“Cái quái gì…?”
Bạch Ly vốn đang định đến bệnh viện hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Mộ Di Dung, không ngờ chưa bước ra khỏi cửa nhà, toàn bộ các phương tiện truyền thông đại chúng đã tràn đầy thông tin về cô ta rồi.
Tưởng chừng như bây giờ Bạch Ly có thể ung dung tự tại nhìn trầu bò đá nhau, bản thân mình đứng sau làm ngư ông đắc lợi.
Vạn vạn không ngờ đến được rằng lại từ đâu chui ra một Kỷ Thương phá bĩnh.
Kỷ Thương là giáo sư, chưa kể đến những thành tích đáng nể của mình, duy chỉ việc anh là một thần y trứ danh đã từng chữa khỏi biết bao nhiêu ca bệnh khó nhằn đã làm cho sự tin tưởng của nhiều người về anh tăng lên đáng kể rồi.
Hơn nữa lần này Kỷ Thương chính là muốn đem chuyện cũ chuyện mới một lượt tính toán toàn bộ, xui xẻo cho Bạch Ly khi phải đối diện với một người như anh rồi.
“Bạch Ly… Vào thư phòng ba mẹ nói chuyện một chút.”
Bàn tay cô ta khẽ run, chiếc điện thoại di động trên tay cũng rơi xuống sàn.
Thôi xong thật rồi! Tin tức này lan truyền với tốc độ khủng khiếp như thế thì mặt mũi của Bạch gia theo đó cũng bị cô phá cho tan tành hết rồi.
Nhìn ngữ điệu vừa rồi của bố mình, Bạch Ly biết chắc chắn mình không thể nào còn cứu được nữa rồi.
Cô ta đang run rẩy, phải, chưa bao giờ cô ta sợ hãi đến mức này.
“Rốt cuộc là con suy nghĩ cái gì lại làm cho gia đình chúng ta ra đến nông nỗi này hả?”
Trong thư phòng, Bạch lão gia không nén nổi cơn tức giận trực tiếp quăng hết đống văn kiện trên bàn xuống đất.
Ông ta hằn học nhìn đứa con gái đang đứng giữa phòng, không biết phải dùng cách gì để xử lý.
Bạch Ly không nối nghiệp cha anh, nhất mực muốn học y, cả ngày chỉ biết vây quanh cái tên Quách Thừa Tuyên đó.
Ngày trước Bạch lão gia du di cho cô ta là con gái, đối với việc quyết chiến trên thương trường hẳn là không hợp, ủng hộ việc cô ta đi vào ngành y, hành hiệp cứu người.
Bây giờ Bạch Ly cuối cùng mang cái danh tiếng sinh viên trường y ra để đi hạ độc người khác, hơn nữa còn bày ra đủ thứ chuyện huỷ hoại gia phong, làm mất mặt Bạch gia.
Thực sự thì bây giờ Bạch lão gia không biết phải làm gì với đứa con gái này nữa, dường như biết bao nhiêu kì vọng ông đặt vào cô ta đều đã bị cô ta phá cho tiêu tán sạch sẽ hết rồi.
“Bố à! Chuyện không phải như bố nghĩ đâu! Con thực sự không có làm điều đó… Tất cả mọi chuyện đó… Đúng rồi! Giáo sư Kỷ là anh trai của con nhỏ đó, chính anh ta đã đặt điều để lên mạng tung tin xấu về con nhằm che đậy tội lỗi của cô ta! Bố phải tin con! Con thực sự không có làm ra mấy chuyện này!”
Thực sự thì người làm cha làm mẹ ai lại chẳng muốn tin tưởng con cái của mình, nhưng riêng Bạch Ly, bây giờ có muốn đặt niềm tin cho cô ta cũng không biết là nên dựa vào cái gì nữa.
“Bây giờ rành rành ra đấy, đắc tội với ai không đắc tội lại một lượt đắc tội với Quách gia.
Con nghĩ bây giờ ai cứu được con hả? Anh con vừa nghe tin đã vội chạy đến công ty lo cho cổ phiếu đang rớt giá thê thảm kia kia, bây giờ có mười cái Bạch gia của chúng ta cũng đừng hòng đấu lại nhà bên đó.”
Tin tức được tung ra, cái tên Bạch Ly bị đẩy lên đứng nơi đầu sóng ngọn gió kéo theo rất nhiều hệ luỵ liên quan đến.
Trước tiên là cổ phiếu của Bạch thị bị sụt giảm mạnh, Bạch Tự Phong không chút do dự tức tốc chạy đến công ty xử lý.
Hơn nữa tin tức chỉ vừa mới được tung ra, hàng đống đối tác đã lập tức quay xe, tỏ thái độ kì kèo không muốn hợp tác nữa.
Bạch gia chỉ trong một ngày duy nhất từ người không liên can trở thành tội đồ lớn nhất.
