“Vừa rồi có chuyện xảy ra đấy.”
Trong lúc Quách Thừa Tuyên vẫn đang đi mời rượu, đón tiếp khách mời thì Quách Nguyên vội tiến lại, nói nhỏ với hắn mấy câu.
Quách Thừa Tuyên vội chào đối tác, ngay sau đấy tránh sang một bên cùng với Quách Nguyên nói chuyện.
“Có chuyện gì sao?” - Hắn hỏi, đầu mày chau lại, không biết trong ngày lễ mừng thọ của ông nội tại xảy ra chuyện gì.
Quách Nguyên thở hắt ra một hơi dài rồi lại đưa điện thoại đến cho Quách Thừa Tuyên.
Trên điện thoại đang phát một đoạn video, rõ ràng là vụ việc ồn ào vừa rồi đã có người đứng ra quay video toàn bộ.
Trong video, không khó để Quách Thừa Tuyên nhận ra được vị hôn thê xinh đẹp của mình, cả cô nhân viên phục vụ đã gọi hắn là “bố” của cô nữa, dường như việc này xảy ra khi hắn chỉ vừa mới rời khỏi đấy.
Hắn nhìn thấy em họ của mình đánh người, Diệp Liên Tuyết lại chẳng hề nể nang gì ra tay đánh lại.
Rồi lại nhìn thấy cô em họ của mình phát bệnh rồi lại chính hôn thê của mình cấp cứu kịp thời.
Đầu mày Quách Thừa Tuyên xoắn tít lại khi nhìn lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra, hắn thực sự không nghĩ được dưới mắt hắn, vẫn có chuyện dám xảy ra như thế này.
“Ông nội biết chuyện rồi chứ?” - Hắn hỏi, giọng nói âm trầm đến đáng sợ.
“Anh nghĩ là chưa đâu, ông nội vẫn còn đang ở trong thư phòng.
Nhưng em nên lo lắng cho hôn thê của mình thì hơn, vừa rồi anh nhìn thấy vệ sĩ của cô đã đưa cô ấy đi đấy.”
“Đi đâu? Cô ấy có gặp nguy hiểm hay không?” - Quách Thừa Tuyên như phát điên lên.
Làm sao hắn không biết được người cô của mình thủ đoạn có bao nhiêu tàn độc.
Người phụ nữ ấy, nếu như bà ta ở thành phố này chắc chắn sẽ là một thứ cản trở lớn của hắn.
“Chắc là không đâu, hình như chỉ đưa cô ấy vào thư phòng nói chuyện.
Em gọi điện cho cô ấy thử xem, anh nghĩ rằng cô của chúng ta không dám làm gì đâu, dù sao thì cũng đang trong tiệc mừng thọ của ông nội.”
Quách Thừa Tuyên thở hắt ra một hơi dài, hắn bấm tin nhắn gửi đến cho Diệp Liên Tuyết hỏi tình hình của cô, sau đấy tiếp tục hỏi chuyện Quách Nguyên: “Di Dung sao rồi?”
“Được đưa đi cấp cứu rồi, có cả giáo sư Kỷ và một cô sinh viên trường y đi theo, chắc là không có gì bất trắc đâu.
Vừa rồi hôn thê của em đã cứu lấy giai đoạn nguy hiểm nhất rồi.”
Không phải Quách Thừa Tuyên không nhìn thấy được Diệp Liên Tuyết vừa rồi đã làm được một hành động khó nhằn trong y học.
Người dám mở ngực bệnh nhân ngay tại chỗ như thế này với độ chính xác đáng kinh ngạc như thế kia liệu có trình độ như thế nào kia chứ?
Điều này ít nhiều làm cho hắn cảm thấy Diệp Liên Tuyết không tầm thường như nhiều người nghĩ, một phần trong đấy hắn cảm thấy có lẽ là cô gặp may thật.
“Không sao đâu, tôi đang chuẩn bị cho buổi tiệc rồi.
Anh yên tâm đi, cô của anh không làm khó gì tôi.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hơn ai hết, hắn cũng cảm thấy nhất định là Diệp Liên Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc đâu bởi vì cô sở hữu sức chiến đến hắn đôi khi cũng cảm thấy chấn kinh.
Bữa tiệc vẫn diễn ra cực kì bình thường, đúng như tuần tự đã chuẩn bị.
Nhưng không phải Quách Thừa Tuyên không cảm thấy được sắp sửa có một đợt sóng ngầm xảy ra, nhất là khi hắn nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý, như có như không của người cô đáng kính của mình.
Kết thúc bữa tiệc này, liệu Diệp Liên Tuyết sẽ an toàn?
“Tại sao chuyện lớn như thế lại nhất quyết giấu ta? Rốt cuộc là các người còn giấu diếm ta chuyện gì nữa hả?”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, khi vị khách cuối cùng cũng đã ra về, Quách lão gia tử lại tổ chức cuộc họp gia đình, nơi mà ông cầm chiếc gậy ba-tông của mình nện một phát xuống sàn nhà làm nứt hẳn hai viên gạch.
