình làm thì đều rất
được hai người chú
Hóa ra là như vậy, đốivới những người thạo nghề thì thức ăn ngon phải hơn hẳn, còn với những ngườikhông thạo nghề mà nói thì ngon hay không ngon cũng
chẳng khác gì nhau là mấy.
Đây quả là một triếtlý – Cố Tiểu Ảnh chợt thốt lên trong lòng.
Nhưng chung quy lạithì đây vẫn là một chuyện tốt đẹp, vì kinh nghiệm đã mách bảo cho Cố Tiểu Ảnhbiết: một nhà mà có tới hai người đầu bếp giỏi như Cố Thiệu Tuy với La TâmBình, thì thế nào cũng có phát sinh sai sót hay rắc rối phiền hà này nọ, rồi dẫntới là chẳng ai chịu nhường nhịn ai; còn nếu như nhà mà chỉ có một người giỏi nấuăn thôi thì gia
đình chắc chắn sẽ êm đềm hòa thuận cơm lành canh ngọt hơn nhiều.
Buổi tối, bắt đầu nảysinh vấn đề.
Sau khi kết hôn, CốTiểuẢnhQuản Đồng thỏa thuận duy trì một
nếp sống sinh hoạt có quy luật: cứ bảygiờ tối là bắt đầu ăn cơm, chăm
chú xem “Bản tin thời sự”, bảy rưỡi là ăn xong,Quản Đồng có nhiệm vụ rửa bát còn Cố Tiểu Ảnh thì cứ ôm cái điều khiển mà chuyểnkênh từ kênh 1
đến kênh 50 rồi lại từ kênh 50 vềkênh 1, thỉnh thoảng mà cóchương trình
nào hay hay thì sẽ xem thêm vài phút; đúng tám giờ Quản Đồng rửa
xongbát, Cố Tiểu Ảnh tắt ti vi, cả hai cùng bậtính lên, một người thì
đọc báo mạngtrong phòng đọc, một người thì viết tiểu thuyết trong phòng
ngủ; chín rưỡi thìra bên ngoài đi dạo, đi nửa vòng xung quanh khu nhà,
khoảng 1500 m (tất nhiên,cô giáo Cố lười biếng của chúng ta chuyên tìm
lí do để trốn đi bộ); mười giờvềnhà, tắm rửa sạch sẽ rồi tại tiếp tục ai bận việc của người đấy; đúng mười mộtgiờ thu dọn mọi thứ chuẩn bị nghỉ
ngơi, nếu như một trong hai người cần phảilàm thêm thì sẽ ngủ riêng… Đây quả là một cuộc sống cực kỳ điều độ, mà vẫn thườngbị Hứa Tân gọi trêu
là: “cuộc sống c>a những con người nghỉ hưu trước tuổi”.
Thế nhưng cuộc sốngnhư hưu trí có giờ giấc điều độ này cuối
cùng cũng đã bị thế giới thực tại náođộng ầm ĩ làm cho bị phá vỡ hoàn
toàn.
Nhà bây giờ do
cóthêm hai người, cho nên không thểtắt tivi được rồi, vì đối với Quản
Lợi Minh vàTạ Gia Dung thì đây là kênh thông tin duy nhất kết nối họ với thế giới bênngoài. Huống hồ Tạ Gia Dung còn không biết chữ, thì làm sao mà đọc báo được,cho nên tivi trở thành cách giải trí tiêu khn duy nhất
của bà. Thế nhưng Cố TiểuẢnh lại là người màchỉ cần có một chút tiếng
động quấy nhiễu là đã không thểnào làm việc được, thế nên cả một buổi
tối trôi qua, Cố Tiểu Ảnh cứ ngồi gõ rồilại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối
cùng chỉ viết được tổng cộng có 185 chữ tất cả…
Ban đêm, sau khi tắtđèn bàn thì Cố Tiểu Ảnh bỗng nghe loáng
thoáng thấy tiếng ca nhạc từ phòngngoài vọng vào, trong lòng tức phát
điên.
Hơn mười giờ, Quản
LợiMinh và Tạ Gia Dung tắt tivi chuẩn bị đi ngủ, Quản Đồng rời khỏi
phòng đọc kiêmphòng dành cho khách, tay cầm theo tờ báo sang phòng khách đọc, nhường chỗ chobố mẹ ngủ.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngcũng cảm thấy được thoải mái.
Thậtlà không thể nào hiểu nổi, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình chẳng khác nào một con cúnkhôngcó được cảm giác an toàn, thận trọng hít hít ngửi ngửi
cái nơi mà vốn làlãnh thổ của mình, chỉ hận một nỗi là không được như
loài chó, tè ra một bãi đểđánh dấu phạm vi của mình mà thôi. Bây giờ
lãnh thổ của Cố Tiểu Ảnh đã bị ngườikhác dẫm đạp làm lung tung tới mức
không phân biệt được nữa rồi, còn Cố Tiểu Ảnhthì đang không biết đây có
còn là nhà mình nữa không, hay chỉ còn là một đống lộnxộn.
C Tiểu Ảnh rất muốnkhóc mà nước mắt không chảyra nổi.
Nghĩ tới đây thì chẳngthể nào viết tiếp được nữa. Cô dứt
khoát mang theo quần áo ngủ đi vào phòng tắm,tắm một lát rồi hối hả mặc
quần áo ngủ vào, xách đồ lót thay để giặt mang rangoài. Đi qua phòng
khách cô bắt gặp ánh nhìn của Quản Đồng, anh “a” lên một tiếngnhưng Cố
Tiểu Ả không thèm đếm xỉa gì, mà lườm cho một cái. Thực ra Quản Đồng
cũngđâu có tội tình gì, tại Cố Tiểu Ảnh tự dưng lại đi ngủ sớm thế này
khiến Quản Đồngkhó tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Anh lại càng có vẻ
sửng sốt khi nhìn thấy CốTiểu Ảnh tắm xong mà mặc quần áo trên người?
Thế mới thấy, điểm lợilớn nhất của việc không có người lạ
trong nhà, chính là được thoải mái không phảimặc gì trên người, Cố Tiểu
Ảnh chán nản rút ra kết.
Tối hôm đó là trăngthanh gió lồng lộng thổi, quả là hợpvới lòng người!
Câu này nói thì là: Vợchẳng bằng vợ lẽ, vợ lẽ chẳng bằng nhân tình, nhân tình chẳng bằng nhân tình mới!
Thế nhưng, nghĩ tớisát bên phòng còn có người, nên hai người
không còn dám thoải mái như trước!Đôi tình nhân vụng trộm lúc nào cũng
có cảm giác nơm nớp!
Trên trán Quản Đồng mồhôi lấm tấm khi Cố Tiểu Ảnh nhắc lại chuyện Đoàn Phỉ
kể suy nghĩ: “còn khó hơncả học tiến sỹ?”, thì Quản Đồng đã không nhịn
được bật cười thành tiếng. Quản Đồngkhông nói gì, chỉ ập tới hôn để bịt
miệng của người con gái hay nghĩ lung tungnày.
Mãi lâu sau khi nới lỏngra, Cố Tiểu Ảnh thở hổn hển, hỏi: “Ôngxã à, anh đã khóa cửa chưa đấy?”
“Khóa rồi” – Quản Đổngkhông nhịn được trợn mắt - “Em tập trung chút đi.”
Cố Tiểu Ảnh mỉm cườitinh quái, ánh mắt lộ rõ những tia ranh
ma, Quản Đổng có đôi chút giật mình,còn chưa kịp phản ứng lại thì đã
thấy Cố Tiểu Ảnh bò lên trên người cắn mạnh mộtphát vào vai mình.
Suýt nữa thì Quản Đổngbật lên một tiếng “Á”, nhưng tiếng “Á” còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã kịp chặnlại?!
Sau đó cô mới nghe thấyQuản Đồng nghiến răng nghiến lợi khẽ rít bên tai mình: “Cố Tiểu Ảnh, em điênà!”
“Á á, em chỉ muốn bộclộ một chút cảm xúc mãnh liệt thôi mà…” – Cố Tiểu Ảnh nheo nheo m>ắt nở nụcười mê hoặc, giơ tay xoa xoa mồ hôi sau lưng cho Quản Đồng - “Anh tiếp tục đi,tiếp tục đi...”
Quản Đồng hận một nỗichẳng thể bóp cổ cô gái ranh mãnh này,
nhưng nhìn thấy khuôn mặt ửnghồng trướcmắt, đôi mắt rạng ngời như một
ngấn nước lấp lánh, ánh mắt nhìn anh dịu dàng,thì Quản Đồng dường như
thấy ngạt thở.
Chỉ trong
một giây,mà cũng có thể là hai giây, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh cảm thấy chẳngkhácnào như đang được quay lại đêm tân hôn ngọt ngào, men say tình yêu ngây ngất.Nhiệt độ bên ngoài lại lên tới 38 độ C, những
đàn muỗi vằn đang hoành hành tácchiến, thì trong căn phòng tại thành phố R này, anh chi khát khao muốn Cố Tiểu Ảnhsẽ dính vào cơ thể mình, mãi
mãi không bao giờ tách rời.
Anh không kiềm đượchơi thở hổn hển, một giây sau, huy động
toàn sức, mạnh mẽ tiến vào bên trong.Các huyết mạch su dưới lớp da trong não dường như sắp bốc cháy, từng sợi từng sợinhư đang bốc lửa, nóng
bỏng hừng hực.
Chính
trong lúc như sắptan chày thành tro bụi đó thì bỗng nghe tiếng Cố Tiểu
Ảnh khe khẽ dứt đoạn:“Ông xã à, tránh thai, nhớ tránh thai…”
“Biết rồi mà.” - Tốcđộ cùa Quản Đồng càng lúc càng gấp gáp,
mô hôi túa ra mỗi lúc một nhiều:“Chẳngphải là mình đã dùng rồi còn gì.”
“Ý em là...” – Cố TiểuẢnh hơi thở đứt quãng hổn hển cố nói
hết câu: “Ý em là, cần thận bố mẹ anh... bọnhọ sẽ không...sẽ không chọc
thủng cả bao cao su chứ?”
“Á!”
Bao nhiêu huyết quảntrong não Quản Đồng ngay tại giây phút sắp đi tới đích này đã bỗng chốc cháy hếtthành tro.
Nhận thức được khảnăng bản thân trong khi chưa có con đã có
thể bị người phụ nữ, với đống suy nghĩkỳ dị này giày vò, trưởng phòng
Quản đáng thương như sắp phát điên...
(4) Buổi chiều ngày hômsau, Cố Tiểu Ảnh có hẹn cùng với Hứa Tân tới thăm Đoàn Phỉ.
Đoàn Phỉ với cái bụngchửa gần chín tháng ra mở cửa. Ngay khi
cửa vừa mở, đập vào mắt Cố Tiểu Ảnh làcái bụng to của Đoàn Phỉ, cửa mở
rộng hơn chút, vẫn cái bụng đó. Mãi đến khicánh cửa được mở hết ra thì
ánh mắt của Cố Tiểu Ảnh mới dịch chuyển từ cái bụngbầu lên tới mặt của
Đoàn Phỉ.
Một tháng rồi
không gặp,bây giờ mặt của Đoàn Phỉ đã béo ra tới mức có chút biến dạng,
chẳng còn thấychút dáng vóc con gái nào nữa, các đốm nám càng ngày càng
nhiều. Hứa Tân lúcnày đứng sau Cố Tiểu Ảnh mới lên tiếng: “Thế nào, mình nói không sai chứ, chắcchắn là con trai rồi! Các cụ thường nói sinh con trai dễ bị xuống sắc, cậu cứnhìn chị mình là biết!”
Lời nói còn chưa dứtthì đã thấy một cuộn giấy vệ sinh văng tới!
Cố Tiểu Ảnh giương mắtra nhìn thân thủ Đoàn Phỉ vẫn nhanh
nhẹn như ngày nào, quay đầu nhìn Hứa Tânđang gỡ giấy vệ sinh trên đầu
xuống, thì chậc lưỡi tấm tắc: “Sư tỷ à, vẫn lợi hạinhư thế!”
Đoàn Phỉ cười ha ha,được Cố Tiểu Ảnh cẩn thận đỡ ngồi xuống ghế sofa.
Cố Tiểu Ảnh lo lắngnhìn bụng của Đoàn Phỉ, vừa ngồi xuống vừa thấp thỏm hỏi: “Sư tỷ à, bụng chị thếnày có nặng quá không, sẽ không bị vỡ đấy chứ?”
“Làm sao mà vỡ được.”– Đoàn Phỉ cười híp mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Bảo Bảo nhà chị rất khỏe mạnh, sẽkhông gây phiền hà cho mẹ
Cố Tiểu Ảnh hiếu kìvén vạt áo của Đoàn Phỉ lên: “Sư tỷ à, con trai chị không đạp sao?”
“Đạp á, có chứ, lúcnãy vừa đạp xong đấy.” – Đoàn Phỉ không
ngại ngần tiếp tục vén lớp áo lenlên, để lộ cái bụng tròn căng, thở
dài: “Thực ra chị vẫn thích nó là một bé gáihơn.”
“Trai gái gì mà chẳngđược, miễn là khỏe mạnh.” – Cố Tiểu Ảnh
có vẻ còn tỏ ra sốt sắng hơn cả Đoàn Phỉ,“Sư tỷ, chị mau mặc áo vào đi,
đừng để bị cảm lạnh đó.”
“Không sao đâu, nhàchị vốn dĩ rấtấm mà.” - Đoàn Phỉ cúi đầu chăm chú gõ
gõ vào cái bụng tròn đanglộ ra của mình: “Con ngoan à, đạp một cái cho
các cô xem đinào.”
Chẳng thấy động tĩnhgì.
“Con ngoan à, đạp mộtcái đi, nhanh lên nào, ngoan, biểu diễn một chút nào!” - Đoàn Phỉ lại gõgõ vàobụng mình.
Vẫn chẳng có chút độngđậy nào.
“Ngủ mất rồi à, khôngnghe thấy lời mẹ à?” - Đoàn Phỉ cao
giọng, vẫn không thấy phản ứng gì, bèn vỗ mộttiếng: “bốp” vào bụng của
mình, âm thanh giòn giã, dọa cho Cố Tiểu Ảnh và cả HứaTân giật nảy mình.
Cả hai thực sự đã bịcái tiếng vỗ đó làm cho một phen kinh sợ, giây lát sau mới quay ra nhìn nhau,ngây người chẳng nói một lời, nhưng
cùng nghĩ: một bà mẹ bạo lực như thế và mộtthai nhi mạnh mẽ như thế,
không biết liệu sau này đứa trẻ sinh ra có suốt ngàyđánh nhau không nhỉ?
Sau một hồi vỗ vỗ đậpđập không có tác dụng gì, Đoàn Phỉ rốt
cục phải thừa nhận con mình quả là cóchút bướng bỉnh, nên mới từ bỏ ý
định bắt Bảo Bảo biểu diễn một phen cho mình mấtmặt.
Cố Tiểu Ảnh nhìn vẻtiếc nuối của Đoàn Phỉ, một người phụ nữ
chỉ còn mười mấy ngày nữa là sẽ sinhcon, thật không biết phải nói với bà chị mình thế nào nữa.
Rồi Đoàn Phỉ tự nhiênchợt nhớ ra điều gì đó vội hỏi Tiểu Ảnh: “Này ruồi con, bố> mẹ chồng em đã đếnchưa?”
CốTiểu Ảnh khổ tâm than vãn: “Chịkhỏi phải nhắc đến, sư tỷ à, mới được
một ngàymà cuộc sống của em đảo lộnhết cả! Trước kia cả nhà hai vợ chồng giờ giấc sinhhoạt cựckỳ cố định điều độ, giờ có thêm hai người nữa là
đã loạn hết cả lên!”
“Em
phải chịu khóđi!” - Đoàn Phỉlườm Cố Tiểu Ảnh một cái, cười đau khổ: “Bố
mẹ chồng em như thếlàquá tốt với em rồi đó, đổi lại nếu chị là em, chưa
biết chừng bây giờ đến buồnbực mà cũng lười nói nữa đấy.”
Đoàn Phỉ không hề giấugiếm – mấy ngày này quả thực cuộc sống của chính chị có chút đáng sợ và khó chịu.
Vì con dâu có thai,mà mẹ của Mạnh Húc từ tận tỉnh W lên thành phố G, nói muốn lên chăm sóc đỡ đầncon dâu. Biết tin đấy, Mạnh Húc tất
nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng chínhĐoàn Phỉ thì lại thấy có chút
bất tiện, dù rất ảm kích tấm lòng của mẹ chổng.
Nhưng có ở chung rồithì mới thấy biết bao nhiêu phiền phức
đua nhau xuất hiện: Đoàn Phỉ do bụng tomà đi đứng bất tiện, cho nên việc nhà chủ yếu do Mạnh Húc làm. Thế nhưng bà mẹchồng trông thấy như vậy
thì lại khôngđược vừa ý hài lòng, bà nhẫn nhịn được cóba ngày, rồi cuối
cùng một tối nọ đã quyết định mở lời.
Sắc mặt bà xám xịt,nhìn Đoàn Phỉ nói: “Phỉ Phỉ, mẹ nói cho
con điều này, mang thai cũng chẳng phảilà một chuyện gì quá ư to tát; ở
quê ta, cho dù phụ nữ bụng có to đến mấy thì cũngkhông thể để cho chồng
làm việc nhà được
Đoàn Phỉ đang uống sữa,nghe được câu nói đó, suýt chút nữa thì phun cả bụm sữa ra ngoài.
Bà mẹ chồng nghe thấytiếng bát đĩa lách tách từ phòng bếp
Mạnh Húc đang rửa vọng ra, cố nén bực tứcbảo với con dâu: “Mẹ không biết các con ở thành phố thế nào, nhưng ở quê thìđàn ông là ông trời, còn
đàn bà là phải nấu cơm rửa bát đẻ con. Con cũng thấy rồiđấy, ở quê ta,
đàn bà đến mâm cơm tết còn không được ngồi ăn ở bàn... thế thìlàm sao có thể để đàn ông làm việc nhà được cơ chứ?”
Đoàn Phỉ rất bựcnhưng lại nghĩ mình thân làm con dâu, phải
nhẫn nhịn, đành cam chịu ngồi cả tốitiếp thu bài giảng “tam tòng tứ đức” của mẹ chồng giáo huấn. Không biết có phảido Đoàn Phỉ có vẻ rất ngoan
ngoãn khiếm tốn, biết tiếp thu không, mà trong mấyngày sau đó, mẹ chồng
lại còn tiếp tục nhiệt tình “lên lớp giảng bài” cho côhơn cả một giáo sư đại học. Bà đưa ra đủ lời nhận xét phê bình, về tất cả mọithứ của Đoàn
Phỉ - như việc cô uống mỗi ngày một bình sữa là quá lãng phí, bởivì thậm chí đến những người phải suốt ngày suy nghĩ động não như Mạnh Húc thì
lạichẳng được uống, hay việc Đoàn Phỉ đặt trước phòng dịch vụ riêng
trong bệnh việnsau khi sinh cũng là không cần thiết, bởi vì khi bà sinh
Mạnh Húc thì thậm chícũng chẳng cần cả tới bệnh viện, thế mà Mạnh Húc
vẫn khỏe mạnh trưởng thành đượcnhư bây giờ; nên chỉ cần Đoàn Phỉ nhắc
tới chuyện đó là lập tức mẹ chồng bĩumôi: “tiền đấy để mà mua thịt cho
con ăn...”
Ngày nào Đoàn
Phỉ cũngtức đến mức muốn cười, mà cười cũng không nổi, thành ra khóc
chẳng được mà cườicũng chẳng xong.
Nhưng biết bao nhiêu ấmức như vậy không thể cứ một mình giấu
mãi trong lòng được, nên bao nhiêu oántrách cô đổ hết lên người Mạnh
Húc. Bởi vậy nên tối nào trước khi đi ngủ cô cũngxả một trận bực dọc đả
kích Mạnh Húc, vì không thể nín nhịn được. Ban đầu thì MạnhHúc thấy mẹ
mình thật là quá cổ hủ rồi, lâu dần thì lại thấy vợ mình cũng quá
lắmmồm, đành lấy cớ viết luận văn mà trốn sang phòng đọc.
Cũng có thể do ngườiđang mang thai thường nhạy cảm, nên đêm nào Đoàn Phỉ cũng ôm gối khóc lóc mộtmình.
Đến khóc mà Đoàn Phỉcũng không dám khóc to, chỉ dám nức nở
khe kh đến lúc nào khó thở quá mới dámphát ra một tiếng nghẹn ngào cho
dễ chịu.
Thỉnh thoảng cô
cũngthấy hối hận, không biết mình hồ đồ thế nào mà lại đồng ý cưới con
người này! MạnhHúc thì tốt thôi, nhưng sao mà mẹ anh ta, lại có thể
khủng khiếp đến như vậy?
Nhưng cứ mỗi lúc nhưthế, đứa con trong bụng lại khẽ cựa quậy đạp đạp
chân khiến cho tâm trạng ĐoànPhỉ lại trở nên dịu nhẹ tựa hồ một mặt nước phẳng lặng.
Đó là bảo
bối của côvà Mạnh Húc, là đứa con mà cuộc hôn nhân tốt đẹp đã mang đến
cho hai người. Côyêu Mạnh Húc như thế, yêu cái gia đình nhỏ bé này như
thế, suốt cả một đời nguyệndùng tất cả trí tuệ của mình để trợ giúp cho
từng bước tiến vững chắc của chồng,còn Mạnh Húc cũng không ngừng nỗ lực, nhằm có thể mang tới cho hai mẹ con cô mộtcuộc sống tốt đẹp và đầy đủ
nhất... anh ấy như thế, cô còn gì có thể oán tráchđược nữa đây?
