Diệp Liên Tuyết đi dạo một vòng hoa viên, cô không để người phiên dịch đi theo mình, toàn tâm toàn ý chỉ muốn ở một mình cho khuây khoả một chút, hơn nữa chính là không muốn giao tiếp với bất kì ai.
Ngày đầu đến Quách gia ra mắt với tư cách con dâu tương lai của nhà họ đã gây ra không ít sóng gió, Diệp Liên Tuyết thầm nghĩ, có lẽ ngày tháng sắp tới của cô ở thành phố này có thể sẽ không mấy yên ổn được đâu.
“Diệp tiểu thư, mời cô lên lầu nghỉ ngơi…”
Vẫn là quản gia chu đáo ra tận hoa viên, còn đem theo người phiên dịch để mời Diệp Liên Tuyết vào nhà.
Cô cũng nể mặt ông mà gật đầu sau đó đi vào trong, có thể nói, người khiến cho cô có hảo cảm nhất Quách gia ngoài Quách lão gia tử ra thì chỉ có quản gia của nhà này.
Trong gian phòng nghỉ được sắp xếp riêng có chút hơi xa hoa, Diệp Liên Tuyết ngồi xuống một góc giường, thầm đánh giá nó.
Nơi này hẳn là cao cấp hơn rất nhiều so với nơi cô từng sống với bà, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nó quạnh quẽ kinh hồn.
Một chút tủi thân dâng lên trong lòng Diệp Liên Tuyết khi cô chợt nhận ra rằng những ngày tháng sắp tới, cô không còn được sống với bà nữa, cô buộc phải lớn lên, phải kết hôn và sống một cuộc sống khác.
Phiền não trong lòng đổ thành ấm ức, tủi thân, Diệp Liên Tuyết nén lại cảm giác cay cay nơi đầu sống mũi, móc điện thoại từ trong túi ra, nhắn tin cho bà báo bình an.
“A Tuyết đã đến thành phố A, đã gặp Quách lão gia.
Ông ấy đối xử với A Tuyết rất tốt, bà ngoại yên tâm!”
Thực ra ngay lúc ngồi giữa tất cả mọi người ở Quách gia, bỏ ngoài tai những lời lẽ nảy lửa của người nhà này về sự xuất hiện của cô thì Diệp Liên Tuyết đã từng có ý định muốn bỏ chuyện này sang một bên, không cần đến thứ hôn ước quái quỷ này làm gì nữa.
Nhưng cô nghĩ đến bà nội, bây giờ nếu cô bỏ đi khỏi nơi này, hẳn là bà nội sẽ thất vọng lắm.
Cô không muốn bà nội phải cô đơn không có cô ở bên cạnh, cô càng không muốn bà nội thất vọng về mình.
Thế là giữa biết bao đắn đo, dằn xé, Diệp Liên Tuyết đã chọn ở lại nơi này để hoàn thành tâm nguyện của bà.
Hoặc cũng có thể vì lần này rời đi, tiến vào hào môn, cô không thể nào quay trở về được nữa.
Quách Thừa Tuyên ngồi trên ghế sofa trong thư phòng, đối diện hắn chính là Quách lão gia tử, hơn nữa, ông còn dường như nhìn thấu được lý do vì sao đứa cháu trai đích tôn của ông - người không bao giờ về Quách gia lại có mặt ở nhà vào lúc này.
“Nôn nóng xem mặt hôn thê tương lai đến mức phải bỏ dở công việc về đây đấy à?” Quách lão gia tử nói, trong lời nói của ông tràn ngập ý cười, kèm theo đó cũng chính là biết bao nhiêu ý tứ ngầm khác khiến cho Quách Thừa Tuyên dợm hiểu được cũng chỉ biết cúi đầu.
“Ông nội lại khéo đùa rồi.” Hấn đáp lại, thừa biết ông nội cố ý trêu hắn nhưng cũng không lấy làm tức giận làm gì.
Quách lão gia tử cười lớn, ông xoa xoa tay nắm gậy của mình, Ông càng thoải mái thế này, Quách Thừa Tuyên càng sợ cường thế của ông hơn.
Hắn bây giờ chính là một bậc tinh anh kiệt xuất của cả thành phố, là thiên tài trong giới kinh doanh nhưng cơ ngơi mà hắn đang tiếp quản đâu phải tự dưng trên trời rơi xuống.
Người tay trắng dựng nên thành luỹ mới là người khiến cho tất cả mọi người phải kính sợ.
“Đã gặp A Tuyết rồi chứ? Có phải thấy con bé rất xinh không?”
Trái ngược lại, Quách Thừa Tuyên chỉ cười chứ không đáp.
Xinh đẹp sao? Đâu phải hắn chưa từng gặp ai xinh đẹp, thậm chí oanh oanh yến yến vây quanh hắn làm gì có người nào không xinh đẹp đâu chứ? Về Diệp Liên Tuyết, đúng thật là cô xinh đẹp, nhưng điều đọng lại duy nhất trong đầu hắn lúc này chính là sự quái gở trong tính cách của cô, nó làm cho hắn không muốn cũng phải đề phòng.
“Ta biết con đột nhiên tìm ta như thế này là có ý gì.
Nhưng Thừa Tuyên này, chỉ có con mới có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện này thôi.
Việc kết hôn với A Tuyết chính là tâm nguyện của ta, có nợ ắt phải trả, ta nợ bà của con bé một cái ân tình, điều đáng trách nhất của ta chính là không thể tự mình trả cái ân tình đó, vậy nên chuyện này ta chỉ có thể nhờ con.