Ông giận rồi.
Giận vì tất cả mọi người giấu diếm chuyện lớn như thế không để cho ông biết.
Không biết là từ đâu, Quách lão gia tử có được đoạn video ghi lại toàn bộ sự việc diễn ra từ đầu, ông sa sầm mặt, vừa rồi ở giữa bữa tiệc cũng đã phải cố gắng hết sức để gượng đến cuối cùng khi khách khứa ra về hết.
Chuyện lớn xảy ra ngay tại nhà ông nhưng ông lại chẳng hề hay biết, hơn nữa, cả cháu dâu và cháu ngoại của ông đều là nhân vật chính trong câu chuyện này, nếu bị đồn ra ngoài, mặt mũi cùng với thanh danh của Quách gia biết để vào đâu nữa?
Tất cả mọi người cúi gằm mặt, chẳng ai dám lên tiếng khi nhìn thấy cơn thịnh nộ của ông.
Chỉ khi ông vì tức giận quá đến mức tăng huyết áp, phải được quản gia đỡ ngồi xuống ghế, mọi người mới ngẩng mặt lên đầy lo lắng.
“Rốt cuộc đầu đuôi sự việc là như thế nào? Mau kể hết ra đây! Đừng chê ta già cả nên qua mặt ta như thế nào cũng được! Các cô các cậu giỏi thì mau kể hết ra ngay.”
Diệp Liên Tuyết cắn môi, hiện tại cô đang rất muốn tiến đến để dỗ ông nhưng lại sợ rằng ông đang giận, chắc chắn sẽ chẳng quan tâm đến cô đâu.
Hơn nữa là cô đã ra tay đánh cháu ngoại của ông, điều này hẳn là khiến cho ông thất vọng lắm.
Vốn muốn định đứng dậy kể hết mọi chuyện ra, không ngờ rằng Quách Thừa Tuyên lại ra hiệu cho cô ngồi yên lại.
Cô thắc mắc nhìn hắn, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu, muốn cô đừng nói gì hết.
Không hiểu sao Diệp Liên Tuyết vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, ngồi bên cạnh hắn, cảm giác được chở che rõ ràng.
“Di Dung đã nhập viện rồi, bây giờ còn không rõ sự tình ra làm sao nữa.
Đối với chuyện này, con thực sự không nói nổi đó ba.” - Quách Tuệ Lâm lên tiếng trước, bà ta nhẹ nhàng nói, lời nói mang rõ rệt ý tứ nguy hiểm, đuôi mắt đồng thời liếc xéo đến chỗ Diệp Liên Tuyết đang ngồi.
“Di Dung hà cớ gì lại ra tay đánh người?” - Quách lão gia tử hỏi ngược lại.
“Chắc là con bé muốn dạy dỗ lại nhân viên phục vụ kia bất cẩn mà thôi.
Ba à! Di Dung bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng phẫu thuật, đến sống chết còn không rõ, người làm mẹ như con hơn ai hết đang đau lòng đến thắt cả tim gan.
Không lẽ bây giờ ba muốn tính toán với nó sao? Đánh người thì cũng đã đánh rồi, còn bị cái thứ người vô giáo dưỡng đánh lại, ba nên thương cháu ngoại của mình mới phải chứ.”
Quách lão gia tử nặng nề thở ra một hơi.
Đúng thật bây giờ chuyện đầu đuôi ra làm sao cũng chẳng còn quan trọng, cháu ngoại của ông đang làm phẫu thuật, thực sự thì vẫn nên lo lắng thì đúng hơn.
Nhưng nhìn đến Diệp Liên Tuyết từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ im lặng, ông lại cảm thấy cực kì phức tạp.
Mộ Di Dung đánh người là sai, nhưng Diệp Liên Tuyết đánh lại sẽ càng sai hơn nữa.
Ông đã từng có suy nghĩ cực kì hãnh diện bởi vì kiếm được một cô cháu dâu ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn người thường nhưng lần này vẫn là cảm thấy thất vọng.
“Ba à! Mọi người cũng chẳng có ai muốn giấu diếm ba đâu, tất cả đều đang nghĩ cho ba đó.
Hôm nay là đại lễ mừng thọ của ba, nếu vì chuyện này mà ồn ào để ảnh hưởng đến khách khứa thì cũng không hay lắm đâu, ba hãy thứ lỗi cho chúng con.
Nhưng bởi vì Di Dung ngoan hiếu thảo không được dự lễ mừng thọ của ông ngoại mà phải nhập viện như thế này kì thực là một điều không thể nào chấp nhận được.
Ba! Là một người sánh suốt, con nghĩ rằng ba nên có biện pháp răn đe người có tội.
Hơn nữa vẫn không nên để loại người bạo lực, vô giáo dưỡng như thế kia làm hỏng nòi giống cao quý của Quách gia ta.”
Lời nói tựa như đanh như thép đả kích lớn vào lòng tự trọng của Diệp Liên Tuyết ghê gớm.
Cô cuộn tròn nắm tay, rất muốn bật lại nhưng lại chẳng thể làm gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...