Đêm nào Đoàn Phỉ cũngnằm tự nhủ với mình bao lời lẽ như thế
rồi mới dần dần thiếp đi một cách mệt mỏitrong đêm khuya vắng tĩnh lặng.
Nhưng điều khiến choĐoàn Phỉ cảm thấy ấm áp nhất vẫn là, có
những đêm bị chuột rút tới mức phải tỉnhgiấc vì mồ hôi ra đầm đìa, thì
phát hiện ra người đàn ông của cô, cứ ngỡ là đãngủ lại ở phòng đọc ngồi
dậy bên cô, bật chiếc đèn ngủ đầu giường lên, xoa bópcho cô từng tí
một... nét mặt rất mệt nhọc nhưng ánh mắt thì lại vô cùng chuyêntâm.
Chính Đoàn Phỉ cũngkhông biết là anh đã trở về phòng nằm lúc
nào, thậm chí đêm hôm sau, anh vẫn cứbảo là sẽ ngủ ở phòng đọc nhưng đến nửa đêm thì lại phát hiện ra anh đã nằm bêncạnh rồi... Hơi ấm và hạnh
phúc này khiến cho Đoàn Phỉ không khỏi cảm thấy thựcsự áy náy, và quyết
định từ sau sẽ kệ cho mẹ chồng có nói gì đi chăng nữa, cô cũngsẽ cố gắng nhẫn nhịn, không có lấy một tiếng oán trách.
Cứ thế mà gia đình bénhỏ lại sóng yên bể lặng.
Cho đến một ngày.
Nguyên nhân dẫn tớimâu thuẫn của lần đó đơn giản tới mức nực
cười – ngày hôm đó Đoàn Phỉ và mẹ chồngcùng ngồi xem tivi, truyền hình
đang chiếu một bộ phim kể về câu chuyện của mộtkẻ thứ ba, Đoàn Phỉ thuận miệng buông lời nhận xét: “Loại đàn ông như thế đángbị ngàn đao phanh
thây.”
Kết quả làm cho mẹ chồngkhông vừa ý, nhìn Đoàn Phỉ nói: “Đàn ông sớm ba chiều bốn, là vì
tự anh ta cũngcó bản lĩnh nên mới nhiều đàn bà con gái thích. Giống như
Mạnh Húc nhà chúngta, là một giáo sư, có học vấn, mỗi năm kiếm được mười mấy vạn tệ, quả là bản lĩnhkhông nhỏ. Ở quê mà những người như thế, nếu có một chút tâm địa thì mọi ngườicũng chẳng thấy gì là không tốt. Đàn
ông suy cho cùng thì không giống đàn bà.Con xem, đàn bà sau khi đẻ con
rồi không muốn an phận cũng không được, có muốnsớm ba chiều bốn cũng
chẳng được, đúng không nào? Suy cho cùng, làm gì có aithèm những người
phụ nữ đã chồng con rồi chứ!”
Đoàn Phỉ nghe xonghoàn toàn chấn động.
Cô sớm đã biết mẹ chồngcủa mình có quan niệm trọng nam khinh
nữ tới mức “siêu phàm thoát tục”, nhưngquả thực không thể ngờ là cái sự
siêu phàm thoát tục đó lại đạt tới mức trái vớiđạo đức thông thường như
vậy?!
Thế là lần này
khôngthể nhịn nổi nữa Đoàn Phỉ đã bùng phát một cuộc cãi vã nghiêm trọng tới mứcchưa từng có trước đó với Mạnh Húc, cả buổi tối chỉ xoay quanh
một vấn đề: “Hoặclà mẹ anh đi, hoặc là tôi đi!”
Mạnh Húc đúng là thậtsự bất lực vì không biết phải làm thế nào mới có thể hài lòng cả hai người.
Mẹ đẻ anh đã hơn 60tuổi rồi, xa xôi cách trở tới đây chăm sóc con dâu, anh không thể tìm được lýdo gì để bảo bà quay về cả; còn vợ
anh thì sắp đẻ đến nơi rồi, mà tức giận tớimức run cả người như thế kia, lại không ngừng khóc lóc than vãn, như vậy chẳngthể tốt cho đứa trẻ
trong bụng một tí nào... Nhưng anh phải nói gì bây giờ?...Anh có thể nói được gì bây giờ?o:p>
Nói “mẹ hãy quay vềđi”... hay nói “em cưới anh thì phải chấp nhận đi”
hay sao??... Chẳng phải là cảhai cách nói đều là những hình thức bảo họ
tự sát??? Ngay lúc đó, Mạnh Húc muốnphát khóc đi được.
Đến cuối cùng, MạnhHúc bị dồn vào bước đường cùng, đành phải
gọi điện cho chị gái ở quê cầu cứu,quên hết cả thể diện mà kể lại đầu
đuôi câu chuyện cho chị gái nghe, rồi vannài chị hãy tìm ra lý do gì đó
để đưa mẹ về. Chị gái Mạnh Húc sau khi nghe xongcâu chuyện thì tức giận
vô cùng, đã lớn tiếng quát mắng Mạnh Húc trong điện thoạicả nửa tiếng
đồng hồ, nói rằng cha mẹ mất bao nhiêu công sức khổ sở để nuôi dạyhai
chị em nên người, thế mà giờ chỉ vì vợ mà Mạnh Húc dám đối xử với mẹ như thế,rồi chỉ trích Mạnh Húc cả một tràng giang đại hải.
Mắng chán chê rồi, bàchị cũng mủi lòng, cuối cùng vẫn phải
thương tình gọi điện cho mẹ đẻ, bảo là ởnhà có chuyện lớn, có thế mới
lựa lời tìm được lý do mà đưa được mẹ về lại tỉnhW, còn mâu thuẫn giữa
Đoàn Phỉ và Mạnh Húc cũng dần dần sau một thời gian hòagiải mới cơm lành canh ngọt.
Thế nên Đoàn
Phỉ bâygiờ mới bình yên vui vẻ, nhưng sâu thẳm tận đáy lòng cô vẫn buồn
rầu áy náy đếnmức ngay khi ngồi trên ghế sôfa, lắng nghe tiết tấu êm dịu lắng đọng của khúcnhạc đêm cô vẫn đúc rút ra kết luận: “Ruồi con à, em
phải khắc cốt ghi tâm haiđiều; thứ nhất, em đang rất hạnh phúc rồi; thứ
hai, dù cho em có hạnh phúc thếnào đi chăng nữa thì lúc nào cũng phải cố giữ được một cái đầu minh mẫn để sẵnsàng cho những điều phiền muộn sẽ
đột ngột xảy ra bất cứ lúc nào.”
Như một con quạ kêu“oa oa” từ đỉnh đầu bay qua... Cố Tiểu Ảnh
nhìn khuôn mặt sầu não của sư tỷ,không nói lời nào, cúi đầu trầm mặc.
Thế nhưng thực tế đãcho thấy, những lời bà chị này nói hoàn
toàn đúng, phiền muộn sẽ tuyệt đốikhông bỏ qua cho một ai hết.
Nguyên nhân bắt đầulà sau khi Cố Tiểu Ảnh rời khỏi nhà Đoàn
Phỉ, cùng với Hứa Tân đi dạo một vòngbách hóa, tất nhiên hai người chẳng thể nào ra về tay không – Hứa Tân tìm đượccho mình một bộ quần áo, còn
Cố Tiểu Ảnh thì cũng kiếm được một chiếc túi da giảmgiá
Về tới nhà, Quản LợiMinh trông thấy Tiểu Ảnh tay cầm theo hai chiếc túi bèn rất thắc mắc hỏi: “Saocon ra khỏi nhà mà xách hai túi gì
vậy?”
Cố Tiểu Ảnh
tronglòng nghĩ, bố chồng mình quả thật mắt còn tinh hơn cả mẹ chồng chứ
chẳng vừa,nhưng vẫn vui vẻ hòa nhã trả lời: “Cửa hàng bách hóa có giảm
giá, vừa qua mùađông nên đồ qua mùa được giảm giá 40%, chiếc túi này giờ con mua được với giá rấtrẻ.”
“Rẻ th́ tốt” – Quản LợiMinh vui ra mặt: “Thế là bao nhiêu tiền?”
“Giảm giá 40% th́ c̣nhơn 600 tệ” rồi Cố Tiểu Ảnh mau chóng
giải thích thêm: “Đây là túi da thật,bình thường phải được bán với giá
hơn 1000 tệ”
“Cái gì,
những 600 tệ?”– Nghe thấy thế con ngươi của Quản Lợi Minh trợn hết cả
lên như sắp rớt cả rangoài, suýt chút nữa thì nghẹn: “hơn 600 tệ một
chiếc túi bé xíu thế này?”
Nhìn bộ dạng tỏ vẻkinh ngạc khó tin đó của Quản Lợi Minh, Cố
Tiểu Ảnh lúc này mới ý thức được độnghiêm trọng của những lời nói của
mình, trong lòng thầm kêu khổ: “Sớm biết thếnày đã bảo là chỉ có 60 tệ,
trời ạ, trong “Băng dính hai mặt” chẳng phải cũngđã nói rồi sao, tuyệt
đối không được nói giá tiền thật cho bố mẹ chồng biết,sao mình lại có
thể ngu ngốc phạm phải sai lầm thế này cơ chứ!”
Nhưng Cố Tiểu Ảnhkhông hề ngờ tới, Quản Lợi Minh so với người đàn ông trong “Băng dính hai mặt”kia còn hiểu biết gấp bội, bởi vì ông
ta không đơn thuần chỉ nghĩ tới chuyệngiá cả hàng hóa thị trường, mà
thậm chí đã tỏ ý muốn điều tra việc phân chiathu nhập trong gia đình
rồi.
Quản Lợi Minh nghiêm khắc gọi Quản Đồng đang ở trong phòng đọc: “Quản Đồng,con mau ra đây!”
Quản Đồng ra khỏiphòng đọc, đứng nhìn hai người mặt mày ủ rũ: “Sao thế ạ, mẹ làm xong cơm rồi ạ?”
“Quản Đồng à, các concòn trẻ nên còn chưa tiền khó như thế
nào, thế mà đã dám phung phí như vậy, đợiđến khi về già, những lúc bệnh
tật ốm đau hay gặp phải tai họa gì thì biết làmthế nào?” – Quản Lợi Minh buồn rầu căn vặn – “Một chiếc túi thôi mà hơn 600 tệ,sao các con chẳng
biết tiết kiệm gì thế hả?”
Quản Đồng nhìn Cố TiểuẢnh đang đứng ngây như phỗng, lại thấy
chiếc túi trong tay cô, thì lập tức hiểura sự tình, bèn cất tiếng nói
với Cố Tiểu Ảnh: “Em về phòng thay quần áo đi, mẹnói sẽ làm món thịt bò
xào sả ớt cho chúng ta, chuẩn bị ăn ngay thôi.”
“Vâng!” – Cố Tiểu Ảnhngoan ngoãn đáp lời, nhìn lại Quản Đồng
đầy cảm kích, chẳng đợi Quản Lợi Minh kịpphản ứng đã tót người về phòng, tránh xa vùng tâm bão đáng sợ kia.
Quản Lợi Minh nhìnbóng dáng Tiểu Ảnh khuất sau cánh cửa phòng ngủ khép chặt thì tức giận: “Quản Đồng,con lại còn bênh vợ, nó...”
Chẳng đợi Quản LợiMinh nói hết câu, Quản Đồng đã ngắt lời:
“Bố à, Tiểu Ảnh đâu phải quá phung phíđâu, cô ấy đều đã cố mua hàng giảm giá rồi mà...”
Nhưng
không ngờ cũngchưa nói xong thì đã bị Quản Lợi Minh chặn lại: “Giảm giá
rồi mà vẫn 600 tệ!Cái thể loại túi gì mà những 600 tệ chứ!”
“Bố à, tiền cô ấy tựkiếm, thì cô ấy tiêu, có gì sai đâu cơ chứ!” – Quản Đồng lập luận.
“Tiền nó kiếm thì cũnglà tiền của cái nhà này! Nào có thể
tiêu như thế mà sống chứ!” – Rồi bỗng nhiênông sực giật mình: “Quản Đồng à, trong các con ai là người quản giữ tiền trongnhà đấy? Có phải là con đưa tất cả lương cho vợ con không, nên nó mới ăn tiêuhoang phí như
thế?”
Cố Tiểu Ảnh lúc này cũng thay xong đồ mặc ở nhà, ngồi trong phòng ngủ
đãnghe thấy hết mẩu đối thoại vừa rồi giữa hai cha con thì phát cáu,
không hiểu nổiđây là lý lẽ gì nữa. Chưa nói đến chuyện Quản Đồng đâu có
kiếm nhiều tiền hơnmình, mà kể cả anh ấy có kiếm nhiều hơn đi chăng nữa
thì bản thân mình cũng chắcchắn sẽ không bao giờ lợi dụng điều đó
May mà Quản Đồng vẫntiếp tục nhẫn nại giải thích với bố: “Bố
à, tiền ai kiếm thì người đấy tiêu, nhữngchuyện lớn trong nhà thì mới
phải bàn bạc xem xét. Chúng con đều cảm thấy nhưthế là rất phù hợp rồi,
bởi vì việc tiêu pha là rất cần thiết. Bố không biết,chứ đồ dùng ở thành phố đều rất đắt, một chiếc túi mà năm, sáu trăm tệ đã là rấtrẻ rồi. Hơn nữa cô ấy là một giáo viên đại học, lại càng phải chú trọng giữ gìnhình tượng.”
Quản Lợi Minh
vẫn chẳngthể nào hiểu được, lại càng bực tức: “Hình tượng cái gì mà hình tượng, đến lúccấp kíp cần tiền mà lại không có tiền thì các con sẽ biết được lời của bố mẹ chẳngbao giờ sai!”
“Bố, bố yên tâm,chúng con có tiết kiệm mà” – Quản Đồng thấy
rất đau đầu – “Phần lớn thu nhập củachúng con đều được gửi tiết kiệm
định kỳ ở ngân hàng, hơn nữa Tiểu Ảnh còn cótiền nhuận bút viết tiểu
thuyết, cô ấy còn kiếm được nhiều hơn cả con cho nêntiêu tiền cũng chẳng có gì đáng trách.”
“Quản Đồng con thậtlà...” - Quản Lợi Minh tức tới mức chẳng còn biết nói gì nữa.
Vừa đúng lúc Tạ GiaDung từ trong bàn ăn gọi lớn: “Ăn cơm!”
Tạ ơn trời đất, Cố TiểuẢnh vốn dĩ rất sợ thanh âm nặng tiếng
địa phương của Tạ Gia Dung, nhưng lần nàythì không những cô nghe hiểu mà còn cảm thấy thanh âm đó quả thực là rất kỳ diệunữa. Mặc dù Cố Tiểu Ảnh rất tức giận những lời lẽ của Quản Lợi Minh, nhưng cũngcảm thấy là
thuyết phục được ông không dễ, vì vậy muốn giải thích để cho ông cóthể
hiểu được thì không phải là chuyện của ngày một ngày hai, nên là trước
mắtcứ nín nhịn trong lòng, ăn cơm trước rồi tính sau.
Thế là Cố Tiểu Ảnh cốtỏ vẻ bình tĩnh từ trong phòng ngủ bước
ra. Quản Lợi Minh cũng chẳng biết phảirăn dạy quở mắng Cố Tiểu Ảnh như
thế nào nữa, khi không có ai trong nhà lên tiếngủng hộ, nên đành “hừ”
một tiếng rồi quay lưng người bước vào phòng ăn.
Quản Đồng đi phíasau, thấy Cố Tiểu Ảnh mặt mũi không biểu lộ
gì, đang lẳng lặng đi rửa tay, bèncũng theo vào phòng vệ sinh, rồiCố
Tiểu Ảnh đang khom lưng rửa tay mà đặt taymình lên vai cô. Cố Tiểu Ảnh
ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bối rối của Quản Đồngtrong gương, cuối cùng
cũng nén hết bực tức trong lòng mà thở dài một tiếng.
(5) Trong bữa cơm, Tạ GiaDung cố tình đặt đĩa bò xào sả ớt ngay trước mặt Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh cảm độngnhìn bóng dáng của Tạ Gia Dung, trong
lòng tự thấy may mắn cho mình vì có đượcmột bà mẹ chồng vừa tốt bụng lại thương con dâu như thế này, nên bèn chạy theogiúp Tạ Gia Dung bê cơm bê canh.
Đang ăn cơm thì
thấyQuản Lợi Minh than ngắn thở dài: “Đúng là bây giờ đời sống ở đâu
cũng tốt thật,lúc nào cũng có thịt để ăn, có cả nhà xây để ở, rồi con
trai cũng đã lấy vợ...Đúng là mọi chuyện thật tốt đẹp quá rồi, chỉ thiếu một đứa cháu mà thôi.”
Cố Tiểu Ảnh nghe thấycâu nói này lập tức cúi gằm, cắm mặt vào bát ăn cơm, đầu cũng chẳng dám ngẩnglên.
Quản Đồng chau mày:“Bố à, chuyện này thì đâu cần gấp, Tiểu
Ảnh mới bắt đầu công tác, thời gian thửviệc còn chưa hết, bây giờ mà có
con thì chưa phù hợp lắm.”
Cố Tiểu Ảnh lại cảmkích nhìn Quản Đồng, rồi ngay lập tức lại cúi đầu, khổ sở ăn cơm.
Quản Lợi Minh mất hếtcả hứng: “Quản Đồng con nói cái gì? Cái
gì mà thời kỳ thử việc, bố không biết,cũng chẳng muốn biết. Bố nói cho
con biết, sinh con là chuyện lớn, tất cả nhữngchuyện khác đều không quan trọng bằng. Các con kết hôn đã sắp một năm rồi, saovẫn chưa thấy chút
động tĩnh gì thế? Sao không đi bệnh viện kiểm tra thử xem thếnào?”
Câu nói cuối cùng nàythật chẳng khác nào một trái bom, trong chốc lát khiến cho Cố Tiểu Ảnh nổ bùm mộtcái.
Tiểu Ảnh tức giận ngẩngmặt lên,Quản Đồng vẫn nhẫn nại tiếp
tục: “Bố mẹ không phải quá lo lắng, chúngcon đều không làm sao, kiểm tra cái gì cơ chứ!”
“Làm sao mà con biếtcác con không sao?” – Quản Lợi Minh sốt ruột – “Con gà mái
mà không đẻ trứngthì lại chẳng phải lôi ra xem hay sao!”
“Rầm!” – Cố Tiểu Ảnhđặt bát cơm của mình xuống bàn, rời khỏi
bữa, quay mạnh tới mức mà sinh ra cảgió. Quản Đồng vươn tay ra nắm lấy
cô nhưng không nắm lại kịp.
Ngay sau đó lại nghethêm một tiếng “rầm”, Cố Tiểu Ảnh giận dữ dập mạnh cửa phòng ngủ.
Quản Đồng lo lắng,quay lại trách Quản Lợi Minh: “Bố đừng nói
linh tinh nữa có được không! Tiểu Ảnhnhỏ hơn con sáu tuổi, trong lớp của cô ấy, cô ấy là người đầu tiên lấy chồng. Bốbắt cô ấy sinh con bây giờ
làm sao mà cô ấy có thể chuẩn bị tâm lý kịp đây?”
“Chuẩn bị cái gì?” –Quản Lợi Minh cũng hét lớn “Đẻ con thì
cần quái gì chuẩn bị! Mẹ con ngày xưalàm gì phải chuẩn bị cái gì, ngay
đêm tân hôn là đã có con rồi, thế các con rốtcục cần chuẩn bị cái gì
đây? Bố nói cho con biết – Quản Đồng, đừng có coi thườngchuyện này,
không nghe lời người lớn, rồi sẽ có ngày các con phải hối hận. Conthì có thể không cần gì, nhưng con không thể để cho gia đình ta ở quê không
cóngười nối dõi được!”
“Bố thật quá vô lý!”– Quản Đồng hét lớn một tiếng rồi quay người bước
đi. Một giây sau, cánh cửaphòng ngủ lại vang lên một tiếng “rầm” nữa.
“Thằng bất hiếu, láotoét!” – Chỉ còn lại mình Quản Lợi Minh ngồi đó gào rống.
Trong phòng ngủ, lúcQuản Đồng mở cửa bước vào thì thấy Cố
Tiểu Ảnh, mặt mày cau có bí xị, đang ngồinhấp nhấp con chuột, xem ra
cũng chẳng thể tập trung được gì.
Quản Đồng thở dài, tiếnlại gần, khe khẽ cất giọng: “Tiểu Ảnh
à, em đừng có chấp làm gì, bố anh cả mộtđời làm nông dân, có một số suy
nghĩ vô cùng bảo thủ lạc hậu mà không thể nàothay đổi được.
“Quản Đồng, anh khôngthể lúc nào cũng lấy “nông dân” ra làm
cái cớ.” – Tiểu Ảnh xoay người lại, lạnhnhạt nhìn Quản Đồng, “Trước khi
kết hôn là nhà em sửa chữa tu sửa lại căn hộ,anh bảo bố mẹ anh là nông
dân có giúp cũng chẳng giúp được gì; ngày kết hôn,nhà anh chẳng chuẩn bị một tí nào khiến em thấy vô cùng khó hiểu, bố mẹ anhchưa từng ăn thịt
lợn chứ chẳng nhẽ chưa bao giờ nhìn thấy lợn chạy à, chưa lấyvợ cho con
bao giờ chứ chẳng nhẽ chưa từng bao giờ thấy nhà người khác rước condâu
về ra sao à? Sao mà có thể chẳng lo lắng chuyện gì hết thế? Kết quả vẫn
chỉlà lời giải thích của anh, họ là nông dân, không biết lo chuyện gì;
giờ lại cònngờ vực em là con gà mái không biết đẻ trứng, anh vẫn còn
tiếp tục lấy lý donày ra, anh không thấy mệt mỏi sao? Liệu anh có thể
tìm cách giải thích nào mớimẻ hơn một chút được không?”