Không chỉ dừng lại tại đó, khi Bạch lão gia đang đau đầu không thôi với đứa con gái có lớn nhưng không biết khôn này của mình thì lại có động thái mới tiếp tục xảy ra.
Lần này những chuyện tốt của Bạch Ly không chỉ đơn thuần là bị công khai ra toàn bộ trước mặt bàn dân thiên hạ mà Kỷ Thương cũng đã liên hệ với luật sư để nhận uỷ thác vụ này trở thành một vụ kiện lớn, rắp tâm muốn kiện Bạch Ly về tất cả những tội trạng mà cô ta đã gây ra.
“Cái gì? Luật sư Lục Nghị Thành sẽ đứng ra lo liệu vụ việc này?”
Bạch lão gia loạng choạng đến suýt thì ngã, nhưng may mà có Bạch phu nhân nhanh chóng đỡ ông ngồi xuống ghế.
Bạch Ly quỳ ở dưới sàn nhà, hoàn toàn không thể nào tin được vào những gì mình nghe thấy.
Tại sao? Tại sao lại muốn đuổi cùng giết tận cô ta? Rõ ràng người đáng chết là Diệp Liên Tuyết kia mà.
“Bố!!! Con không thể bị kiện được đâu, con không thể ngồi tù được.
Bố ơi hãy mau tìm cách cứu con đi mà bố! Con thực sự không muốn điều này xảy ra đâu! Hãy cứu lấy con đi mà!”
“Cứu? Bây giờ thần tiên tái thế may ra mới cứu được con.
Con nhìn xem con đã đắc tội với ai đi, đến cả luật sư uỷ thác của bên đấy cũng là đại luật sư bách chiến bách thắng, có dùng núi vàng núi bạc cũng không mời được, người đứng ra buộc tội lại là giáo sư được nhiều người kính nể.
Hơn nữa con biết được người nào đã giúp con bé đó tung ra đoạn video gốc minh oan hay không? Người đó dùng thế lực của cục tình báo để áp chế dư luận, không ai khác chính là đệ nhất thiếu gia nhà họ Phó - Phó Duật.
Bây giờ cơ hội lật ngược ván bài này là gần như không có, bố chịu rồi, bố không giúp gì được.”
Bạch Ly ngã ngồi.
Cô ta không phục.
Dựa vào cái gì toàn bộ chuyện tốt đẹp lại luôn diễn ra với Diệp Liên Tuyết vậy kia chứ? Từ người đàn ông tuyệt vời đó sẽ kết hôn với cô, từ chuyện rất nhiều người có máu mặt vì cô mà lên tiếng.
Hơn nữa dựa vào đâu Diệp Liên Tuyết lại có được cái năng lực biến nguy thành an được như thế kia cơ chứ?
Bạch Ly cắn răng.
Cô ta không phục! Nhất định cô ta phải tìm cách.
Nhất định sẽ có cách.
Ở bên phía Quách gia, thời gian trôi qua chậm như ngưng trọng.
Diệp Liên Tuyết mất kiên nhẫn gõ tay lên cạnh ghế ngồi, không biết phải đợi đến khi nào nữa.
Toàn bộ đã bị những tin tức mà Kỷ Thương đưa ra doạ cho phát ngốc.
Hơn ai hết, Quách phu nhân là người đang sốc nhất, bà ta vẫn luôn âm thầm mong rằng Bạch Ly sẽ là con dâu của mình, nào có ai ngờ được rằng đứa trẻ mà bà ta hết mực ưng ý lại là loại người lòng dạ tâm cơ như thế này đâu chứ.
||||| Truyện đề cử: Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia |||||
Đợi đến tối hẳn, cuối cùng Quách Tuệ Lâm cũng đến.
Bà ta vẫn mang theo vệ sĩ, thong dong bước vào nhà, nơi có Diệp Liên Tuyết và Quách Thừa Tuyên đã ngồi đó từ sớm, còn cả Quách lão gia tử, Quách lão gia, Quách phu nhân đều đã tề tựu ở đây đủ cả.
Nhìn thấy Diệp Liên Tuyết đang bình thản ngồi ở đấy, cuối cùng bà ta cũng hiểu được cái ngữ điệu ngông cuồng của cô không phải tự dưng mà thành.
Nhìn dáng dấp cũng như toàn bộ sự việc xảy ra vào buổi chiều ngày hôm nay, bà ta như nhìn thấy được một Quách Thừa Tuyên thứ hai ở Diệp Liên Tuyết.
“Xin lỗi để mọi người đợi lâu rồi…” - Bà ta khoan thai ngồi xuống, cả gian phòng ngưng trọng, lặng ngắt như tờ.
“Cô út, không biết khi nào cô mới chịu thả người.”
Quách Thừa Tuyên lên tiếng trước, hơn ai hết, hắn muốn chuyện nội chiến này tốt nhất là mau chóng kết thúc đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...