“Nhưng đó là sự thực”– Quản Đồng sa sầm mặt mũi. – “Cố Tiểu
Ảnh, em hãy xem xét lại đi, suốt cả buổitối là anh đứng về phía em, em
đừng có gây sự vô cớ có được không?”
“Em gây sự vô cớ ư?”– Vừa nghe thấy những từ này, Cố Tiểu Ảnh đã không thể nào tin nổi, trợn tròn mắt,tất cả oan ức mà lúc nãy Quản
Lợi Minh gây ra, giờ càng căng phồng hơn, tất cảnhững nỗi niềm ấy dồn
nén lại trong chốc lát bỗng vỡ òa, tuôn ra xối xả.
Chỉ nhìn thấy Cố TiểuẢnh hung dữ từ bàn máy tính đứng phắt
dậy, căm giận chỉ thẳng vào mũi Quản Đồng:“Quản Đồng, chúng ta kết hôn
đã được nửa năm, anh ít nhất cũng đã nhận được hơntrăm cuộc điện thoại
từ quê gọi ra, tìm công việc giúp cho sinh viên tốt nghiệp,giúp 8 người
họ hàng thân thích được lên lớp, giúp ít nhất 3 người đồng hươngliên hệ
với những chuyên gia và phòng bệnh V.I.P, thậm chí đấy là còn chưa
nhắcđến chuyện mối lái cho đứa cháu trai thứ 7 của cháu ngoại thứ 6 của
vợ chồng CốTiểu Ảnh, em gái thứ 5 của dì thứ tư, của cháu trai thứ ba
của bà hai... Quản Đồng,có phải anh muốn nói cho em biết bằng những hành động thực tế, hai chúng ta thậty chang như hai vợ chồng Cố Tiểu Tây và
Hà Kiện Quốc, không chỉ là bị cả mộtđám người chẳng ra làm sao nhờ vả
suốt cả một đời, mà sau khi tôi được nghexong những lời nói khắc nghiệt
của bố anh thì không được bực tức, không được bộclộ, không được thấu
hiểu. Thế mà tất cả những điều này, rốt cục chỉ là vì haichữ “nông dân”, là bởi vì tôi đã được gả cho con trai của những nông dân, nênphải có
trách nhiệm và nghĩa vụ hứng chịu tất thảy những điều tồi tệ này
“Cố Tiểu Ảnh em ănnói hàm hồ vừa vừa thôi, gì mà 1 2 3 4 5 6
7, em đọc cho lắm tiểu thuyết vàonên não bị ngớ ngẩn rồi có phải không?” – Sự điềm đạm thường ngày của Quản Đồngcuối cùng cũng bị đánh văng đi
mất, đã tức đến nỗi tóc tai sắp dựng đứng cảlên, trợn hết cả mắt mũi –
“Anh lúc nãy rõ ràng đã thay bố xin lỗi em, thế màem nói cái đám người
chẳng ra sao đó ra để làm gì? Em như thế mà còn không phảilà gây sự vô
cớ à? Thế mà em còn là người được học hành đàng hoàng, bộ dạng nàycủa em có đứng trên bục mà giảng bài được không hả? Có còn đủ tự tin mà đứng
đótruyền thụ kiến thức cho sinh viên được không? Có còn đủ tư cách mà
làm mộtgiáo viên nữa không?”
“Tôi không có tự tin!Tôi không có đạo đức! Không còn mặt mũi
hay tư cách nào mà đi làm giáo viên nữa,còn anh thì có, anh là chính
nhân quân tử, anh giỏi giang!” – Cố Tiểu Ảnh cuốicùng không thèm kiêng
nể gì nữa, nước mắt đã tuôn trào: “Ngay trước khi kết hônđã từng có
người bạn nói với tôi trên QQ rằng, kết hôn với người không cùng mộthoàn cảnh thì thế nào cũng có ngày sẽ hối hận. Quản Đồng, bây giờ tôi mới
biếtcái cảm giác hối hận nó có mùi vị như thế này đây!”
“Cố Tiểu Ảnh, em hãytự hỏi mình đi, kết hôn đã nửa năm nay,
anh có lỗi với em ở chỗ nào? Cũng chỉlà bố anh đã nói ra vài lời không
đáng nói! Em còn không tin ư, những gì mà emmuốn anh cũng phải đọc thì
anh đã thực sự đọc hết, nào là cái gì “Băng dính haimặt”, nào là “Thời
đại kết hôn mới”, không sai, quả thực viết rất hay! Thếnhưng anh nói cho em biết, vẫn chỉ một câu nói này, em sở dĩ cảm thấy bọn họ viếthay, sở
dĩ cảm thấy bọn họ lo lắng khắc khoải, là bởi vì bọn họ đã biết
cáchkhiến cho mâu thuẫn xung đột, và trộn nhào tất cả những thứ tình
tiết, khiếncho người ta phải lo âu về nhau! Thế nhưng, cuộc sống thực tế thì phần lớn đâucó như vậy! Em đừng có mà nói quá lên?”
“Tôi nói quá? Phải,tôi thừa nhận, tôi bực tức, lên cơn vì
thấy anh cái này không hiểu, cái kiakhông biết, là do tôi không đúng, là tôi sai! Nhưng anh nghĩ là tôi muốn tức giậnnhư thế lắm sao! Tôi nói
không biết bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn không hiểu,theo anh, tôi còn có
thể làm gì hơn được! Tôi mà không tức thì đã chẳng phải làngười bình
thường! Còn nữa, gửi tiền về cho nhà anh, mua quần áo cho bố mẹ anh,mua
đồ dùng sinh hoạt mỗi tháng cho họ, như thế là tôi không biết quan tâm
lo lắngư? Những cái đó không phải đều là do tôi đề cập trước, rồi anh
mới nghĩ tới haysao? Quản Đồng, anh tự đi mà hỏi chính mình mà xem, có
phải chút trí tuệ cỏncon của mình anh đều đem dành hết cho sự nghiệp rồi không? Đã bao giờ anh để ýmột chút tới bố mẹ và vợ anh chưa? Anh có
biết tôi thích ăn cái gì không? Có biếtkỳ kinh nguyệt của tôi là ngày
nào không? Được thôi, cứ coi như anh không biết,thế thì để tôi nhắc cho
mà biết, ngày sinh nhật của bố mẹ anh, nếu tôi mà khôngnhắc thì anh có
nhớ ra nổi không? Anh nói đi, anh trả lời đi!”
Quản Đồng mặt mũi đỏbừng bừng, cổ họng cứng ngắc, đột nhiên miệng cứng lại không biết nói gì.
Cố Tiểu Ảnh căm phẫnlấy tay gạt nước mắt, liếc xéo Quản Đồng
thêm một lần nữa, rồi “hừ” một cái bựcbội tắt máy tính, không thèm rửa
ráy, chui luôn vào trong chăn nằm.
Suốt một thời giandài, hai người ai đắp chăn của người đấy,
bây giờ Cố Tiểu Ảnh mới thấy ích lợicủa việc này, và nhất là vào lúc này thì đến một sợi lông của Quản Đồng cô cũngkhông muốn chạm vào.
Nhưng dường như tronglòng Quản Đồng lại không nghĩ như vậy,
bởi vì mỗi tối Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnhvẫn ai ôm chăn người đấy, bây giờ họ lại nằm quay lưng vào nhau chập chờn ngủ.
Cố Tiểu Ảnh quayngang quay ngửa mãi thì mới vào giấc ngủ. Cả
đêm cô mơ không biết bao nhiêu thứ,mộng mộng mị mị mà chẳng nhớ được cái gì. Sáng hôm sau, lúc Cố Tiểu Ảnh ngủ dậythì thấy Quản Đồng đã đi làm
rồi. Động tác đầu tiên sau khi cô ngủ dậy chính lànhảy tới bàn trang
điểm, ngó thật sát gương mặt của mình. Sau khi xem xét kỹ lưỡng,cô thấy
mặc dù tối qua khóc một trận lớn như thế nhưng mí mắt không bị sưng
húplên, nên mới có thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng vệ sinh, rửa mặt
sạch sẽ.
Lúc rửa mặt thì
chẳnghề nghe thấy một tiếng động nào khác, nên Cố Tiểu Ảnh thấy bồn
chồn. Ra khỏinhà vệ sinh cô đi một vòng phòng khách, không thấy cái làn
đựng thức ăn của TạGia Dung đâu, biết ngay là mẹ chồng đã đi chợ, lại
bất giác thở phào một lần nữa.
Nhưng càng nghĩ càngthấy kỳ quặc, vì người có lỗi không phải
là cô, nên nếu có đi thì cũng không phảilà cô, thế thì làm sao mà cô lại phải thấp thỏm thế chứ, lại còn sợ người ta đimất nữa.
Nghĩ đến đây bỗng CốTiểu Ảnh ngẩn ra: hôm nay là thứ mấy
Đột nhiên cô như bừngtỉnh, hôm nay không phải là ngày khai
giảng hay sao? Chín rưỡi sáng chủ nhiệmkhoa sẽ mở cuộc họp toàn thể các
giáo viên, đặt mục tiêu cho học kỳ mới.
Lạy trời! Vẫn còn mộttiếng nữa!
Thế nhưng trường lạimới chuyển địa điểm – giờ ở vùng ngoại ô xa hàng mấy chục km!!
Trời ơi!
Trong chớp mắt, Cố TiểuẢnh chẳng khác nào được lắp thêm bánh
xe lửa dưới chân, vội vàng mặc áo sau đóxách túi chạy như bay ra ngoài!
Vừa ra tới cửa thì bỗng sựng lại như chợt nhớra điều gì – hình như sáng
ngày mai và chiều ngày kia Cố Tiểu Ảnh đều có giờlên lớp.
Nghĩ đến việc phảihai ngày liên tục đi mấy chục ki lô mét tới trường là Cố Tiểu Ảnh đã thấy đau cảđầu, nhưng việc phải ngày nào cũng
chạm mặt bố chồng còn khiến đau đầu hơn.
Nghĩ như vậy, Cố TiểuẢnh chân đã chuẩn bị bước ra ngoài rồi
thì lập tức quyết ðịnh quay lại ði vào tủquần áo lấy vali, nhét vào một
ðống thứ: quần áo thay ðổi, mỹ phẩm chãm sóc da,nýớc hoa, ðiện thoại di
ðộng, máy MP4, máy ảnh kỹ thuật số... Nghĩ thêm một látcô lại quyết ðịnh lấy túi ðựng máy tính xách tay ðem theo, rồi ổ cứng di ðộng...tóm lại
là cả một lô một lốc, nhét chật cả hai cái vali lớn.
Cố Tiểu Ảnh tay thì vộivàng nhét đồ, đầu óc thì nghĩ – nếu
như Quản Đồng có thắc mắc thì mình sẽ bảolà đến trường ở để tiện cho
việc đi lại – dù sao thì Quản Lợi Minh và Tạ GiaDung vẫn còn đang ở đây, nên Cố Tiểu Ảnh không thể nói là vì muốn rời khỏi nhànên mới tới trường ở được.
Luẩn quẩn một
hồi, tậntám giờ 50 phút Cố Tiểu Ảnh hai tay hai túi đồ, mới ngồi lên
được taxi. Sau khilên xe, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, thảo nào mà người
ta nói ly hôn sẽ vô cùng vấtvả tốn sức, mình đây mới chỉ là một chuyến
ra ngoài ở mà đồ đạc đã lích k khủngkhiếp thế này rồi, ngộ nhỡ ly hôn,
lại còn phải phân chia tài sản, phải thu dọnđồ đạc, thì chẳng phải là
còn mệt hơn cả một lần chuyển nhà sao? Thật đúng làđau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần!
Nghĩ tới
mức độnghiêm trọng của hai chữ “ly hôn”, bỗng nhiên tất cả uất ức đêm
hôm qua lại ồ ạttrỗi dậy, khiến cho Cố Tiểu Ảnh muốn kiềm chế cũng chẳng thể nào kiềm chế được.
Lại nhớ tới câu hỏi CốTiểu Ảnh đã nói với Quản Đồng trước khi kết hôn: “Anh sẽ tốt với em cả đời nàychứ?”
Quản Đồng có vẻ rấtthành thật đáp: “Tất nhiên rồi.”
Cố Tiểu Ảnh vẫn chưabằng lòng hỏi tiếp: “Có thật là cả đời này anh vẫn sẽ mãi mãi tốt với em như thếnày không?”
Quản Đồng chẳng biếtlàm thế nào nhưng vẫn khẳng định chắc chắn: “Thật.”
Nghĩ một lát rồi bổsung thêm một câu: “Em không việc gì phải
bi quan như thế. Chúng ta đều là nhữngngười có học, tất nhiên đã nói là
phải giữ lời.”
Nhưng thực tế đã rõràng là: “Sau khi kết hôn được hơn nửa năm, anh ta bắt đầu
thường xuyên cãinhau với cô, thậm chí lại còn chỉ trích đạo đức nghề
nghiệp của cô... Liệu anhta có nhớ mình đã từng hứa như thế nào không?
Anh ta rõ ràng đã hứa dù thế nàothì vẫn trước sau như một, thế là rốt
cục là do tai của Cố Tiểu Ảnh bị điếc,hay là căn bản ngay từ đầu đã
không nên tin tưởng vào những lời hứa hẹn thề thốtcủa con người giả dối
kia!”
Có thể, Cố Tiểu Ảnh sớmđã biết, yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà
điểm khácbiệt cơ bản là tình yêu thì phóng đại những ưu điểm, còn kết
hôn thì lại phóngđại những nhược điểm.
Mà một số vấn đề chỉdần dần bộc lộ sau khi đã kết hôn theo
danh nghĩa, vào lúc xác lập những tráchnhiệm nghĩa vụ và cùng nhau chung sống mà thôi...
Thế là
Cố Tiểu Ảnh ngồitrên taxi rời khỏi nhà, mà cô lại không hề phát hiện ra
rằng, chính trong lúctaxi lăn bánh khỏi khu tập thể Tỉnh ủy thì Quản
Đồng lại từ cổng đi vào trongsân của khu tập thể .
Lúc ấy, quả thực CốTiểu Ảnh không hề biết rằng: “giai đoạn
vận hành” của một cặp vợ chồng mới kếthôn là phải như vậy, có thể ngắn
dài khác nhau, nhưng nhất định là sẽ trải qua– chẳng khác nào màn kịch
dạo đầu, mặc dù không thực sự cần thiết, nhưng lại cóthể mang lại nhiều
cảm giác mới mẻ.
(6)
Trong lúc đó, Quản Đồnghộc tốc bước vào nhà, dáo dác ngó khắp xung quanh mà không thấy bóng dáng mộtai trong nhà.
Bố mẹ thì sáng ra đãbảo là sẽ cùng nhau đi chợ rồi? Nhưng còn Tiểu Ảnh đâu?
Nghĩ kỹ lại thì chợtnhớ ra: Hôm nay là ngày Học viện nghệ thuật khai giảng! Tiểu Ảnh nhất định làđã tới trường rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại thậtlà đau đầu, Quản Đồng đã cố sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, định tranh thủ lúc bốmẹ đi chợ mà quay về nói chuyện
nghiêm túc với Tiểu Ảnh, chẳng ngờ lại vô ích!
Quản Đồng đành đứngtrong phòng khách mà thở dài thườn thượt.
Một lúc sau mới đirót một cốc nước khoáng, vừa uống vừa nghĩ: thật là hết cách, Cố Tiểu Ảnh, 26tuổi rồi chứ có còn bé bỏng gì nữa
đâu. Nhưng trước giờ chỉ biết tới trường học,tốt nghiệp xong thì ở lại
trường công tác, thỉnh thoảng cũng gặp phải vài kẻ bạcbẽo, nhưng so với
cái xã hội rối ren phức tạp này thì chẳng thấm tháp vào đâu.Hoặc giả
cũng có thể hiểu là, suốt 20 năm gần đây, cô ấy chưa hề biết thế nàolà
thói đời nóng lạnh, chưa từng gặp những kẻ tiểu nhân vô đạo, cũng chưa
từngnếm trải mùi oan ức. Từng đấy tuổi, bản tính lương thiện, tinh thần
lạc quan,tích cực, cứ nghĩ là bản thân đã trưởng thành, nhưng thực ra
thì nhiều khi vẫncòn quá thiếu thực tế, quá thẳng thắn, quá
Anh yêu Cố Tiểu Ảnh,muốn chung sống cùng cô, là bởi vì yêu sự hiểu biết, trí thông minh và trái timtrong sáng của cô. Từ những trang
văn Cố Tiểu Ảnh viết, anh có thể nhận ra cômang trong mình một trái tim
thuần khiết, lấp lánh như pha lê.
Một tâm hồn như thế,đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng mong manh dễ vỡ.
Quan Đồng luôn nuôiniềm tin rằng, con cái của hai người sau
này, được Cố Tiểu Ảnh dạy dỗ chắc chắnsẽ cũng thông minh, lương thiện,
rạng rỡ, lạc quan, tích cực y hệt như cô.Nhưng anh lại nghĩ, nhất định
sau này anh sẽ phải căn dặn con mình, trong suốtchặng đường sau này con
đi sẽ khó tránh khỏi những nỗi niềm oan ức, nhưng conphải biết cách chấp nhận và vượt qua nó, thì mới có thể tiếp tục sống vui vẻ được.
Nhưng, thực ra, chínhanh cũng cảm thấy xấu hổ vì bản thân tối hôm qua đã quá nóng giận mà mất bình tĩnh.
Anh rất muốn xin lỗicô, nhưng cô lại đã đến trường mất rồi, đành để buổi tối vậy.
Nghĩ như vậy, Quản Đồngđặt cốc nước xuống, quay trở lại chỗ
làm. Bỗng nhiên điện thoại rung bần bật,anh lôi ra xem thì thấy là tin
nhắn của Cố Tiểu Ảnh.
Mở
ra đọc thì là mộtmẩu tin nhắn không dài, nội dung viết: “Buổi tối không
về nhà, ở lại trường.Mai cũng tạm thời không về nhà, dạo này rất bận.”
Quản Đồng ngẩn ra, cườiđau khổ, anh tất nhiên không cho là
Tiểu Ảnh bận tới mức đến về nhà cũng khôngcó thời gian, mà chỉ không ngờ là lần này một người con gái chẳng mấy khi lêncơn tức giận như cô, lại
hành động dứt khoát như vậy!
Quản Đồng trong lònglo lắng không yên: phen này, nếu anh thực
sự không đi tìm cô ngay, thì cô sẽkhông thèm về nhà thật mất.
Lúc ấy, Tiểu Ảnh vừakịp tới được khu trường mới, sớm hơn thời gian họp 10 phút, đang dốc sức bìnhsinh kéo cái đống hành lý nặng trình trịch vào khu căn hộ của giáo viên – điềukiện tt hơn nhiều so với khu
nhà của nghiên cứu sinh ngày xưa, một phòng haingười ở, có giường, có
bàn học, có tủ quần áo; cũng bởi vì khu trường mới quáxa trung tâm thành phố nên những khu căn hộ như thế là để cho giáo viên có nơiđể tạm thời
nghỉ lại.
Cuộc họp kết
thúc, CốTiểu Ảnh quay lại căn hộ sắp xếp đồ đạc, rồi lăn ra giường nằm,
và bỗng có cảmgiác như đang quay về thời sinh viên. Thế rồi cô nhận ra
thời gian trôi đi quảthực quá nhanh, cứ như mới hôm qua Cố Tiểu Ảnh vẫn
còn đang hùng hục sứt đầu mẻtrán ngồi làm khóa luận tốt nghiệp, nhưng sự thật là đã bảy tháng trôi qua rồi.Chỉ trong chớp mắt, từ một sinh viên
cô đã biến thành một Cố Tiểu Ảnh giáoviên. Giường đối diện với cô cũng
không còn là giường của Hứa Tân nữa rồi, mà củaLưu Định, người làm
nghiên cứu sinh cùng năm với Cố Tiểu Ảnh, cũng được giữ lạitrường làm
giáo viên.
Quả thực là tất cả đềuđã thay đổi hết rồi.
Dù cho có một số chuyệncứ ngỡ là sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Đúng là sợ cái gì thìcái đó sẽ tới, buổi chiều, Cố Tiểu Ảnh
sau khi giảng bài xong cho sinh viên, từgiảng đường đi ra thì gặp Trần
Diệp đang đi về phía này, vừa đi vừa cười cườinói nói rất vui vẻ với mấy cô gái nhìn có vẻ giống sinh viên.
Cố Tiểu Ảnh cúi thấpđầu, định trốn vào đám người xung quanh,
chưa kịp đi ra thì đã nghe thấy từphía sau có người cất tiếng gọi: “Cố
Tiểu Ảnh!”
Cố Tiểu Ảnh
quay đầulại thì thấy Trần Diệp, anh mặc kệ đám sinh viên xung quanh,
tươi cười bước tới.Chỉ có khoảng cách mười mấy bước chân mà đã thu hút
biết bao ánh nhìn của các nữsinh dõi theo.
Cố Tiểu Ảnh thầm thanvãn, trong lòng nghĩ: “Ôi chao đàn ông, quả nhiên luôn là mầm mống tai họa.”
Trần Diệp bước tới trướcmặt Cố Tiểu Ảnh, cúi đầu nhìn túi xách trong tay cô, cười hỏi: “Em dạy xong rồià?”
“Vâng” – Tiểu Ảnh mỉmcười, gật đầu: “Em đang định đến nhà ăn ăn tối.”
“Em không về nhà?” –Trần Diệp thắc mắc – “Mười mấy phút nữa
là xe đưa đón đã chạy rồi, em còn ăncơm nữa thì sẽ không kịp đấy!”
“Em không về, em ở lạikhu căn hộ giáo viên.” – Cố Tiểu Ảnh
nhìn Trần Diệp, trách móc vẻ ấm ức: “Thậtlà không công bằng! Đều là giáo viên cả, thế mà bọn em hai người một phòng, cònanh thì được một mình
một phòng! Đúng là người ngoài thì được ưu tiên!”
Trần Diệp phì cười,nhìn Cố Tiểu Ảnh đáp: “Tiểu Ảnh à, em vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn trẻ con nhưvậy!”
“Đi đi, trẻ con cấmcó nói linh tinh.” – Tiểu Ảnh quay đầu không thèm chấp Trần Diệp.
Trần Diệp vui vẻ: “TiểuẢnh, hôm nào đó giới thiệu chồng em
cho anh biết đi, anh thực sự tò mò không biếtanh ta là thần thánh phương nào mà đã thu phục được đứa trẻ như em đấy. Sao emmãi mà không trưởng
thành thêm tí nào thế!”
Tiểu Ảnh chẳng hơi sứcđâu mà đùa cợt với anh ta, đầu cô sắp bốc lửa đến
nơi: sao dạo này hay bực bộithế cơ chứ? Sao cứ hết người này đến người
khác thi nhau nói cô không trưởngthành? Cố Tiểu Ảnh rõ ràng còn biết ăn
nói, rõ ràng còn thông minh nhanh nhẹnhơn Quản Đồng, sao cứ bảo là một
đứa trẻ thế!
Thật là tức chết điđược!
Đang tức giận thì bỗngđiện thoại reo. Cố Tiểu Ảnh nghe rõ
không phải là nhạc chuông của bài hát “Đồngthoại” thì có chút thất vọng.
Thò tay vào lục lọitúi xách, mãi mới sờ được vào cái điện
thoại, nghe máy thì thấy giọng nói gấpgáp của Hứa Tân: “Chị tớ sắp sinh
rồi! Anh rể lại không có nhà, tớ đưa chị ấy đếnbệnh viện, cậu mau mau
tới giúp một tay đi!”
“Hả? Sinh rồi á” – CốTiểu Ảnh kinh ngạc hét – “Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Tnh Lập! Tớgọi xe cấp cứu rồi” – Hứa Tân vô cùng
sốt ruột – “Cậu đến thẳng bệnh viện đi,mang thêm tiền nhé, tớ sợ là tớ
không mang đủ!”
“Được
được! Tớ điđây, đi ngay bây giờ đây!” – Cố Tiểu Ảnh vội vã dập máy; quay lại lo lắng nhìnTrần Diệp: “Trần Diệp, anh có bao nhiêu tiền ở đây?”
“Tiền mặt thì khôngnhiều lắm, hơn 1000 tệ, em cần làm gì?” –
Trần Diệp nhìn bộ dạng sốt ruột củaTiểu Ảnh, vừa rút ví vừa hỏi.
Tiểu Ảnh vội tới mứcphát khóc: “Bạn thân của em sắp sinh con! Em phải đi bệnh viện Tỉnh Lập đưa tiềncho cô ấy!”
“Thế thì yên tâm!” –Trần Diệp bình tĩnh, chỉ về hướng tòa nhà học: “Anh lái xe qua rồi đưa em đi, tớibệnh viện rồi thì anh đi rút
tiền cho, anh có thẻ tín dụng mà!”
Cố Tiểu Ảnh lắc lắc:“Không cần đâu, em cũng còn một ít tiền ở đây.”
“Cố Tiểu Ảnh, em có cầnphải khách sáo thế không.” Trần Diệp
chau mày, vừa kéo Cố Tiểu Ảnh chạy về phíacổng của khu giảng đường vừa
nói: “Dù chúng ta đã chia tay, nhưng em làm ơn đứngtránh xa anh như kiểu anh là rắn độc thế chứ! Em đừng tưởng anh không trông thấy!Lúc nãy nhìn thấy anh, em đã lập tức cúi đầu định lẩn đi phải không! Nếu khôngphải
anh gọi em, thì em sẽ chẳng thèm chàoanh lấy một câu phải
không?”
Cố Tiểu Ảnh ngây
người,bị Trần Diệp kéo đi không kịp phản ứng, nhất thời cũng chẳng biết
phải đối đápthế nào. Lúc đi trên đường rồi, Cố Tiểu Ảnh bớt căng thẳng
dần bình tĩnh lại,chợt nhớ ra bèn hỏi Trần Diệp: “Anh lấy bằng lái xe
trong nước à?”
Trần Diệp lườm cho CốTiểu Ảnh một cái: “Ngay từ trước khi quen em, anh đã có bằng lái rồi, em khôngbiết à?”
“Em không biết!” – TiểuẢnh có chút hoảng hốt, vội vàng đáp, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Tiểu Ảnh cảm thấybản lúc này thật kỳ quặc – rõ ràng là cô
đã không còn yêu anh ấy nữa, hai ngườisớm đã không còn quan hệ gì rồi,
thế mà sao anh ấy vẫn nhắc lại nhiều chuyệnngày xưa như vậy?
Trần Diệp dường nhưnhận thấy Cố Tiểu Ảnh có chút mất tự nhiên, khẽ thở dài, hỏi: “Ai sinh thế?”
“Chị Đoàn Phỉ” – CốTiểu Ảnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ đáp.
Một lát sau, Cố Tiểu Ảnhmới ngần ngừ nói: “Thực ra em từ đầu
chí cuối đâu có định trốn tránh anh, chỉlà em thực sự sợ không kìm
được.”
“Không kìm được?”
–Trần Diệp nghe thấy những từ này thì trong lòng cảm thấy chút thất
vọng, ngừngmấy giây rồi mới khẽ thở dài: “Cố Tiểu Ảnh, anh thật không
biết nên khen em làngười phụ nữ chuẩn mực biết giữ quy tắc hay là nên
mắng em thật quá coi thườngngười khác đây? Liệu em có thể đề cao anh hơn một chút được không? Mặc dù anhra đi không nói một lời nào, như thế
thật là chẳng ra gì, nhưng thực sự đó làdo anh không biết phải giải
thích với em thế nào. Lần đó anh đi, quả thực là cóthể sẽ không về nước
nữa. Một sinh viên nghèo như anh, cũng không biết đến baogiờ mới có đủ
khả năng để đón em qua bên đó. Anh thậm chí còn không dám chắc rằngliệu
anh có thể để em đi rửa bát trong những nhà hàng mà kiếm tiền sinh hoạt
đượchay không. Ngoài nhiệt huyết ra thì anh chỉ có bàn tay trắng, anh
không đủ điềukiện để hứa hẹn hay đảm bảo gì với em, cũng không thể khiến em phải đợi chờ vôích...!”
Lúc nói ra những lờinày, ánh mắt anh cứ đăm đăm nhìn con đường phía trước mặt. Vào đến trung tâmthành phố, tới những đoạn đường đông
đúc, tình hình tắc đường rất nghiêm trọng.Bên đường có hai chiếc xe thu
dọn, cảnh sát đang xử lý sự cố, cả một dãy xe dàinối đuôi nhau nhích về
phía trước từng tí một. Trần Diệp nhớ lại những ngàytháng xưa cũ, nới
rộng lòng mình từng chút một, càng cố thoải mái, càng đau đớn,cảm thấy
trái tim như đang bị bóp nghẹt, càng cố nới lại càng bị co thắt... cứtựa như có thứ gì đó vừa lạnh vừa ướt cuộn chặt lấy những năm tháng đó,
nhữngnăm tháng đã qua mà không thể nào quay đầu lấy lại được.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngthì cũng chịu quay đầu lại, nhìn nghiêng một bên khuôn mặt của Trần Diệp, cóđôi chút sửng sốt.
Cô nghe thấy giọngnói có phần đáng thương sầu thảm của anh:
“Em xem đó, cuối cùng thì anh chẳngphải đã bị báo ứng sao, đợi đến khi
anh đã có đủ tự tin để hứa hẹn dành cho emnhững ngày tháng tốt đẹp, thì
em đã không còn ở đó đợi anh nữa rồi.”
Không khí trong xe lặngxuống tĩnh ngắt.
Không một ai biết,vào lúc này, liệu còn có thể nói được gì nữa đây?
Hoặc, cũng có thể, chẳngbiết tự lúc nào, tất cả những lời muốn nói, bây giờ cũng chẳng cần thiết phảinói ra nữa rồi.
(7) Năm rưỡi chiều, tất cảnhững con đường trong nội thành đều
đang kẹt cứng. Đến khi tới được bệnh việnthì cũng đã hai tiếng trôi qua. Cố Tiểu Ảnh lòng như lửa đốt chạy vội chạy vàngtới phòng sản, thì lập
tức nhìn thấy Hứa Tân đang đi tới đi lui như một chú ruồimất đầu bên
ngoài phòng sản.
Cố Tiểu Ảnh xông thẳngtới, tùm lấy Hứa Tân hỏi: “Sao rồi? Đã sinh chưa?”
“Không biết!” – HứaTân khóc lóc – “ Vẫn còn chưa tới ngày đẻ
cơ mà! Thế này rốt cục là làm sao cơchứ! Làm cho mình sợ hết cả hồn rồi
đây này!”
Cố Tiểu Ảnh lúc này mớichợt nhớ ra nhiệm vụ tới đây của mình, quay đầu lại thì nhìn
thấy Trần Diệp ởngay phía sau, sốt ruột hỏi: “Có tiền không hả anh”
“Có.” – Trần Diệp gậtđầu trả lời, đánh tiếng chào Hứa Tân
đang trợn tròn mắt ngây người không hiểugì, rồi nói với Cố Tiểu Ảnh:
“Anh đi lấy tiền! Có cần anh giúp gì nữa không,nói để anh làm luôn!”
“Hết rồi ạ.” – HứaTân giương mắt nhìn theo bóng dáng Trần
Diệp xa dần, mãi một lúc mới hoảng hồnquay đầu lại hỏi Tiểu Ảnh: “Các
cậu lại làm cái trò gì thế? Chẳng phải cậu đã kếthôn rồi à! Sao còn
không buông tha cho anh ấy! Cố Tiểu Ảnh, cậu...!”
“Cậu thôi đi!” – CốTiểu Ảnh quay cuồng đầu óc nhìn Hứa Tân:
“Trí tưởng tượng của cậu phong phú quárồi đấy! Chúng mình chỉ tình cờ
gặp nhau! Cậu hiểu không? Là tình cờ!”
“Anh ấy chẳng phải vìcậu nên mới quay trở về Học viện nghệ
thuật giảng dạy hay sao?” – Hứa Tân lo lắngnhìn Tiểu Ảnh: “Mình nói cho
cậu biết! Anh Quản Đồng là người tốt, cậu đừng cómà sớm ba chiều bốn,
nay Tần mai Sở, sáng nắng chiều mưa...”
“Cậu thôi ngay!” – CốTiểu Ảnh vừa nghe thấy cái tên Quản Đồng thì tức giận bừng bừng – “Trong 24 tiếngđồng hồ ngày hôm nay, cậu đừng
có dại mà nhắc tới cái tên Quản Đồng trước mặt tớ.”
“Làm sao thế!” – HứaTân sững người – “Anh ấy lại làm gì đắc tội với cậu à?”
“Anh ấy hét vào mặt tớ!”– Cố Tiểu Ảnh ấm ức nhìn Hứa Tân -
“Cậu có tưởng tượng nổi không? Anh ấy đã hétvào mặt tớ! Bố anh ấy thì
bảo tớ là con gà mái không biết đẻ trứng, anh ấy thìchỉ biết giải thích
là do bọn họ là nông dân nên không biết ăn nói. Nhưng lần nàoanh ấy cũng lấy nó ra làm lý do, là anh ấy không biết làm cách nào, là anh ấykhông
thể thay đổi được. Hứa Tân, cậu nói xem, anh ấy chuyên môn lấy cớ này
đểthoái thác trách nhiệm, mà chưa từng bao giờ nghĩ cách để giải quyết
triệt để vấnđề...”
“Nhưng mà ruồi nhépà!” – Hứa Tân hít sâu, chăm chú nhìn Tiểu Ảnh – “Nếu đổi
lại cậu là Quản Đồng,thì cậu liệu có tìm được lý do nào khác nữa không?
Cậu sẽ thay đổi được cái gìà? Chẳng lẽ cậu định phổ cập cho bố chồng
cậu: “ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái”,hay là định dạy ông cách nói chuyện
văn minh? Cậu có thể xóa bỏ hết đi 50 nămký ức sống ở nông thôn của ông
ấy à? Cậu phải chấp nhận đi, đây là sự thật,không ai trong chúng ta có
thể thay đổi được!”
Cố Tiểu Ảnh ngẩn người.
Hứa Tân nắm lấy tayTiểu Ảnh, thở dài: “Mình cũng không biết
sau này cuộc hôn nhân của mình sẽ rasao, không biết sau này của mình như thế nào nữa, cũng có thể bây giờ mình chỉbiết nói mà không thực sự hiểu được nỗi khổ của cậu. Nhưng mình cảm thấyanh Quản Đồng cũng đâu có dễ
dàng gì. Anh ấy có được ngày hôm nay, chắc chắn làđã phải trải qua biết
bao nhiêu phiền muộn và những điều không thể lý giải đượchệt như cậu bây giờ, cũng đã phải chịu đựng nhiều như thế nào nữa..”
Một Cố Tiểu Ảnh mồmmiệng lanh lợi, bây giờ cũng chẳng còn biết phải nói gì nữa.
Đúng lúc đó, từ phíacầu thang có người chạy tới hộc tốc, Tiểu Ảnh và Hứa Tân quay đầu lại nhìn, thìthấy là Mạnh Húc, đầu tóc đẫm mồ
hôi, đang vội vàng xông tới.
Anh ta quá căng thẳngthậm chí còn không nói nên lời: “Tân Tân...chị em...cô ấy...em nói là...”
“Chị em đang ở phíatrong, gọi điện cho anh mà không thèm nghe máy, thật là tức chết đi được!” – HứaTân lập tức chuyển đối tượng, lửa
giận bừng bừng: “Anh rể à, anh không biết làmấy ngày này là kỳ sinh của
chị gái em sao, rốt cuộc thì anh biến đi đâu thế?”
“Cô ấy thế nào rồi?”– Mạnh Húc cuối cùng cũng nói hết một câu, mặt đỏ phừng phừng.
“Vẫn đang ở trong,chưa được ra ngoài.” – Hứa Tân nhìn bộ dạng lo lắng của Mạnh Húc thì cũng nguôigiận, xoa dịu Mạnh Húc: “Anh rể, anh đừng lo, bác sỹ nói là không sao cả.”
“Không sao sao đến giờvẫn chưa ra?” – Mạnh Húc lo đến phát hoảng.
Trái với Mạnh Húc, HứaTân lúc này đã bình tĩnh trở lại, nên
khi nhìn thấy Trần Diệp ở phía sau đang từcầu thang bước xuống thì còn
có tâm trí mà giới thiệu hai người với nhau: “Đâylà Trần Diệp, bạn học
của bọn em, anh ấy qua giúp đỡ.”
Mạnh Húc vội vã bắttay Trần Diệp rồi lại luống ca luống cuống
nhìn về phía cánh cửa phòng sản.Cách đó không xa còn có người thân của
mấy sản phụ cũng đang ngồi chờ ở ghếngoài, tất cả mọi người đều dán mắt
vào cánh cửa phòng đẻ, chỉ chực nó m mộtcái là lập tức xông vào.
Chính lúc đó, cánh cửamở ra. Tất cả mọi người đồng loạt đứng
dậy, chỉ nghe bác sỹ cất tiếng: “Ngườinhà của Đoàn Phỉ?”
“Có, có, tôi đây!” –Mạnh Húc vội vàng xông tới.
“Con gái, nặng3.21kg, mẹ tròn con vuông.”
Bác sỹ thông báo xongthì bắt đầu dặn dò làm thủ tục nhập
viện, Mạnh Húc vâng vâng dạ dạ gật đầu lialịa. Cục đá mắc trong họng của Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân cuối cùng cũng rớt xuống,hai người mắt nhìn
nhau, Cố Tiểu Ảnh mỉm cười ôm chầm lấy Hứa Tân.
“Làm em sợ đến phátkhiếp!” – Hứa Tân mặt đang sắp khóc giờ nở nụ cười rạng rỡ - “Chị mình kêu la ầmĩ, làm mình sợ phát khiếp! Mình sẽ không đẻ con đâu! Cả đời này nhất quyết mìnhsẽ không sinh con!”
“Là con gái đó!” – CốTiểu Ảnh hai mắt lấp lánh – “Chẳng phải chị cậu thích con gái nhất sao!”
“Hả? Thật á!” – HứaTân nghe thấy vậy chợt tỉnh ra, quay lại xem phản ứng của Mạnh Húc.
Nhìn thấy anh ta đangbận rộn tay chân làm thủ tục thì mới thở phào nhẹ nhõm nhìn Tiểu Ảnh cười, mắtcòn ánh lên niềm vui rạng ngời của một người đã được lên chức “dì”: “Ai da, chịmình thật là biết đẻ con,
muốn gì là được nấy! Sớm đã nói sinh con trai chỉ cóthiệt, con gái mới
thích, mới là cái áo bông tri kỷ của mẹ!”
Cố Tiểu Ảnh nghe thấyvậy không nhịn được cười lớn ha ha.
Trần Diệp đứng phíasau cũng cười theo – các cô gái vì quá vui mừng mà quên mất anh cũng đang đứngngay cạnh. Cũng chẳng làm sao, vì
lúc đó anh chỉ nghĩ: rồi sẽ có một ngày, anhcũng sẽ giống như Mạnh Húc
kia, khuôn mặt lo lắng thấp thỏm đứng ngồi khôngyên, chạy đi chạy lại,
vì người phụ nữ của đời mình, để lo toan các thứ thủ tục?>
Một ngày không xa,anh cũng sẽ có đứa con của riêng mình. Nó
sẽ thông minh đáng yêu, nhưng sẽkhông phải là đứa con của anh và Tiểu
Ảnh.
Anh vẫn còn nhớ,
khiđó họ đã hẹn ước, sau này nếu như được thì sẽ sinh hai đứa con, một
trai mộtgái, một đứa họ Trần một đứa họ Cố; con trai sẽ mặc áo khoác
giống của anh, còncon gái thì sẽ cho mặc váy giống mẹ; mỗi tối sẽ kể
chuyện cổ tích cho chúngnghe, rồi âu yếm thơm vào trán lúc chúng đi ngủ, cuối tuần cả nhà ra ngoại ô,đi cắm trại, đi xem kịch đồng thoại; nếu
con mắc lỗi thì sẽ cho chúng chép phạttheo bảng chữ mẫu, lý do là để sau này chúng có thể viết được những lá thư tìnhtuyệt đẹp; không sợ chúng
yêu sớm, nhưng phải dạy cho chúng cách tự bảo vệ bảnthân... Tất cả những dự định ngày ấy mới tươi đẹp làm sao, nhưng giờ đây mãimãi không thể
nào thực hiện được nữa.
Lúc này anh dường nhưmới phát hiện ra, niềm vui trong cuộc sống lúc trầm lúc bổng, còn sự tiếc nuốithì cũng như hình với bóng vậy.
Lúc trở về trường, CốTiểu Ảnh vẫn ngồi nhờ xe của Trần Diệp.
Suốt cả quãng đườngcô nói ríu ra ríu rít, dường như quên mất
cả là mình phải tránh cái sự “khôngkìm được lòng” trước đó. Cô lại còn
vui vẻ kể cho Trần Diệp nghe chuyện tình củaĐoàn Phỉ và Mạnh Húc, kể
rằng Mạnh Húc là một người đàn ông thật là tốt, chămlo cho vợ từng li
từng tí, tỉ mỉ chu đáo; kể về những thứ đồ dùng cho em bé màĐoàn Phỉ
mua, thật là vô cùng dễ thương... cứ kể lể một hồi như thế, cuối
cùngcũng tới cổng của khu căn hộ giáo viên. Trần Diệp kéo phanh tay, nhẹ nhàng tựalưng vào ghế điều khiển, lặng lẽ nhìn Cố Tiểu Ảnh, mỉm cười
dịu dàng.
Cố Tiểu Ảnh lúc này mớichợt tỉnh ngộ, mình đang ở đâu và đang nói chuyện với ai, rồi
nỗi hoảng sợ, sựthiếu tự tin trước đó bắt đầu dâng lên trong lòng.
Cố Tiểu Ảnh lặng im,quay đầu sang xấu hổ nhìn Trần Diệp.
Thấy anh ta cũng đangchăm chú nhìn mình, cô mới ngập ngừng
nói: “Cảm ơn anh, Trần Diệp, đã bắt anhphải đ lâu đến như vậy... Em thật không hề biết là anh rể lại có thể đến sớmnhư thế, đã hại anh phải rút
ra bao nhiêu tiền mặt đem theo mình...”
“Cố Tiểu Ảnh” – TrầnDiệp nhìn Cố Tiểu Ảnh, thở dài “Em mau về nghỉ đi, đã rất muộn rồi.”
Cố Tiểu Ảnh ngẩn người,Trần Diệp cười cười, rồi mở cửa xuống
xe. Cố Tiểu Ảnh thấy vậy cũng lập tức vộivàng mở cửa bước ra ngoài. Đứng bên ngoài xe, Cố Tiểu Ảnh nhận ra khoảng cáchgiữa hai người lúc này là
chiếc thùng xe. Trần Diệp một tay tựa vào mũi xe, mộttay đặt trên thành
cửa xe, đang nhìn Cố Tiểu Ảnh mỉm cười.
Cố Tiểu Ảnh bị nụ cườicủa anh làm cho bối rối kinh khủng,
đúng lúc Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình cần phảinói cái gì đó thì, cũng nhìn
thấy anh ta cất lời.
Anh ta trước sau vẫncười như vậy, nhìn Cố Tiểu Ảnh nói: “Cố Tiểu Ảnh, về nhà đi. Em ở đây anh thấyphiền muộn lắm!”
Nói xong, anh ta chuivào trong xe, nhanh như chớp phóng về phía hầm để xe cách đó không xa.
Cố Tiểu Ảnh chỉ biếtđứng ngây ra nhìn cái xe ô tô đi xa dần,
cô như sắp đánh rơi cả hàm xuống đất đếnnơi rồi – mình mà làm anh ta
thấy phiền ư?
Có còn công lý khôngthế?
Người muốn nói câu đấy,phải là Cố Tiểu Ảnh chứ!
Không hiểu nổi là thứlý lẽ gì nữa??
Buổi tối hôm ấy, nằmmột mình trên chiếc giường đơn, cô bực
bội nghĩ: Đàn ông là toàn những kẻ khôngđáng tin! Nhìn mà xem, mới chỉ
trong thời gian ngắn, mà Quản Đồng thì nổi giậnvới cô, Trần Diệp thì chê cô phiền hà...Hứ! Tất cả các anh cộng lại đều không bằngmột Mạnh Húc,
đi mà nhìn cách anh ấy đối xử với vợ mình kia kìa,là đáng ghen tịlàm
sao!
Nghĩ đến Mạnh Húc
làlại nghĩ đến con gái của sư tỷ Đoàn Phỉ, nó thật là bé bỏng làm sao,
còn chẳngto hơn búp bê Barbie là mấy, biết khóc biết cười biết nghịch
ngợm, dễ thươngquá đi mất, khiến mình cũng muốn đẻ một đứa...nhưng mà
một mình mình thì lại chẳngđẻ được!! Thế mới thấy, gà mẹ nào có phải là
toàn năng đâu, mặc dù nếu chỉ cógà bố không thôi thì chắc chắn cũng là
không thể. Nhưng mà thật lòng thì... cảmột ngày mà Quản Đồng vẫn không
thèm gọi một cú điện thoại cho mình! Có phải làanh ấy không cần mình nữa không? Có phải thế không, có phải thế không? A a a cóphải thế không?
Quản Đồng, anh thậtlà một kẻ nhỏ nhen ích kỷ!
Anh làm sao...làmsao...làm sao có thể không thèm để ý đến em như thế chứ!
Cố Tiểu Ảnh cứ nằmnghĩ linh ta linh tinh như thế một hồi thì
ngủ quên lúc nào mà không biết. Đếnnửa đêm vì lạnh quá mà bị tỉnh giấc,
nhưng cô lại lười tới mức chẳng muốn dậytìm cái gì để phủ thêm lên
người, thế là cố hết sức cuộn mình lại chẳng khácnào một quả bóng chui
vào trong chăn. Mặc dù đã tháng hai rồi, nhưng vùng ngoạiô vẫn rất lạnh, Học viện Nghệ Thuật tuân thủ theo chế độ tiết kiệm nên cứ nửađêm là tắt các loại thiết bị sưởi ấm. Lần tỉnh dậy vì bị lạnh này lại khiến choCố
Tiểu Ảnh bỗng nhớ tới căn nhà ở khu tập thể Tỉnh ủy của mình, rồi cứ
lạnhcóng thế mà thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy,cô giáo Cố phen này hài lòng rồi – thân nhiệt đã là 38 độ, cuối cùng thì cũngđã bị sốt thật.
(8)
Cố Tiểu Ảnh chìm vào mê man.
Trong vô thức, cô chỉtoàn thấy cảnh Quản Đồng và Quản Lợi Minh cãi cọ.
Cố Tiểu Ảnh đứng nép ở mộtbên, cùng với Tạ Gia Dung xem cảnh hai cha con cãi nhau, thỉnh thoảng muốn nóivài câu, nhưng cổ họng bị vật gì chặn
mất. Duỗi tay ra, muốn nắm lấy một cái gìđó, nhưng lại cứ như phía trước có một tấm màn cản khiến cho không thể động chạmvào bất cứ việc gì
được. Giây phút đó như là có động đất xuất hiện, có tiếng độngphát ra
“bình bình”, tựa hồ như một vật nặng bị rơi xuống. Cố Tiểu Ảnh rất lo
lắng,nhưng bọn họ vẫn đang cãi nhau. Cố Tiểu Ảnh sắp khóc đến nơi rồi,
rất muốn hétlên bảo hai người chạy đi, nhưng không một ai thèm để ý tới
cô...đến đây thì chợttỉnh giấc.
Tỉnh lại rồi thì mớiphát hiện ra có người đang gõ cửa, đập cửa liên tục, Cố Tiểu Ảnh cau mày, chỉ mộtđộng tác đơn giản thế thôi mà đã
cảm thấy đau đầu rồi, viền mắt thì sưng húplên, cứ như là vừa bị nung
qua khí nóng, đau rát nhức nhối, nhắm mắt lại rồi mởra, mới thấy đỡ nhức hơn.
Gắng gượng ngồi
dậythì cô thấy xương cốt toàn thân đau nhức, đầu thì nặng chình chịch.
Cô còn đangthắc mắc sao Quản Đồng lại về nhà giờ này, thì mãi một hồi
mới nhớ ra: đây làkhu căn hộ giáo viên, còn người ở cùng mình là đồng
nghiệp Lưu Địch. Cô gái nàyvốn học cùng khoa với Cố Tiểu Ảnh, sau khi
hoàn thành xong nghiên cứu sinh thìcùng được giữu lại trường giảng dạy.
Lưu Địch dáng người thanh tú, lại biếtcách ăn vận, chỉ có điều là hay
quên trước quên sau – trong vòng một ngày mà côấy đánh rơi ví tiền, làm
mất chìa khóa, quên điện thoại thì cũng là chuyện rấtđỗi bình thường.
Cố Tiểu Ảnh đầu óc mêman bước xuống giường, đau đầu, chóng
mặt, khó khăn lắm mới ra được tới cửa,thò tay ra mở cửa, rồi chẳng thèm
nhìn xem ngoài cửa là ai đã quay đầu đi vàotrong luôn, cất giọng khàn
khàn hỏi: “Cậu lại quên chìa khóa hả?”
Nói được hết câu côđã thả mình xuống giường nằm tiếp, quờ tay ra, vớ lấy được cái chăn phủ lên người.Lúc này người kia mới bước tới
giường, giơ tay ra vén mái tóc dài của cô, bópbóp phần sau gáy cho cô,
rồi cất tiếng: “Em bị sốt à?”
Cố Tiểu Ảnh nghe thấygiọng nói này mới sững người, lập tức
quay đầu lại, kéo theo cả một trận đau đầukhủng khiếp. Cô chau mày nhắm
mắt, để cơn đau đầu lắng bớt rồi mới lại mở mắtra nhìn, ngạc nhiên tới
mức hồn xiêu phách lạc:“Quản Đồng?”
Quản Đông thấy Cố TiểuẢnh như vậy lo lắng muốn chết, anh
không thể nào tưởng tượng ra được, mới bỏ mặccô ấy có một ngày mà tinh
thần cô ấy đã sa sút tới mức này.
Sức khỏe như thế nàymà còn dám đòi bỏ nhà ra ngoài ở à?
Quản Đồng nghĩ mà thấysợ: nếu chẳng may anh không tới thì cô
ấy định cứ nằm một mình trong căn phònglạnh lẽo này, cho đến khi tự biến mình thành một kẻ đần độn hay sao?
Anh cúi đầu nhìn bộ dạngnửa tỉnh nửa mê của cô, lòng đau như cắt, vội vàng lật chăn ra, mặc thêm áolông cho cô.
Cố Tiểu Ảnh cũng chẳngcòn hơi sức đâu mà chống đối nữa, chỉ cố cãi bướng: “Anh làm cái trò gì thế, emkhông về đâu.”
“Ngoan nào, anh đưaem đi tiêm.” – Quản Đồng vừa nhét hai cánh tay của Tiểu Ảnh vào ống tay áolông, vừa hạ giọng dỗ ngon ngọt: “Em bị
sốt rồi, bây giờ phải đi tiêm, rồi sauđó chúng ta sẽ trở về nhà, nhé!”
“Không!” – Cố Tiểu Ảnhquay mặt đi không thèm nhìn Quản Đồng – “Em không về đâu, em về rồi mọi người lạimắng em.”
Cố Tiểu Ảnh vừa nói vừađau đớn day day huyệt thái dương, Quản Đồng thấy thế càng thêm đau khổ, dứtkhoát dùng chiếc áo lông cuộn kín
quanh người cô, dùng sức bế Tiểu Ảnh lên. Cũngchính lúc ấy, Cố Tiểu Ảnh
lại càng thấy đau đầu dữ dội hơn, khẽ rên lên một tiếng,co người lại về
phía Quản Đồng một cách bản năng.
Quản Đồng cứ bế Tiểu Ảnhnhư thế định đi thẳng xuống cầu thang, nhưng vừa ra khỏi cửa thì va phải mộtngười. Quản Đồng ngay lập tức nói
câu xin lỗi, còn người phía trước thì đang đứngngây như phỗng, do dự một lúc rồi mới cất tiếng: “Cố Tiểu Ảnh
Quản Đồng còn chẳngthèm ngoái đầu lại chào, chỉ chăm chăm bế
Tiểu Ảnh chạy vội ra ngoài; còn chưachạy được mấy bước thì đã nghe thấy
từ đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo, rồivang lên giọng nói: “Anh là ai? Cố Tiểu Ảnh, cô giáo Cố bị làm sao vậy?”
“Cô ấy sốt cao quá,tôi phải đưa cô ấy về phòng y tế” – Quản
Đồng ngừng bước, quay lại nhìn ngườiđàn ông đang đuổi theo phía sau trả
lời: “Tôi là chồng của cô ấy.”
“Ồ” – người đàn ôngkia ngẩn người một lát rồi lập tức tiếp
lời: “Tôi tên là Trần Diệp, là đồngnghiệp của cô giáo Cố, tôi có xe, để
tôi đưa anh và cô ấy tới bệnh viện lớntrong thành phố, chứ đừng tới
phòng y tế trong trường làm gì, Cố Tiểu Ảnh, cô ấynói là cái phòng y tế
đó chả khác nào cái trạm thú y!”
Quản Đồng vừa nghe làbiết ngay đó chắc chắn là câu mà Cố Tiểu
Ảnh đã nói – đã bao nhiêu năm trôi quamà cô ấy vẫn chẳng hiền dịu được
tí nào.
Thế là, chỉ
trongvòng 24 tiếng đồng hồ mà đã hai lần Trần Diệp cho Cố Tiểu Ảnh “quá
giang” nhờxe anh, mà cả hai lần đều là đến một nơi, bệnh viện Tỉnh Lập.
Cũng may mà có sựgiúp đỡ của Trần Diệp, đến bệnh viện rồi,
trong khi Quản Đồng bế Tiểu Ảnh đikhám, làm kiểm tra, tìm giường bệnh
thì Trần Diệp cũng chạy tới chạy lui lo thủtục, nộp viện phí, đi lấy
thuốc. Cuối cùng đợi đến khi những giọt thuốc từ chaidung dịch được
truyền đến đều từng giọt một vào huyết quản của Tiểu Ảnh đang nằmtrên
giường bệnh thì hai người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, họ ngồi bên
giườngCố Tiểu Ảnh làm quen với nhau.
Quản Đồng nhìn TrầnDiệp, rất thật lòng giơ tay ra: “Cảm ơn anh.”
Trần Diệp cũng chẳngkhách khí, mỉm cười bắt chặt tay Quản Đồng: “Đừng khách sáo, đây âu cũng là điềunên làm mà.”
“Khoa âm nhạc, đànviolon.” – Trần Diệp lại mỉm cười đáp: “Chỉ làm tạm thời thôi, sau một thờigian nữa tôi sẽ tới Vienne để học một
bằng khác.”
Nghĩ một lát rồi lạitiếp tục nói: “Tôi và cô giáo Cố là bạn học cùng khóa nhưng không cùng khoa.”
Quản Đồng gật gật đầu,thành thực nói: “Lần này quả thực là
rất cảm ơn anh, một mình tôi trông nom cô ấylà được rồi, anh cứ quay về
tiếp tục làm việc đi. Khiến cho anh phải vất vả mộtphen như vậy, thật là áy náy quá.”
Tràn Diệp
mỉm cười,hơi nghiêng người nhìn Cố Tiểu Ảnh đang ngủ ngon lành, gật đầu: “Vậy thì tôixin phép về trước vậy.”
Anh ta đứng dậy, QuảnĐồng cũng vội đứng dậy theo, Trần Diệp
khoát khoát tay: “Không cần tiễn tôiđâu, anh cứ ở lại trông chừng cô ấy
đi, bệnh nhân vẫn là quan trọng nhất.”
Nói hết câu, Trần Diệpnở nụ cười rồi nhanh chóng quay người
đi ra khỏi phòng bệnh. Quản Đồng cứ nhìntheo bóng dáng Trần Diệp cho tới tận khi không còn nhìn thấy nữa, mới quay lạingồi bên giường bệnh.
Nhưng vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy CốTiểu Ảnh, hai
mắt đã ngấn lệ chăm chú nhìn anh.
Quản Đồng giật mình,vội tiến tới đặt tay sờ lên trán Tiểu Ảnh, ân cần hỏi: “Em tỉnh rồi đấy à? Cònthấy chỗ nào khó chịu không?”
Cố Tiểu Ảnh nhìn raphía cửa, thấy không còn bóng một ai nữa
rồi mới nhìn Quản Đồng trả lời: “Em vẫntỉnh nãy giờ. lang="VI">Thấy
Cố Tiểu Ảnh thần thái đã tỉnh táo trởlại, Quản Đồng thở phào nhẹ nhõm
hẳn, nắm lấy tay Cố Tiểu Ảnh: “Em tỉnh rồi saokhông nói gì? Anh lại cứ
tưởng em đang mê man đấy.”
“Ai mà dám lên tiếngnói gì cơ chứ? Anh có giỏi thì cứ thử cái
cảm giác tình cũ tình mới trùng phùngxem thế nào đi…” – Cố Tiểu Ảnh càng nói thì thanh âm càng nhỏ lại, hơi chột dạ,nên chưa nói hết câu đã nhắm tịt mắt lại giả vờ ngủ. Quản Đồng thính lực cực kỳtốt, nên vừa nghe câu Tiểu Ảnh nói thì lập tức cụm từ “tình cũ tình mới” đã lọtvào tai rất rõ ràng. Anh chợt sững người, xoay đầu ngay lại nhìn Tiểu Ảnh, mảimiết
nghĩ lại sự xuất hiện của Trần Diệp, những lời lẽ cử chỉ của anh ta, rồi “ồ”lên một tiếng nhý chợt vừa tỉnh ngộ.
Cố Tiểu Ảnh nghe thấytiếng “ồ” đó thì lại càng thêm chột dạ,
khẽ he hé mắt, chăm chú quan sát Quản Đồng,thì đúng lúc Quản Đồng lấy
lại thần sắc cực kỳ bình thường, tới đỡ Cố Tiểu Ảnhngồi dậy.
Cố Tiểu Ảnh trợn trònmắt, tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao anh không có phản ứng gì thế?”
Quản Đồng thả lỏngngười, ngồi ở một góc cuối giường, quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Ảnh, bình tĩnhtruy vấn lại: “Cần có phản ứng gì à?”
“Không cần có phản ứnggì ư???” – Cố Tiểu Ảnh lại càng thêm
hoài nghi, chẳng lẽ những gì tiểu thuyếtviết đều chỉ là đống nhảm nhí
thôi ư? Trên thực tế, tố chất tâm lý của nhữngnhân viên nhà nước không
phải là đều tốt như nhau!
Quản Đồng dường nhưnhìn thấu được tâm can những suy nghĩ lúc bấy giờ
của Cố Tiểu Ảnh, nên cân nhắcmột lúc, rồi chủ động giải thích: “Thực ra
vốn dĩ cũng chẳng có gì, đâu phảilúc nào cũng gặp toàn người quen! Hơn
nữa, các cụ hình như cũng thường dạy là:chắn người thì không sủa, chó mà biết sủa thì sẽ không cắn người còn gì.”
Cố Tiểu Ảnh ngẩn người,tí nữa thì bật nảy ra khỏi giường.
Cố Tiểu Ảnh lấy mộttay tựa vào giường rồi nhỏm dậy nửa ngồi
nửa nằm, run rẩy chỉ những ngón tay vẫncòn cắm đầy ống kim truyền hướng
vào mặt Quản Đồng, rít lên giận dữ từng chữ một:“Quản Đồng, anh dám mắng tôi là chó?”
Quản Đồng
giật thột,sau cùng cất tiếng cười ha hả: “Bà xã à, em đúng là đã đọc quá nhiều tiểu thuyếttình cảm rồi đó! Em nghĩ là anh chắc chắn sẽ ghen
sao?”
Cố Tiểu Ảnh suýt
chútnữa thì tức đến ngất đi: ai đã nói con người này phản ứng chậm chạp, ai đã nóicon người này dù ngốc nghếch nhưng lại rất hiền lành? Là ai đã nói?
Là.. là… là ai bị mùđây? (Tất nhiên ngay trong giờ khắc này thì cô đã quên mất chính mình mới là kẻmù đó)
Đúng lúc “gươm súngđã sẵn sàng ra trận” thì bỗng có một y tá
bước tới, ngẩng đầu nhìn phía trên CốTiểu Ảnh, kinh hãi hét lên: “Giường 4, cô hồi huyết rồi.”
Cả Quản Đồng và Cố TiểuẢnh đều sững lại, cùng lúc quay nhìn về phía ống
truyền dịch, tình hình lúc đókhiến cho Quản Đồng cả đầu túa mồ hôi – máu đã sắp chảy ngược đến vị trí của dụngcụ điều chỉnh rồi.
Ngay lập tức, Cố TiểuẢnh hét lên một tiếng chói tai “A”, bật
một phát trở về giường bệnh, cánh tay cũngnhanh chóng hạ xuống, nhưng
cũng không hề quên đặt thật nhẹ nhàng xuống bên giường.
Nữ y tá vô cùng tứcgiận, bước tới rất nhanh xem xét ống
truyền dịch của Cố Tiểu Ảnh rồi ngẩng đầulên quở mắng: “Đây là bệnh
viện, anh chị muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi nhé.Gì mà bệnh nhân thì
chẳng ra bệnh nhân, người nhàra người nhà!”
Nói hết câu thì đưa mắtlườm Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng một cái rõ dài rồi mới quay người ngúng nguẩy bỏra ngoài.
Cố Tiểu Ảnh nhìn theobóng người nữ y tá và bĩu môi: “Bà chị này quả là ghê gớm…”
Quản Đồng nghĩ lại màvẫn thấy rùng mình nhìn chiếc ống truyền dịch, rồi lại nhìn Cố Tiểu Ảnh, buônghơi thở dài khẽ nắm lấy tay Tiểu
Ảnh mãi một lúc sau mới khe khẽ giọng: “Bà xãà, lần này là anh sai rồi,
em hãy cùng anh về nhà đi mà.”
Cố Tiểu Ảnh ngoảnh đầunhìn Quản Đồng, trái tim cứng rắn bất
chợt mềm lại, cũng không nhịn được mà cấttiếng than thở: “Thực ra, em
rất cảm kích tấm lòng của bố mẹ anh, suy cho cùngmà nói nếu không có họ
thì đã chẳng thể có anh trên đời… Nhưng mà Quản Đồng à,em cũng có những
khúc mắc riêng của lòng mình, nên cứ nhìn thấy bố anh là lại cảmthấy
không thoải mái, anh nói xem, em phải làm thế nào bây giờ?”
Cố Tiểu Ảnh dùng mộttay che lên cái đầu vẫn còn đang nóng hâm hấp của mình, buồn rầu nói: “Quản Đồngà, em rất buồn, thực sự buồn, anh thử nghĩ mà xem, nhà người ta chỉ khổ sở vìmâu thuẫn giữa mẹ chồng và
nàng dâu, thế mà nhà mình thì sao, lại là bố chồngvà nàng dâu bất đồng ý kiến?”
Quản Đồng ngẩn
ngơ, vộitrả lời một cách bản năng: “Không phải như em nghĩ đâu, bố mẹ
đâu có ý ghét em,chỉ là họ không biết cách nói chuyện làm vui lòng người khác mà thôi.”
“Đó chính là do em đãkhông tốt.” – Cố Tiểu Ảnh vẫn bình tĩnh chăm chú nhìn Quản
Đồng, hơi do dự ngậpngừng, rồi vẫn quyết định đem hết những tâm sự, suy
nghĩ trong lòng mình nói hếtra: “Em không thích bố của anh, em thật sự
không muốn phải sống chung với ông.”
“Cố Tiểu Ảnh, em nóinăng như vậy có quá nặng lời rồi không?” - Quản Đồng mặt mũi cau có, nghiêm túcnhìn Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh nhìn nétmặt đó của Quản Đồng, cuối cùng khép mi mắt, vừa nở nụ cười đau khổ vừa nói:“Em xin lỗi.”
Quản Đồng trông vàonét mặt đó của vợ mình, đang định mở miệng nói câu gì đó thì đã nghe thấy cô ấynói thêm một câu rằng: “Nhưng… tất
cả những điều em nói lại là sự thật.”
Quản Đồng nghe thấy vậyhoàn toàn lặng người, không biết nói gì thêm nữa.
Đúng là vậy, những gìcô ấy nói hoàn toàn là sự thật.
Cố Tiểu Ảnh chính làmột người có cái ưu điểm này – cô ấy muốn gì thì nhất định sẽ nói ra điều đó,cho nên trong cuộc hôn nhân của bọn họ mới không có cái kiểu đoán giàđoán non suy nghĩ của nhau. Trong suốt một nửa năm kết hôn, tất cả những niềmvui, hạnh phúc cô ấy và anh cùng
chia sẻ với nhau, kể cả những nỗi buồn đau khổsở cũng không bao giờ giấu anh. Dù cho lối sống của cô ấy có đôi chút hơi tự dophóng khoáng, tính
khí thỉnh thoảng thất thường, nhưng là cô ấy thực lòng dựa dẫmvào anh,
đặt niềm tin vào anh, trước mặt anh Cố Tiểu Ảnh tuyệt không bao giờnói
dối, bịa đặt bịa chuyện.
Hoặc giả cũng có thểcho là, Cố Tiểu Ảnh có ưu điểm và nhược điểm khá
giống nhau, đó là tốt – xấu đềuđược biểu hiện rất rõ ràng. Duy chỉ có
điều là, lần này, người cô không thích,lại không phải ai khác, mà chính
là bố anh, là bố đẻ của anh!
Đây chính là cái “thứkhông phù hợp” mà anh chẳng thể nào thay
đổi được, thật sự không biết rốt cụcphải làm như thế nào?
……
Trong phòng bệnh, QuảnĐồng vô cùng phiền não khó chịu, nhọc
đứng lên, bước ra phía ngoài được hai bướcrồi lại quay đầu nhìn cái ống
truyền dịch,cuối cùng không biết nghĩ thế nào lạithở dài, ngồi lại
nguyên chỗ ban đầu trên ghế băng, trầm tư suy nghĩ.
Cố Tiểu Ảnh cũng nhắmmắt lại, không nói năng gì nữa, viền mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi xen lẫn chua xót, muốnkhóc mà không khóc nổi – cứ
tưởng tượng ra khuôn mặt của bố chồng Quản Lợi Minhlà lại muốn khóc mà
không tiết ra được giọt nước mắt nào.
Nhưng thực ra, Cố TiểuẢnh lại rất yêu quý Tạ Gia Dung.
Mặc dù Tạ Gia Dungkhông hề biết chữ, mặc dù phương ngữ của Tạ Gia Dung rất nặng, nhưng tính cáchtốt bụng của Tạ Gia Dung, nụ cười
phúc hậu chất phác của Tạ Gia Dung không hiểuvì sao càng khiến cho Cố
Tiểu Ảnh sinh lòng thương mến bà.
Cho nên Cố Tiểu Ảnh lạicàng không hiểu được, vì sao cô càng
quý mến Tạ Gia Dung thì lại càng khôngthích Quản Lợi Minh.
Thế mà, hai con ngườikhác nhau một trời một vực đó lại có thể chung sống với nhau cả một đời người,bất chấp bao nhiêu phong ba bão
táp.
Xem ra hôn nhân, quảlà một thứ gì đó không thể lý giải ra nổi.
(9) Ngày hôm đó sau khitruyền dịch xong, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng vẫn chấp nhận cùng Quản Đồng quay trở vềnhà.
Nếu không như thế thìbiết làm như thế nào đây? Chẳng nhẽ lại
chấp nhận quay trở về cái căn hộ, mà đếnthời gian được sưởi ấm cũng được quy định cụ thể, để rồi bị lạnh tới đông cứngthành đá hay sao?
Huống hồ còn chưa nóitới việc nằm trên giường bệnh rất dễ
bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo – một khi đãbình tĩnh trở lại thì sẽ phát
hiện ra rằng, thực ra Quản Lợi Minh cũng chỉ là mộtngười không biết cách ăn nói mà thôi. So với mẹ chồng của Đoàn Phỉ mà nói, mộtbà già suốt đời suốt kiếp bị cái tư tưởng “trọng nam khinh nữ” lạc hậu thối nátăn sâu
vào máu thịt thì Quản Lợi Minh vẫn còn tốt hơn nhiều.
Cứ nuôi trong lòng nhữngluồng suy nghĩ nhưthế, cuối cùng Cố
Tiểu Ảnh cũng chấp nhận lời xin lỗi của QuảnĐồng. Bởi cô không phải là
không nhìn thấu được những nỗi đau, niềm bi thương từsâu trong ánh mắt
của Quản Đồng hoàn toàn không hề giả tạo.
Chỉ là cô không hềnghĩ rằng, một con người vốn dĩ “mình đồng
da sắt” hiếm khi ốm đau bệnh tật nhưcô đây, thế mà một khi đổ bệnh lại
có thể tiêu hao nguyên khí sức lực đến như vậy– ba ngày sau mới có thể
quay lại trường tiếp tục công việc giảng dạy. Suốt cảquãng đường từ bến
xe cho tới khi bước vào tới bên trong lớp học, ít nhất cô đãgặp tới mười người quen, câu nói đầu tiên của họ khi nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh đềulà ân
cần hỏi han: “Cô giáo Cố thế nào rồi? Nhìn sắc mặt vẫn không tốt lắm!”
Cố Tiểu Ảnh chỉ còncách cười đau khổ trong lòng.
Buổi sáng chỉ có haitiết lên lớp, hết tiết là có cuộc họp
giáo viên toàn khoa, Cố Tiểu Ảnh ngay từsớm đã tới phòng họp. Ngay trước cửa phòng họp thì gặp Giang Nhạc Dương, anh tadường như cũng nhận ra
được sắc mặt của cô không tốt lắm, nên thoáng chút ngạcnhiên nhìn Cố
Tiểu Ảnh. Cô đấm anh ta một cái nhẹ và nở nụ cười chào, sau đó tiếnvào
phía trong phòng họp tìm chỗ ngồi, ngay sau đó Giang Nhạc Dương cũng
bướctheo tới, ngồi bên cạnh Cố Tiểu Ảnh.
Nội dung của buổi họplần này cũng dễ đoán – trước khi tiến
hành đánh giá công tác giảng dạy, thì sẽphân công nhiệm vụ cụ thể cho
mỗi một giáo viên trong khoa.
Cố Tiểu Ảnh chăm chúnghe ngóng rồi có chút lo lắng thắc mắc,
ngoảnh đầu sang bên cạnh hỏi Giang NhượcDương hỏi: “Sao lại không phân
công công việc cho Lưu Địch thế nhỉ?”
Giang Nhược Dương ngoảnhđầu nhìn xung quanh và liếc ngang
liếc dọc, khi đã chắc chắn không có ai để ý đếnchỗ mình ngồi thì mới ghé sát vào Cố Tiểu Ảnh khe khẽ: “Cô thật đúng là gái đãcó chồng nên không
thèm quan tâm đến thế sự nữa! Mà hai người lại còn ở cùng mộtphòng, cô
không biết Lưu Địch đã được điều động lên Ban giám hiệu nhà trườnglàm
việc rồi à?”
“Ban giám
hiệu?” - CốTiểu Ảnh chớp chớp mắt, cực kỳ mơ hồ: “Một giáo viên chuyên
ngành như cô ấy, lạikhông phải là giáo viên hướng dẫn gì cả, lên ban
giám hiệu để làm gì?”
“Cô ngốc thật hay giảvờ ngốc đấy?” – Giang Nhược Dương tặng cho Cố Tiểu Ảnh ánh mắt đầy khinh thường:“Người ta thăng tiến đấy, cô không nhìn ra
sao?”
“Thăng tiến?” - Cố
TiểuẢnh im bặt, “Đừng giỡn nữa, làm gì có giáo viên chuyên ngành tự do
nào được lênBan giám hiệu cơ chứ? Lưu Địch, cô gái này, chẳng lẽ lại
không rõ cái lý lẽ nàysao?”
“Cố Tiểu Ảnh, cô thậtsự đã kết hôn vô ích rồi,” – Giang Nhược
Dương không kiềm chế được cảm xúc,“Sao sư huynh của mình lại chấm được
một người như thế này chứ, còn đang bonchen ở chốn quan trường như thế,
sao lại có người vợ ngốc nghếch như cô cơ chứ?”
Cố Tiểu Ảnh bất giác nổi cơn tam bành.
Nhưng không thể ngờ rằng,Đoàn Phỉ lúc buổi chiều khi cô tới
thăm chị ấy vừa xuất viện, đang ở nhà thì sưtỷ cô lại dùng những lời nói này để châm chọc cô một lần nữa.
Nhìn thấy Đoàn Phỉ ngồitrên giường, mặc một chiếc áo len dày
cộp, quấn chăn kín người, vừa nhìn đứacon gái đang ngủ bên cạnh, vừa hạ
thấp giọng dạy dỗ Cố Tiểu Ảnh: “Đồng nghiệp củaem nói quả không sai, em
đúng là quá
“Nói bậy!” - Cố Tiểu Ảnhcũng thấp giọng phản đối: “Em còn thông minh hơn Quản Đồng nhiều!”
“Cố Tiểu Ảnh, em lạiđùa đấy à? Em thông minh hơn Quản Đồng?” – Đoàn Phỉ cười híp cả mắt, “Em khôngnhìn ra nổi Lưu Địch là người như
thế nào, còn nói mình thông minh sao, ai màtin nổi cơ chứ? Học trên cô
ta hai khóa mà chị còn nhìn ra được, em với cô ta cảngày làm việc ở
giảng đường cùng một tầng lầu mà em vẫn không nhìn ra nổi sao?
“Cô ấy thích trang điểm,lại hay đổi bạn trai” - Cố Tiểu Ảnh
buồn bực nghĩ lại: “Cũng chưa từng thấy cô ấyứng cử trong hội sinh viên
bao giờ, không hề giống người có tham vọng!”
“Vì thế mới nói emquá ngây thơ” – đến lượt Đoàn Phỉ nhìn Cố
Tiểu Ảnh với vẻ khinh thường. – “Ứngcử trong hội sinh viên mới là người
có tham vọng? Vậy thì chị, hay là Phó chủ tịchhội sinh viên năm đó thì
sao, không phải là cứ bình bình thường thường mà cướihỏi sinh con đấy
sao? Cô ta sở dĩ không tham gia ứng cử hội học sinh là vì ngườita có thể một bước lên tới trời đấy! Ôi, nếu chị nói với em về mối quan hệ mậpmờ
giữa cô ta với lãnh đạo của nhà trường, chắc em không tin đâu nhỉ?”
“Thật vậy sao?” - CốTiểu Ảnh vô cùng kinh ngạc, “Không thể
chứ? Qua lại với một ông già, không phảiđáng kinh tởm sao?”
“Sao lại kinh tởm?” –Đoàn Phỉ nhún vai, “Mỗi người có cách
nghĩ riêng của mình, trên đời lấy đâu rabữa ăn miễn phí cơ chứ?”
“Nhưng đã học nghiêncứu sinh thì không phải để làm giáo viên
sao” - Cố Tiểu Ảnh vẫn còn cảm thấykhó có thể tin được. “Bỏ chức danh
giáo viên chuyên ngành, mà biết bao ngườingưỡng mộ ấy đi không làm, lại
đi làm một viên chức cơ quan nhà nước sáng đichiều về, đến chút tự do
cũng chẳng có được, thế thì còn ý nghĩa gì nữa?”
“Cố Tiểu Ảnh, đừngnói với chị đến chuyện này mà em cũng không nhìn ra nhé,” – Đoàn Phỉ liếc nhìnCố Tiểu Ảnh. – “Ở trường chúng ta,
một giáo sư già đức cao vọng trọng, nếu muốnđưa người thân họ hàng của
mình vào học cũng vẫn khó hơn lên trời! Nhưng mộtlãnh đạo tầm trung
trong một phòng ban quan trọng, nếu muốn làm cái chuyện đưasinh viên vào học thì chỉ lại là chuyện cỏn con! Em không nhìn ra sao, ở trườngchúng
ta, sinh viên là nhóm người thế lực yếu ớt nhất, giáo viên chuyên
ngànhthì là quần chúng lao khổ, chỉ có những đầu não làm việc ở cơ quan
hiệu bộ mớilà những người có thế lực hơn người. Đến mức này rồi mà em
cũng dám tự xưng làthông minh, đến một chút thông minh tài trí em cũng
dành tặng hết cho chồng cảrồi sao?”
Hiếm khi thấy Cố TiểuẢnh lại không phản bác lại như thế, cô
chỉ chau mày chau mặt lại nhìn Đoàn Phỉhỏi: “Lưu Địch như thế là một đi
không trở lại sao? Thật là khổ cho em, baonhiêu việc cô ta bỏ lại đều
giao cả cho em, làm không tốt mấy ngày cuối cùngkhéo còn phải làm thêm
giờ.”
“Ở lại trường không tốtsao?” - Đoàn Phỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh bĩu môi: “Đằng nào em cũng không
muốn có consớm như vậy, ở trong nhà cũng suốt ngày nghe mọi người ca
thán, còn chưa đủ phiềnsao. Tới trường để cái tai được nghỉ ngơi một
chút, có gì mà không tốt chứ?”
Câu nói này khiến choCố Tiểu Ảnh như vừa bước ra khỏi giấc
mộng, cô như nghe được lời khuyên của caonhân, tạm thời tỉnh táo hẳn
lại, đột nhiên ngộ ra: “Ừ đúng rồi!”
Nhìn Cố Tiểu Ảnh ngồingây cả người ra, vừa vui lẫn buồn, Đoàn Phỉ thực chẳng còn lời nào để nói, mãilát sau mới than thở: “Cố Tiểu
Ảnh, chị thật không hiểu, em ngốc tới mức nào,sao mà vẫn còn hứng thú
nói chồng mình ngốc nữa?”
Buổi tối trở về nhà,sau khi ăn cơm xong, nghĩ lại lời than
vãn của Đoàn Phỉ, Cố Tiểu Ảnh không nhịnđược, liền chạy tới phòng đọc,
đến bên Quản Đồng đang ngồi đọc sách nhìn trái,ngó phải, muốn xét xem
con người này rốt cuộc chỗ nào thông minh hơn mình.
Quản Đồng ngẩng đầulên khỏi chồng tài liệu, bối rối nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”
“Ông xã à, anh thôngminh hơn em phải không?” - Cố Tiểu Ảnh hỏi lại đầy trịnh trọng.
“Anh á?” – Quản Đồngchưa kịp hiểu ra chuyện gì, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời, “Phản ứng của anhkhông nhanh được như em, học thuộc,
viết chữ, làm việc cũng đều chậm hơn em,như thế chắc là không thể thông
minh bằng em được.”
“Nhưng vì sao mọi người đều nói anh thông minh hơn em?” - Cố Tiểu Ảnh bướctới, ôm lấy cổ của Quản Đồng rồi ngồi vào trong lòng anh. Đương nhiên lúc
trướcđó cô không quên đóng cửa phòng đọc lại, vì cô vẫn nhớ trong nhà
còn có bố mẹchồng nữa.
“Vậy phải xem là chuyệngì đã, chuyện lớn thì đàn ông chắc phải sáng suốt hơn phụ nữ rồi, còn chuyện nhỏthì phụ nữ chắc sẽ thấu hiểu hơn đàn
ông.” – Quản Đồng mỉm cười nhìn người vợ bénhỏ trong lòng mình.
Cố Tiểu Ảnh sờ sờ đầu,nghĩ ngợi một lát rồi kể hết những
chuyện Giang Nhược Dương và Đoàn Phỉ đã nóicho Quản Đồng, điểm cốt yếu
là ở chỗ: “Lưu Địch lại còn có chân trong với một vịlãnh đạo, mà bình
thường mọi người vẫn cảm thấy vô cùng chính nhân quân tử”. QuảnĐồng mỉm
cười lắng nghe lời kể của vợ, mải ngắm nhìn nét biểu cảm trên khuôn
mặtcô đầy sinh động, nên suy nghĩ có chút xao nhãng, đứa trẻ này chắc
chắn đã từngtham gia không ít cuộc ể chuyện, mà nếu không đoạt giải thì
thật là có lỗi vớinhững nét biểu cảm phong phú trên khuôn mặt cô ấy quá.
“Anh nói xem, anh nóixem, em không thể nhìn ra thì lẽ nào là
lỗi của em?” - Cố Tiểu Ảnh kể xong câuchuyện, nhìn Quản Đồng chẳng phản
ứng gì cả, liền đưa tay ra tóm lấy hai tai QuảnĐồng, ra sức kéo.
Quản Đồng nhíu mày lạikêu lên một tiếng, rồi gỡ hai tay của
Cố Tiểu Ảnh xuống khỏi tai mình, một taygiữ chặt lấy, tay còn lại ôm
vòng lấy vợ, trả lời: “Dù người ta có nói thế nào,em nghe để biết thế
thôi, em sau này chỉ cần biết mình nghĩ gì, rồi cứ theo ýmình mà đi. Anh ủng hộ em ở lại trường giảng dạy”.
“Nói như vậy anh sớmđã nhìn thấy em chậm chạp, ngốc nghếch
rồi.” - Cố Tiểu Ảnh trề môi: “Anh là vìmuốn thu nhận em sao?”
“Thu nhận em mà cònphát lương cho em?” – Quản Đồng cười cười
nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Là vì anh cảm thấyem coi như còn chút lý trí, chắc là chọn đường đi cũng không sai, có thể tiếp tụcđi tiếp được. Còn về
chuyện nghi kỵ lẫn nhau ấy không hợp với em, vì thế em yêntâm làm tốt
công việc giảng dạy của mình là được rồi. Người khác có leo nhanhlà
chuyện của người ta, đương nhiên cũng phải bỏ ra một số thứ mà mình
không muốnbỏ. Coi như là bù cho nhau, chẳng ai cần phải để ý tới ai cả,
rốt cuộc thì cũngchẳng có ai dám đem cuộc đời hay tiền đồ của mình ra mà đánh cược cả.”
Nghe xong một loạt, CốTiểu Ảnh kinh ngạc nhìn Quản Đồng, hình như trước nay cô
chưa từng nói tới nhữngchủ đề về giao tiếp xã hội như thế này với Quản
Đồng. trong lòng cô, Quản Đồng,con người thiếu kiến thức sinh hoạt
thường thức ấy, ngốc nghếch đến mức hộp giữtươi thực phẩm cũng không
biết. Cô cứ nghĩ mãi mà không hiểu nổi, sao người nhưQuản Đồng lại đạt
được tới vị trí ngày hôm nay? Nhưng nghe nói những lời nóinày, cô dường
như dần hiểu ra đôi phần.
“Nhưng, mình leo nhưthế có gọi là nhanh không? Mình đã phải bỏ ra những gì vậy?” - Cố Tiểu Ảnh lậptức hỏi lại, câu hỏi thật thể hiện t
Quản Đồng đành phảinhẫn nại trả lời: “Anh đã bỏ ra toàn bộ
thời gian rảnh rỗi của anh, bởi vì anhbiết bản thân mình không thông
minh, nên đành chim kém phải tập bay trước. Giốngnhư khi còn bé, môn
toán của anh không tốt, anh phải bỏ ra thêm vài tiếng đồnghồ hơn người
khác mới có thể thi tài và đạt thành tích ngang ngửa người ta.”
“Anh đang cạnh khóegì phải không?” - Cố Tiểu Ảnh liếc nhìn
Quản Đồng. “Anh thi toán được 128 điểm,em chỉ có 43, vậy em cũng là con
chim kém cỏi sao?”
“Em là học sinh ngànhnghệ thuật, làm sao mà so sánh được!” – Quản Đồng buông
Cố Tiểu Ảnh ra, đứnglên giữ lấy người cô rồi nhìn vào mắt mà nói: “Lo
chuyện tiền đồ tương lai làtrách nhiệm của đàn ông. Em là vợ chỉ cần
sống ôn hòa với lãnh đạo, đồng nghiệp,vui vẻ thoải mái dạy dỗ học sinh,
như thế là được rồi. Nhà chúng ta không cầnem phải quá xuất sắc nổi bật, cũng không cần em phải lãng phí tâm sức suy nghĩvề chuyện này. Em có
thời gian thì ở trong nhà viết sách kiếm tiền là được rồi,hai năm nữa
trong cơ quan thống nhất phân nhà ở theo mức kinh tế, anh tính cũngphải
hơn 30 vạn, bà xã à, em phải vất vả hơn rồi!”
“Ôi, 30 vạn!” - Cố TiểuẢnh quả nhiên chuyển ngay sự chú ý của mình, “Như vậy phải viết thật nhiều tiểuthuyết sao?’
Nhìn vợ ngây ngườira, Quản Đồng không nhịn được mỉm cười.
Nhưng, dù Quản Đồngmiệng không nói gì, nhưng trong lòng Cố Tiểu Ảnh lại rất cảm động.
Rốt cuộc, có một ngườithấu hiểu mình, ủng hộ mình, tin tưởng
mình, còn muốn dành lại cơ hội hưởng thụcuộc sống cho mình, đây là một
chuyện rất tốt, rất rất tốt phải không?
một người thấu đáothông suốt. Anh không than trời trách
người, cũng không nhìn mọi người xungquanh bằng nửa con mắt, sự điềm đạm của anh nằm ngoài sức tưởng tượng của Cố TiểuẢnh.
Cũng có lẽ, đây cũnglà lần đầu tiên Cố Tiểu Ảnh đánh giá một
cách khách quan sự khác biệt giữa mìnhvà Quản Đồng: anh không nhanh mồm
nhanh miệng như cô, không phản ứng nhạy bén bằngcô, cũng không nhanh
nhẹn tháo vát bằng cô, nhưng những điều này đều không thểcản trở anh có
được chỗ đứng cao hơn, và có cái nhìn xa hơn.
Cứ như vậy, cho tớilúc đi ngủ, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng vứt bỏ được những nghi ngờ trước đó, cônghĩ lại mong muốn rời xa Quản Đồng
của bốn năm ngày trước, rồi dúi đầu mìnhvào trước ngực Quản Đồng, tựa
vào cổ của anh. Quản Đồng bị hơi thở của cô khiếncho cổ ngứa ngáy, vừa
định lui lại phía sau một chút, liền cảm thấy một bàn taynghịch ngợm men theo chiếc áo ngủ của anh và thò vào bên trong, từ trên rốn,vòng tay ôm lấy bụng anh.
Quản Đồng
ho một tiếng,vừa định nói gì đó, thì nghe thấy giọng cười “hehe” gian
xảo phát ra từ phía cổmình. Còn không đợi anh kịp phản ứng, đôi tay ấy
đã trơn như cá, men theo bụnganh mà rờ xuống phía dưới. Anh cuối cùng
cũng kịp nhận thức, đưa tay ra giữ lấycổ tay của Cố Tiểu Ảnh, nhìn cô
ngẩng đầu lên từ phía khuất tối, đôi đồng tửtrong veo đen láy lấp lánh
nhìn.
Cô ấy cười thật
ngâythơ, giống như một đứa trẻ, ngữ điệu dễ thương đầy mê hoặc, còn mang theo âm điệunhẹ nhàng mềm mại bay bổng. Động tác của tay cô đương nhiên vẫn chưa ngừng lại,cô vừa cố ý cất giọng cảm thán: “Mềm quá… thật là có tính đàn hồi… để em làmcái nơ bướm nhé… Hahaha!”
Quản Đồng nhìn vào mắtcô, rồi hơi quay ngườicúi xuống cắn
vành tai cô, nghe tiếng cô vừa cười vừavùng vẫy: “Quản Đồng, anh lưu
manh, anh học từ ai thế? Không được cắn tai em,ngứa quá.”
Quản Đồng mỉm cười,khẽ thì thầm vào tai cô: “Em mới là lưu manh, em để tay ở đâu thế hả?”
Kết quả là, sáng ngàyhôm sau, cô giáo Cố lại có lý do để không phải đi tập thể dục, vì lại tới muộnrồi.
Rất tốt, rất êm dịu.
(10) Sau đó là hơn nửatháng với những ngày thật bình yên tĩnh lặng.
Thậm chí có vài lần,khi buổi sáng không có tiết học, lúc Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung ra ngoài muađồ ăn, Cố Tiểu Ảnh ngồi ôm lấy
chiếc máy vi tính, nhàn rỗi ngồi xem tiểu thuyếttình cảm, rồi bất giác
liên hệ mà nghĩ tới Quản Đồng.
Đôi nam nữ nhân vậtchính trong tiểu thuyết yêu nhau, hai bên
đều không chịu nhường nhịn đốiphương, nên kết quả là cãi nhau. Đến khi
đứa con gái khóc lóc ôm sòm, người đànông vì người phụ nữ mà nhẫn nại,
đứa con nhỏ cũng trưởng thành dần theo người bốcủa mình. Sau đó, người
đàn ông ra nước ngoài. Khi đứng đợi bên ngoài đại sứquán làm visa, đứa
con gái của hai người, dựa vào bạn trai của mình bất giácnghĩ: Bố đi
rồi, mình phải làm sao đây?
Cố Tiểu Ảnh cũng bấtgiác hoảng hốt, cô chợt nghĩ lại, mỗi lần cãi nhau, kỳ thực đều chỉ có mìnhmình diễn trò.
Không biết Quản Đồngkhông thèm cãi, hay là không muốn gây
chuyện, hoặc là không đành cãi nhau,nhưng tóm lại, anh đối với cô, thực
sự vô cùng khoan dung.
Cô gào lên với anh,quát anh phải thu dọn đồ đạc, quát anh khi rửa rau động tác chậm chạp, quát anhvì để chiếc hộp mạ vàng lại gần lò vi sóng, quát anh vì anh nhầm rau thơm thànhcần tây… Nhưng, khi “mọi việc bị bại lộ”
anh chỉ có chút kinh ngạc, mỉm cườixin lỗi cô, nhẹ nhàng biện bạch, rồi
trước khi cô kịp tức giận đã cười kíp mắt,nói: “Bà xã à, trông em lúc
này thật giống với con khỉ bị cháy lông”.
Cô nghĩ ngợi một lúc,rồi tự mình bật cười thành tiếng.
Đương nhiên, gần đâycô cũng phát hiện ra, kỳ thực Quản Đồng cũng có chút nổi giận.
Anh ấy cũng chẳng phảilà thánh nhân, sẽ có lúc cảm thấy quá
phiền phức, sẽ tức giận, sẽ không thể nhẫnnhịn nổi… Nhưng anh thường ôm
lấy cô, cuộn cô lại trong lòng giống như một bứctranh. Trong lòng anh có cảm giác ấm áp ngọt ngào, cô rất thích.
“Thích”, quả nhiên làmột động lực mà thiên hạ khó có thứ gì địch lại nổi.
Có thể cuộc sống cũngchính là như vậy – không có ai là hoàn
mỹ, chỉ cần biết được cách nhường lại mộtchút, có thể tha thứ cho nhau,
như vậy đã là khó lắm rồi.
Và tất nhiên, một conngười như Cố Tiểu Ảnh thì từ xưa tới nay
càng không bao giờ giấu giếm cái cảmgiác mãn nguyện này; mười giờ sáng,
lúc đó không biết Quản Đồng đang làm gì,còn Cố Tiểu Ảnh thì đang tình
cảm dạt dào da diết, nên cầm điện thoại lên nhắntin cho Quản Đồng.
Nội dung tin nhắn hếtsức đơn giản: “Ông xã à, em lại nhớ anh rồi!”
Sau khi gửi tin nhắnđi rồi, Cố Tiểu Ảnh đứng trong vùng trời nắng rực rỡ bao phủ, đôi mắt cười lấplánh.
Trong lòng cô nghĩ,Quản Đồng anh mà đọc được mẩu tin nhắn này, không biết sẽ có phản ứng như thếnào đây?
Phía bên kia, Quản Đồngđang bận rộn với đống tài liệu chuẩn
bị cho một buổi hội nghị vào tuần sau. Khithấy điện thoại rung rung,
Quản Đồng như thường lệ mở ra xem, chỉ liếc một mắtnhìn cái tin nhắn,
ngây người, lại còn cứ tưởng là mắt bị hoa nữa: “Ông xã à,em lại nhớ anh rồi!”
Quản Đồng bèn khôngnhịn được mà nhếch môi mỉm cười, ánh mắt mơ màng.
Người đồng nghiệp ngồiphía đối diện Quản Đồng đúng lúc ngẩng
đầu lên thì trông thấy Quản Đồng bộ dạngnhư vậy, đã không tránh khỏi
buột miệng: “Quản Đồng, anh trúng thưởng à?”
Quản Đồng cũng ngẩngđầu lên nhìn người đồng sự đối diện, miệng vẫn mỉm cười: “Đúng, trúng thưởng rồi.”
Trong khi anh bạn đồngnghiệp vẫn còn giương đôi mắt ngơ ngác
nhìn Quản Đồng thì có một hồi chuông đổtới. Cố Tiểu Ảnh dịu dàng hỏi:
“Ông xã à, anh không bận sao?”
“Bận!” – Quản Đồng hỏi,“Bố mẹ đâu em?”
“Em không biết, có lẽra ngoài mua đồ ăn rồi,” - Cố Tiểu Ảnh
ngồi trước bàn viết, nửa tâm trí dànhvào cuốn tiểu thuyết, nửa còn lại
mải nũng nịu dỗi hờn: “Ông xã à, em vừa mớixem tiểu thuyết, phát hiện
nhân vật nam chính trong đó kém xa anh.”
Quản Đồng cười: “Thậtlà hiếm thấy, thường thường những lúc thế này, em đều cảm thấy người khác tốthơn anh chứ.”
“Điều này chứng tỏbây giờ em nhìn nhận vấn đề tương đối khách quan rồi!” – Cố Tiểu Ảnh cười híp mắt,“Em nhớ anh.”
Quản Đồng cười cườinhắn lại: “Tốt lắm.”
“Sao cơ?” - Cố Tiểu Ảnhcố hỏi han thêm, “Chỉ có thế thôi à?”
“Ừ!” – Quản Đồng gậtđầu, “Tốt lắm.”
“Quản Đồng, anh coiem là cấp dưới của anh sao?” - Cố Tiểu Ảnh khẽ “hừm” một tiếng, “Anh có nhớ emkhông?”
“Có!” – Quản Đồng khinói chuyện điện thoại trong phòng làm việc vốn dĩ cứ theo quy cách như vậy.
“Nếu nhớ em thì anhphải nói ra đi chứ!” - Cố Tiểu Ảnh hào hứng: “Nói to lên, nói là anh cũng nhớem đi.”
“Đến giờ làm việc rồi,anh bắt đầu bận rồi đây!” – Quản Đồng
nhìn phân đoạn cần phải sửa trên máy vitính, cười nói cố câu cuối: “Tối
nay nói tiếp nhé.”
Thế rồi cúp máy.
Thế rồi cúp máy sao?
Cố Tiểu Ảnh không camtâm, nhưng vẫn quyết định phải bao dung
một lần, dù thế nào, đó cũng là đại nhamôn của Quản Đồng.
Huống hồ, gần đây QuảnĐồng thể hiện cũng thật sự tuyệt vời.
Dưới ánh mặt trời lấplánh của buổi chiều, Cố Tiểu Ảnh mãn nguyện khép hờ đôi mắt, bắt đầu phơi mìnhdưới nắng.
Nhưng Quản Đồng khôngngờ rằng sau khi đặt điện thoại xuống,
anh tự dưng lại cứ mỉm cười như thế. Anhbạn đồng nghiệp ngồi đối diện
nhìn thấy cảnh này, vui vẻ hỏi Quản Đồng: “Vợ
“Ừm.” Quản Đồng ngẩngđầu lên khẽ nhoẻn miệng cười.
Anh bạn đồng nghiệpcười híp cả mắt lại, đọc lên một đoạn đối
thoại kinh điển trong bộ phim điện ảnh“Điện thoại di dộng”: “Anh bắt đầu họp rồi sao? Ừ. Nói chuyện không tiện sao?A, thế thì em nói để anh nghe nhé. Được. Em nhớ anh, anh có nhớ em không? A, tốiqua anh hư lắm nhé.
Hey, anh hôn em một cái đi, dám không? Ừm. Vậy thì để emhôn anh nhé,
nghe thấy không? Nghe thấy rồi.”
Quản Đồng cười thànhtiếng “hì hì”, mọi người đang ngồi làm
việc xung quanh đều cười theo, trong khoảnhkhắc, cả phòng làm việc đột
nhiên có được bầu không khí thoải mái nhẹ nhàng hiếmthấy.
Ấm áp – đây quả nhiênlà tính từ duy nhất mà Quản Đồng có thể nghĩ tới trong lúc này.
Lúc chạng vạng, QuảnĐồng quẳng hết công việc còn chưa làm
xong sang một bên, quyết định về nhà sớm.Nhưng không ngờ rằng, lúc Quản
Đồng về tới nhà, Cố Tiểu Ảnh lại chẳng thấyđâu?!
“Vợ con nói tối naycó hẹn rồi!” – Quản Lợi Minh nhìn Quản
Đồng, cất lời trách móc: “Con nói xem, mẹnói với nó là đã cơm nước xong
cả rồi, cần gì phải ra ngoài ăn, nó cũng khôngnghe, cứ thế mà đi luôn.
Buổi tối không ăn cơm ở nhà, còn ra ngoài ăn, thế córa gì không?
Quản Đồng sực tỉnh,liền nói hộ cho Cố Tiểu Ảnh: “Cô ấy cũng
không phải tự nhiên mà ra ngoài ăn nhưthế, chắc là có chuyện thôi.”
“Nó thì có chuyện gì,làm giáo viên thôi thì có chuyện gì khác được?” – Quản Lợi Minh lườm Quản Đồngmột cái, “Con gái kết hôn rồi thì
phải biết an phận một chút chứ.”
“Được rồi mà bố.” –Quản Đồng cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn, “Con cũng không phải là suốt ngày ăn cơmbên ngoài đó sao? Cô ấy cũng có bạn
của mình mà.”
“Con cứ
nghĩ mà xem,nửa đêm nửa hôm, con gái một thân một mình ở bên ngoài như
thế… bố mới thấy kỳlạ đấy! Sao cứ mỗi lần bố gọi điện thoại cho vợ của
con đều ra ngoài ăn cơm vớingười khácthế?” – Quản Lợi Minh trừng mắt,
“Lẽ nào lúc chúng ta không có ở đây,các con đều ăn uống riêng lẻ kiểu
này sao?”
“Ăn thôi!” –
Đúng lúcquan trọng, lại là Tạ Gia Dung ngắt lời hai cha con – không biết từ lúc nào họđã bắt đầu nổi nóng cãi cọ, Quản Đồng vào bếp giúp bê đồ
ăn, Quản Lợi Minh “hừm”một tiếng, rồi cũng đứng lên giúp.
Quản Đồng vừa bưng đồăn, vừa phát hiện ra một điều hơi kỳ lạ: Theo như những gì viết trong tiểu thuyết,bản thân trong những lúc như
thế này sẽ biến thành băng keo hai mặt mới đúng.Nhưng vì sao, mình tự
nhiên lại cứ bảo vệ cho Cố Tiểu Ảnh hét lần này tới lầnkhác như vậy? Lẽ
nào anh không yêu bố mẹ mình sao? Điều này là không thể, vì từtrước tới
nay anh không hề quên công ơn dưỡng giục của cha mẹ, cũng thề rằng sẽđể
cha mẹ được có được cuộc sống tốt đẹp đầy đủ ở nơi thành phố. Nhưng vì
sao hầunhư lúc nào anh cũng đứng về phía Cố Tiểu Ảnh?
Anh nhớ ra vài hômtrước, trong khi được cô giáo Cố phổ cập
trong lúc đang mải mê xem tạp chí, biếtđược một từ mới, gọi là “phượng
hoàng nam” – để chỉ những nam thanh niên xuấtthân từ nông thôn, thoát
khỏi cuộc sống khổ cực nhờ nỗ lực cố gắng, sau khi tốtnghiệp đại học, ở
lại thành phố làm việc, từ đó mà bay lên thành phượng hoàng.
Tạp chí đó lấy bộphim: “Thời đại kết hôn mới” với “Băng dính
hai mặt” làm ví dụ, đi sâu phântích những khó khăn phải đối mặt khi kết
hôn với “phượng hoàng nam”, ví dụ nhưnhững thói quen tiêu xài khác biệt, quan niệm về cuộc sống khác biệt, dễ nảysinh xung đột với gia đình nhà
chồng, còn cả đại họa gia đình họ hàng phía sau bọnhọ nữa… Xem tới đoạn
này, Quản Đồng phải thừa nhận, những gì tạp chí đề cập tớiđều đúng cả.
Rồi trong “Thời đại kếthôn mới”, những lời Cố Tiểu Tây nói
với Hà Kiến Quốc cũng chẳng hề sai: Vậy thìphải như thế nào mới gọi là
báo đáp, nói là cả đời đều không thể trả cho sạchmón nợ này cũng không
hề quá.
Nhưng, Quản Đồng
nghĩ:Những người không có cùng xuất thân như vậy cũng chưa hẳn đã phát
hiện được rằng,từ tiểu thuyết gia, biên kịch cho tới nhà báo, dù có nhìn thấy sự hiếu thuận củanhững người như Hà Kiến Quốc, mà không hề nghĩ
tới một khả năng khác nữa, nhữngngười đàn ông bay được lên cành cao để
làm phượng hoàng ấy, dù vẫn luôn yêu quýquê hương và cha mẹ của mình,
nhưng sớm muộn đối với mảnh đất quê hương và chamẹ của mình, nhưng sớm
muộn đối với mảnh đất ấy, dần dần cũng có những vết nứt,cho tới khi càng ngày càng xa.
Vì bọn họ sớm đã thayđổi hoặc ít hoặc nhiều, trong khi bản thân bọn họ không hề ý thức được.
Ví dụ như Trương BáchCát ở phòng Tổng hợp bên cạnh, kết hôn
được ba năm rồi, vốn dĩ năm nào cũng vềquê ăn tết, năm nay lại tranh thủ ngày mùng một tết về thăm cha mẹ, rồi đón tếtbên nhà vợ. Lúc bắt đầu,
Quản Đồng cũng cảm thấy khó hiểu, sau này mới nghe thấychính miệng anh
ta nói: chỉ cần về quê, là lại có biết bao khuôn mặt lạ hoắc chẳngrõ là
ai, tới cậy nhờ. Lúc mới đầu anh ta cũng từng hết sức mình giúp đỡ,
nhưnglâu dần, anh ta cảm thấy thực sự không thể chịu nổi.
Lại ví dụ như sư đệTiêu Hà của mình, bây giờ là phó phòng một công ty xuất bản trong tỉnh, là thủkhoa đại học, xuất thân từ huyện
vùng núi xa xôi nhất của tỉnh này. Sau khiđăng ký hộ khẩu thành phố, lần đầu tiên mang vợ về nhà, cô vợ sợ tới nỗi toànthân ngoài da bị dị ứng,
còn phụ thêm buồn nôn tiêu chảy, rồi cứ thế về thànhphố tiêm thuốc năm
ngày liền mới hết bệnh. Sau này mới biết, hóa ra là bị dị ứngvì rận
trong chăn gối do không được vệ sinh. Còn Tiêu Hà, tuy ngoài miệng
khôngngớt phải ứng phó với những bình luận của cha mẹ mình về cô con dâu quá kiêu kỳ,nhưng thực ra trong lòng cũng cảm thấy thương vợ của mình
quá.
Còn có một ví dụ
đauthương hơn cả: một phó sở trường Ủy ban đầu tư của tỉnh, từng đành
phải thú thựcrằng, tuy quay lại quê hương có thể tận hiếu đạo làm con,
làm rạng rỡ gia đình,nhưng cái hư vinh áo gấm về làng ỳ thực chỉ làm
tăng vốn chuyện phiếm cho bạnbè với thầy cô. Sau khi nói câu này không
lâu, vào kỳ nghỉ quốc khánh, phó sởtrưởng theo lệnh của cha mẹ ở quê,
dẫn vợ vinh quy bái tổ. Cha mẹ vui mừng lắm,mở tiệc lớn tiệc nhỏ. Buổi
trưa, trong lúc vợ phó sở trưởng đang ở trong bếpgiúp mẹ chồng làm cơm,
phó sở trưởng thì trong phòng khách mời rượu mọi ngườitrong gia tộc,
đang lúc say sưa, anh ta đã không biết rằng, đứa con trai năm tuổicủa
mình đã chết đuối dưới hồ cách nhà không xa…
Lúc nghĩ tới đây, QuảnĐồng bất giác thở dài ngao ngán.
Trong chiếc ti vi cạnhbên, người dẫn chương trình thời sự
đang nói với chất giọng êm dịu: sản xuấtphát triển, đời sống dư dật, quê hương văn minh, thôn trang sạch sẽ, quản lýdân chủ, đây là những mục
tiêu tổng thể và yêu cầu được Trung ương đề ra vớivùng nông thôn mới…
Hai năm trở lại đây, nông dân vùng này lấy hoạt động “Tứ tạinông gia”
gồm có “Phúc, học, lạc, mỹ” làm chủ. Các căn nhà nơi đây đều được
xâymới, đường xá được cải tạo, tài sản của nông dân giàu có cũng ngày
càng dồi dào…
Quản Đồng vừa nhai miếngcơm trong miệng, vừa trào dâng cảm giác xót xa không thể kìm chế.
Anh nghĩ, hoặc là chỉcó bước ra từ nông thôn, rồi sau lại
sống một cuộc sống hiện đại, mới có thể thểnghiệm một cách sâu sắc rằng: “Nông thôn mới”, dù có “mới” thế nào, cuối cùng cũngchỉ là nông thôn.
Đây chẳng phải là tưtưởng mất gốc, mà chỉ đơn thuần là sự thật.
(11) Cùng lúc đó, hoàntoàn trái ngược với một Quản Đồng tâm trạng
đang trở nên nặng nề, là một Cố TiểuẢnh tinh thần vô cùng phấn khởi đang ở nhà Đoàn Phỉ hớn hớn hở hở thuật lại câuchuyện đấu trí giữa mình với
bố chồng. Đoàn Phỉ tinh thần đang tốt, cũng khôngphải nằm trên giường
nữa, mà bọc kín lấy mình cho ấm, rồi ngồi trên sôfa cùngnói chuyện với
mọi người. Trong bếp, người giúp việc theo giờ đang xào rau, MạnhHúc
đang cùng giúp đỡ.
Đang
lúc nói chuyện,Đoàn Phỉ chạy vào trong phòng để đồ lúi húi một lúc, đắc ý xách ra hai bình rượuHồng. Cố Tiểu Ảnh nhìn thấy chiếc vỏ bèn rít lên:
“Sư tỷ, chị phát tài rồi sao?Mang chai rượu Hồng 500 tệ ra mời em uống
sao?”
“Hì…” – Đoàn Phỉ
trềmôi, “Ai nói cái này là để cho em uống? Tân Tân có thể nói cho em
biết, gặpnhau lúc hoạn nạn, dũng cảm đứng ra, ngoài Cố Tiểu Ảnh em ra,
rõ ràng còn cóngười khác nữa.”
“Gặp nhau lúc hoạn nạn?”- Cố Tiểu Ảnh chưa nghĩ được gì, quay
đầu lại nhìn Hứa Tân: “Cái gì mà gặp nhaulúc hoạn nạn?”
Nói chưa dứt lời,chuông cửa đã kêu, Cố Tiểu Ảnh đứng bật lên
đi về phía cửa, Hứa Tân định chặnnhưng không kịp, Đoàn Phỉ cuống quá kêu lên một tiếng: “Con ruồi nhép”, nhưngcùng lúc tiếng kêu thốt lên thì Cố Tiểu Ảnh đã đưa tay ra mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửamở ra, bên ngoài một bóng dáng quen thuc
cũng hơi ngẩn người ra, ngay sau đó mỉmcười: “Khỏi bệnh rồi sao?”
Cố Tiểu Ảnh cứng họng!
Cô ngây người ra đứngnhìn người đang đứng ngoài cửa, nghe
thấy tiếng anh lặp lại lần nữa: “Cố Tiểu Ảnh,em khỏi chưa?”
Cố Tiểu Ảnh bây giờtâm trí mới quay trở lại, đỏ mặt, thấp giọng nói: “Còn chưa kịp cảm ơn anh, TrầnDiệp.”
“Có gì đâu, tí nữa emcó thể mượn hoa dâng phật để thể hiện sự cảm kích mà!” – Trần Diệp vẫn đứng ở,tay xách theo quà đựng trong túi
lớn túi nhỏ. Anh bình thản: “Nhưng này Cố TiểuẢnh, em không định cho anh vào trong đã sao?”
“Ơ…” - Cố Tiểu Ảnh chợtnhận ra, cuống quýt để Trần Diệp bước vảo, quay đầu
lại, thấy Hứa Tân và ĐoànPhỉ đang đứng sau cô, vừa chào hỏi Trần Diệp,
vừa dành tặng cho cô ánh mắt đầyhàm ý.
Cố Tiểu Ảnh bị ánh mắtnày làm cho toát mồ hôi lạnh.
Tuy khoảnh khắc lúc gặpmặt quá bất ngờ, nhưng sau đó, bầu không khí bữa tối rất hài hòa.
Phòng ăn ồn ã tiếngnói chuyện tào lao, lại thêm Trần Diệp du học nước ngoài, nên bữa cơm không thểtẻ ngắt được.
Không biết từ lúcnào, Cố Tiểu Ảnh đã uống hơi nhiều.
Vì rượu Hồng khá nặng,người say rượu hầu như lúc tỉnh lúc mê, Cố Tiểu Ảnh sau khi rời khỏi nhà ĐoảnPhỉ còn đang nói nói cười cười hớn hở, nhưng sau khi lên xe Trần Diệp bắt đầu mấtsạch ý thức. Xe đi chưa
được hai kilomet, Cố Tiểu Ảnh đã hoàn toàn chìm vào trạngthái vô thức,
giữa đường khó khăn lắm cô mới tỉnh lại được một lần, việc đầutiên cần
làm ngay là tìm lấy nút ấn mở cửa kính ô tô, nhưng trời tối không
nhìnrõ, tìm mãi không ra, cuối cùng không thể nhịn nổi, cô “ọc” một
tiếng, rồi nônhết ra xe Trần Diệp.
Hứa Tân ngồi ở ghế phụphía trước hóa đá trong khoảnh khắc!
Cũng may là Trần Diệpphản ứng nhanh, tấp ngay xe vào lề
đường, vội vội vàng vàng cẳng kéo Cố Tiểu Ảnhtừ ghế sau ra ngoài, vừa ra lệnh cho Hứa Tân: “Trên ghế sau còn có khăn giấy,bên cạnh ghế ngồi có
nước khoáng.”
Hứa Tân
cuống quíttìm đồ, rồ cũng lao ra ngoài đường, chỉ thấy Trần Diệp một ay
đang ôm lấy Cố TiểuẢnh, tay còn lại đang vỗ vào lưng cô, hạ thấp giọng
nói khẽ bên tai cô: “Đã kháhơn chưa?”
Hứa Tân chợt có chútgiật mình, vài ý nghĩ thoáng qua trong
đầu, còn chưa kịp lấy lại suy nghĩ, đãthấy Trần Diệp quay đầu lại nhìn
cô, lớn tiếng hỏi: “Tìm thấy chưa?”
“Thấy rồi đây, đây rồi!” Hứa Tân vội
vàng chạy lại, vừa cho Cố Tiểu Ảnh uốngnước, vừa trách móc: “Không uống
được lại còn cố uống!”
“Cô ấy trước nay vẫnkhông biết mình có thể uống được bao nhiêu!” Trần
Diệp lấy ra vài tờ khăn giấy,đưa cho Cố Tiểu Ảnh lau mặt, giữ chặt lấy
Cố Tiểu Ảnh, để cô không bị trượtngã: “Em gọi điện tới nhà cô ấy, tìm
người ra đón. Khu tập thể Tỉnh ủy có cảnhvệ, chúng ta không vào được.”
“Vâng.” – Hứa Tân gậtgật đầu, quay người vào xe lấy điện
thoại. Vì thế nên không nghe thấy tiếngthan khẽ của Trần Diệp.
Chốc lát đã sang ngàyhôm sau.
Lúc tỉnh lại, Cố TiểuẢnh thấy Quản Đồng ăn mặc chỉnh tề đang
ngồi bên cạnh mình, giọng bất lực: “CốTiểu Ảnh, anh phải làm sao với em
đây?”
“Em làm sao?” - Cố
TiểuẢnh chau mày, cố gắng kiềm chế cơn đau đầu do rượu gây nên, nhắm
nghiền mắt đểcó thêm chút sức lực.
Quản Đồng thở dài,đưa tay ra giúp Cố Tiểu Ảnh day day huyệt
thái dương, rồi giáo huấn cô: “Khôngbiết là tửu lượng của mình không tốt sao, còn uống nhiều tới vậy? Em biết emnôn đầy ra xe của Trần Diệp rồi
không?
“Á!?” Cố Tiểu Ảnh lậptức tròn mắt, “Thật vậy sao?”
“Em quên rồi?” – mộtcái, “Không có tửu lượng tốt thì đừng
uống, nếu không có anh ta đưa em về, côgái say khướt lướt như em e rằng
là gặp chuyện rồi, em biết chưa?”
Lúc này Cố Tiểu Ảnhđã biết mình ở thế bất lợi, liền bắt đầu
nũng nịu, ôm chặt lấy đầu kêu than,không dám nhìn Quản Đồng.
Quản Đồng lại thở hắtra một tiếng, đưa tay ra đỡ Cố Tiểu Ảnh
ngồi thẳng dậy: “Đầu còn đau không? Embuổi sáng không cần phải chuẩn bị
bài sao? Mau rửa mặt, ăn chút cơm rồi còn đilàm.”
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngnhớ ra nhiệm vụ chuẩn bị bài mãi mãi
không có hồi kết của mình, chau mày ủ rũbước đi, đầu óc quay cuồng đi
vào nhà vệ sinh.
Lúc đi
qua phòng ăn,Quản Lợi Minh đang ăn sáng, ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Ảnh, mặt đanh lại: “TiểuẢnh, lần sau đừng uống rượu nữa, không phải là thứ
gì hay ho đâu, con gái uốngrượu không tốt.”
“Vâng, con biết rồi ạ.”- Cố Tiểu Ảnh biết mình sai, cúi đầu bước vào nhà vệ sinh.
Quản Lợi Minh còn muốnnói gì đó, nhưng chau mày lại chẳng nói gì thêm, chỉ khạc một cái cho cổ họngđược sạch sẽ. Vửa định nhổ lên sàn nhà, liền ngừng ngay lại, vội nhìn khắp xungquanh, may mà nhìn thấy một chiếc gạt tàn, ông vội vàng cầm lấy, sau đó dùng hếtsức “khạc” hết ra
ngoài.
Chuyện không nên
xảyra nhất lại xảy ra, Cố Tiểu Ảnh đúng lúc ấy quay đầu lại, mục kích
đúng cảnhbãi đờm phun ra, cô giận điên người vì cái gạt tàn thủy tinh
mới mua về! Vì luồnggió thổi tới mạnh, đám tàn thuốc lá trong gạt tàn
bay tứ tán, lượn lờ một hồitrong không trung rồi rơi xuống dĩa thức ăn
trên bàn! lang="VI">Độtnhiên, một cơn buồn nôn trào lên trên cổ họng
Cố Tiểu Ảnh, cô chưa kịp nói gì,liền quay vội người chạy thẳng vào nhà
vệ sinh. Thế nhưng, đang lúc cô muốn nônvào trong toilet, thì những vết
tích chất lỏng màu vàng còn sót lại trên bệ củatoilet như một đòn sấm
sét đã xóa bay hoàn toàn ý muốn kiềm chế sau cùng của CốTiểu Ảnh.
“Hự…” - Cố Tiểu Ảnhcuối cùng không nhịn nổi, gục mặt xuống
chiếc chậu rửa mặt, hai tay bám chặt lấythành chậu, sắc mặt tái lại rồi
bắt đầu nôn ra, nôn cho tới khi xây xẩm mặtmày, đến dịch mật cũng nôn ra hết.
Bên ngoài, Quản
Đồnglúc đang chuẩn bị bước ra, nghe thấy có tiếng kêu lạ kỳ này, chỉ
ngẩn ra mộtthoáng rồi cuống cuồng xoay người chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Vừa đẩy cửa bướcvào, nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh sắc mặt trắng bệch đang
trượt dần xuống nền nhà. Anhvội vàng bước tới, vừa ôm chặt lấy Cố Tiểu
Ảnh, bây giờ đã không còn chút sức lựcnào, lo lắng hét lên: ‘Tiểu Ảnh,
Tiểu Ảnh, em sao thế? Tỉnh lại đi, nhìn anhnày.”
Thấy không có phản ứnggì, Quản Đồng vội bế Cố Tiểu Ảnh lên
đưa ra ngoài. Quản Lợi Minh cũng từ bàn ănđứng lên, cuống quýt hỏi: “Nó
sao thế?”
“Nôn, choáng!” – QuảnĐồng ôm Cố Tiểu Ảnh, vội vàng nói: “Bố giúp con mở cửa, con đưa cô ấy tới bệnhviện.”
Đang nói dở thì TạGia Dung cũng từ trong bếp chạy ra, nhìn
thấy cảnh này, cuống cuồng gọi Quản Đồng:“Con để nó nằm xuống đi, có
phải nó ốm nghén không?!”
“Á?” – Quản Đồng lờ mờhiểu ra.
Vậy là, mở mắt ra, CốTiểu Ảnh chỉ nhìn thấy ba cái đầu đang quây kín lấy mình.
Còn không đợi Cố TiểuẢnh kịp lấy lại hồn phách, cô đã nghe
thấy Quản Lợi Minh hét lên vui mừng: “TiểuẢnh, con tỉnh rồi?”
Quản Đồng vừa địnhnói gì đó, Quản Lợi Minh vội vàng đã chặn lời nói trước: “Tiểu Ảnh, có phải concó thai rồi không?”
“Á?” - Cố Tiểu Ảnh giậtmình ngẩn người ra, không rõ chuyện gì đang xảy ra, ngước nhìn Tạ Gia Dung vàQuản Đồng. Kết quả nhìn thấy đôi
mắt tràn đầy kỳ vọng của Tạ Gia Dung, Quản Đồnglại hơi nhíu mày lại.
“Mang thai rồi phảikhông?” – Chưa kịp đợi con dâu trả lời,
Quản Lợi Minh kích động tự nói tự họa.“Con lúc nãy trong nhà vệ sinh nôn tới mức bị choáng, hay là mang thai rồi?”
Nghe ông nói tới đây,Cố Tiểu Ảnh lập tức nhớ lại bãi đờm và
tàn tích nước tiểu khi nãy trên bệtoilet… axit trong dạ dày lại chực
trào lên, Cố Tiểu Ảnh mặt mũi trắng bệch, độtnhìn tóm chặt lấy thành
giường, tiếp tục nôn khan!
Quản Đồng vội đỡ lấyCố Tiểu Ảnh, vừa vỗ nhẹ vào lưng cô, vừa
ngẩng đầu nói với Quản Lợi Minh: “Bố,bố để cô ấy nghỉ ngơi một lát, tí
nữa hãy hỏi.”
“Ừ, được,
được.” – QuảnLợi Minh khuôn mặt sung sướng hạnh phúc, vội vàng bê lên
một cốc nước nóng, QuảnĐồng cẩn thận đỡ lấy Cố Tiểu Ảnh, cho cô uống
từng ngụm, từng ngụm.
Cuối cùng đợi tới khithần trí tỉnh táo lại một chút, Cố Tiểu Ảnh mới dồn chút sức còn lại ngẩng đầulên nhìn đồng hồ báo thức, sắc mặt trắng bệch hỏi Quản Đồng: “Anh không đi làmsao?”
“Em như thế này, làmsao anh đi làm được?” – Quản Đồng đưa tay lên sờ trán Cố Tiểu Ảnh: “Sao lại nôntới mức ấy
“Anh cũng muốn hỏi emcó phải mang thai rồi phải không?” - Cố
Tiểu Ảnh mím chặt miệng, miễn cưỡng nởnụ cười: “Thật tiếc quá, để mọi
người phải thất vọng rồi, con tối qua ra ngoàiăn cơm thì phát hiện mình
tới kỳ kinh.”
“Vậy sao lại nôn tớimức này?” – Quản Đồng có chút lo lắng, “Dạ dày em bị viêm nặng thế sao?”
Khi nói câu này,trong lòng anh thực sự cảm thấy tức giận, anh nhớ lại, Cố Tiểu Ảnh sao chẳngbao giờ kiềm chế cái tính ham ăn uống của mình lại? Từ khi hai người quen nhautới giờ, Quản Đồng đếm không nổi số lần Cố Tiểu Ảnh vì cái tật phàm ăn của mìnhmà để viêm dạ dày tái phát?
“Có lẽ vì tối qua uốngnhiều rượu Hồng quá”, Cố Tiểu Ảnh kiệt
sức nhắm chặt đôi mắt, một lát sau mớithấp giọng nói. – “Còn nữa, nói
với bố anh, sau này khi đi tiểu tiện, phải nângcái bệ toilet lên… nếu
muốn khạc đờm, ở dưới bàn ăn có khăn giấy.”
Quản Đồng ngây ngườira.
Buổi sáng, tia nắng mặttrời chói lóa len lỏi theo khe hở của
phần cánh cửa sổ đang hé mở, sưởi ấm cảcăn phòng, tĩnh lặng yên bình.
Quản Đồng ngồi bên cạnhgiường, trông coi Cố Tiểu Ảnh, anh định nói gì đó, nhưng cuối cùng không biếtnên nói gì.
Cố Tiểu Ảnh đang nhắmmắt nằm trên giường, tinh thần mệt mỏi, mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Cô nghĩ, cô đã quá mệtrồi, cô thực sự chẳng muốn nói gì cả.
Tin tức này không chỉkhiến trời đất bình yên dậy sấm, mà còn
ngay lập tức dội gáo nước lạnh vào niềmvui của Quản Lợi Minh và Tạ Gia
Dung.
Ngay khi vừa
nghexong thông tin này, Quản Lợi Minh liền không tin vào tai mình, cứ
tóm lấy tayQuản Đồng mà hỏi: “Hả? Không mang thai sao? Vậy sao lại bị
nôn tới mức ấy?”
Tạ Gia
Dung thì khôngthể tin được rằng phán đoán theo kinh nghiệm của mình lại
sai sót, bà hỏi lạiQuản Đồng: “Hay là cứ đến bệnh viện kiểm tra xem?”
“Không cần đâu, cơ thểcô ấy, tự cô ấy sẽ biết!” – Quản Đồng
chau mày lại: “Để năm sau đi, năm sauchúng con sẽ sinh con.”
“Năm sau?” – Quản LợiMinh thể hiện rõ sự tức giận, “Năm sau con 35 tuổi rồi đấy! Con không vội nhưngchúng ta vội!”
“Con mới có 33, bố à,bố đừng thêm cho con những hai tuổi vào
thế” – Quản Đồng mệt mỏi xua tay- “Chúng con có dự định của mình cả
rồi, bố mẹ đừng tham gia vào.”
“Các con đã có dự địnhcủa mình rồi? Dự định của các con là trì hoãn!” – Quản Lợi Minh tức giận xây xẩmmặt mày, “Ta coi như đã nhìn ra
rồi, Quản Đồng, con chịu nổi sao, lời của ngườilớn con không thèm nghe
phải không? Vậy thì được thôi, chúng ta đi, chúng takhông ở đây làm
phiền con thêm nữa!”
“Bố, bố nói gì vậy?”– Quản Đồng cảm thấy đầu óc mình cũng đang căng như dây
đàn, không biết lúc nàosợi dây này sẽ đứt. – “Bố không phiền bọn con, bố nói xem bố phải hiểu cho bọncon chứ, bọn con đều có dự định của mình cả rồi, bố không hiểu tình hình sinhhoạt của bọn con hiện nay, đừng giao
thêm cho bọn con những nhiệm vụ vào lúckhông thích hợp thế này nữa.
Ánh mắt nhìn Quản LợiMinh như muốn trợn trừng lên, Tạ Gia
Dung vội vàng thêm lời: “Năm mới cũng quarồi, chúng ta cũng muốn về nhà
chuẩn bị cho vụ xuân này. Vốn dĩ tối qua ta cũngđịnh nói với bố con
chuyện chúng ta sẽ đi, không hề liên quan tới chuyện này,con để Tiểu Ảnh yên tâm. Chúng ta thu dọn một chút, vài ngày nữa sẽ đi. Khi nàocon có
thời gian mua cho chúng ta hai chiếc vé xe, nghe thấy chưa?”
Khó khăn lắm Tạ GiaDung mới có thể nói nhiều tới như vậy một
mạch, Quản Đồng nhìn bà, “Vâng” mộttiếng thể hiện sự đồng ý. Quản Lợi
Minh chỉ khịt mũi, không thèm nhìn lại QuảnĐồng.
Cách một cánh cửa, CốTiểu Ảnh trong phòng ngủ nửa tỉnh nửa
mơ, nghe thấy mọi người cãi nhau, khôngnhịn được đành thở dài một tiếng.
Điều đó có nghĩa làQuản Lợi Minh và Tạ Gia Dung sắp đi rồi, đáng lẽ cô nên vui mới phải.
Nhưng kỳ lạ thật, côchẳng thấy vui vẻ lên chút nào.
Cô không biết, rốt cuộcvấn đề đã nảy sinh ở đâu, mới khiến
cuộc hôn nhân của mình còn hỗn loạn hơn cảmón canh nấu hải sản?
Cứ như vậy, hai ngàysau, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung lên xe
khách trở về quê. Lúc đi, Cố Tiểu Ảnhvà Quản Đồng tới bến xe khách đường dài tiễn bố mẹ. Tạ Gia Dung kéo tay Cố TiểuẢnh lại muốn nói gì đó,
nhưng lại ngập ngừng. Cố Tiểu Ảnh hiểu những lời bà muốnnói, nhưng không dám nói ra, qua ánh mắt ấy, trong lòng cảm thấy chua xót.
Mãi sau cùng, cuốicùng cô cũng nói một câu: “Mẹ, mẹ yên tâm.”
Ánh mắt Tạ Gia Dungthoáng chốc sáng lên, nắm chặt lấy bàn tay Cố Tiểu Ảnh, rồi yên tâm bước lênxe.
Nhìn chiếc xe đi xa dần,Cố Tiểu Ảnh trong lòng vô cùng phức tạp.
Có lẽ là có chút vuimừng, có chút hân hoan, lại thêm chút
trĩu nặng, có chút tiếc nuối… có một nỗibuồn khó diễn tả được bằng lời.
Kỳ thực, cô chưa baogiờ nghi ngờ tình yêu của mình dành cho
Quản Đồng. Nhưng tình trạng bình thườngcủa cuộc hôn nhân “mua một tặng
hai” cuối cùng cũng khiến cô biết được rằng “lấygùi bỏ ngọc”, câu thành
ngữ này nếu đặt vào tình huống ngày hôm nay, không chỉđơn thuần để nói
về câu chuyện thằng ngốc mua chiếc hộp mà vứt đi viên ngọc,ngược lại còn nhắc nhở người ta rằng, chiếc hộp quyết định cả giá trị viên ngọc,vì
thế, trước khi mua ngọc, nhất định phải căng mắt ra mà nhìn kỹ chiếc
hộp.
Đồng chí Cố nói thậtkhông sai, cưới chồng là cưới cả một gia đình.
Cô cuối cùng cũng thừanhận sự hèn nhát của bản thân, trước
khi lấy chồng, cô hình như chưa bao giờnghĩ tới, sẽ có một ngày, bản
thân mình lại cảm thấy bất lực như vậy với mọi thứmà mình đang có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...