Thừa Tuyên, con có thể không yêu thương A Tuyết, nhưng cũng đừng đối xử tệ với con bé, việc để một cô bé phải xa quê hương đến một nơi xa lạ như thế này chính là một thiệt thòi lớn cho nó rồi.”
Là người một nhà với nhau, đứng trước tình cảnh có chút oái ăm như thế này thật khiến cho Quách Thừa Tuyên có chút hơi khó xử.
Hắn biết rằng cho dù hắn có từ chối hay không thì việc này vẫn chắc như ván đã đóng thuyền, nhưng đến ông nội hắn phải dùng giọng điệu cực kì mềm mỏng giống như là cầu xin hắn, điều này thật sự khiến cho hắn muốn từ chối cũng không được.
Đúng là đứng trước một lão làng như Quách lão gia tử, Quách Thừa Tuyên hắn phải nhượng bộ mấy phần.
“Chuyện này… cháu sẽ cố gắng.” Đây chính là lời ngầm đồng ý của Quách Thừa Tuyên.
Quách lão gia tử đương nhiên cực kì hài lòng bởi sự ngoan ngoãn của cháu trai mình.
Ông cười đầy thâm ý, Quách Thừa Tuyên cũng thoả hiệp với chuyện này rồi thì đến mẹ của hắn cũng không có quyền có ý kiến gì nữa.
Con đường để Diệp Liên Tuyết thuận lợi trở thành Quách thiếu phu nhân cũng rộng mở hơn nhiều chút.
“Đã về rồi thì ở đây ăn tối nhé, coi như là bữa ăn gặp mặt A Tuyết.”
“Vâng, cháu biết rồi ạ.” Quách Thừa Tuyên cũng không có ý kiến gì với chuyện này.
Dù sao cũng chỉ là ăn cùng nhau một bữa cơm, chẳng mất mát gì cả.
Nhưng cái khiến cho hắn chướng ngại đó chính là việc Diệp Liên Tuyết không thể giao tiếp như người bình thường được.
Hắn từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với một người nào đấy trầm tính một chút vì ghét phải nghe ai đấy cằn nhằn, nhưng trầm tính đến mức câm lặng như thế này thì hắn hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến.
Nhìn Diệp Liên Tuyết im lặng, giữa lúc tất cả mọi người cùng nhau nói chuyện thì cô chỉ im lặng, giống như việc cô ngồi đây, trở thành hôn thê của hắn thực sự không phải là chuyện gì khiến cho cô phải để tâm.
“Năm tới A Tuyết sẽ học nghiên cứu sinh, Thừa Tuyên, con nghĩ sao nếu để con bé theo học tại học viện y khoa của Quách gia ta?”
Quách Thừa Tuyên đang ăn tối nghe đến câu nói này cũng phải trịnh trọng mà dừng lại.
Hắn biết là ông nội đang muốn chiếu cố Diệp Liên Tuyết nhưng chiếu cố đến tận mức này có quá đáng hay không? Chưa kể học viện mà hắn vừa dốc vốn đầu tư vào là nơi danh giá bậc nhất cả nước, người ngoài không dễ dàng gì mới có thể vào được.
Chưa nói đến gia cảnh có thuộc dạng đao to búa lớn, cho dù thành tích có tốt đến đâu, trượt khỏi bài kiểm tra đầu vào của học viện cũng coi như là chặt đứt con đường duy nhất bước chân vào nơi đấy rồi.
“Ông nội, học viện không phải cứ muốn là có thể vào được.”
“Nhưng Quách gia ta đổ vào đấy không ít tiền, bây giờ ta muốn cháu dâu ta học ở đấy thì có sao?” Quách lão gia tử khăng khăng giữ nguyên luận điểm của mình.
“Nếu muốn vào được học viện, ít nhất cô ấy phải vượt qua bài kiểm tra đánh giá năng lực đầu vào đã.
Điểm kiểm tra tốt, được thông qua thì cháu cũng không có ý kiến gì.”
“Hừ! Nói đến nước này rồi mà con vẫn nghĩ là ta đang muốn để con bé phải vượt qua mấy thứ kiểm tra lằng nhằng đó hả? Cái ta muốn nói chính là con để con bé đi cửa sau vào trường, dù sao thì năng lực của A Tuyết không phải thấp, như thế cũng chẳng ảnh hưởng vào đâu.
A Tuyết, con nói có phải không?”
Quách Thừa Tuyên cạn lời rồi, hắn không ngờ rằng có một ngày hắn được chứng kiến ông nội mình vì một người khác mà thiên vị đến mức này.
Điều này càng khiến cho anh càng không thích Diệp Liên Tuyết hơn, rõ ràng cô chẳng có gì, từ trên trời rơi xuống ấy vậy mà nghiễm nhiên trở thành cháu dâu cưng của ông nội.
Nhưng điều khiến cho Quách Thừa Tuyên không bao giờ ngờ đến chính là Diệp Liên Tuyết ấy vậy mà lại từ chối cơ hội mà Quách lão gia tử đang đề ra với cô.
Thông qua người phiên dịch, những gì Diệp Liên Tuyết muốn truyền đạt ra chính là cô muốn tự dùng năng lực của mình để vào học viện và cảm ơn ý tốt của Quách lão gia tử.
“Ầy! Con không muốn thì thôi vậy… Nhưng hãy cố gắng lên nhé A Tuyết, ông tin tưởng ở con, năng lực của con có thể vào được học viện.”
Diệp Liên Tuyết mỉm cười gật đầu, thầm cảm ơn ý tốt của Quách lão gia tử, nhưng trong mắt cô lại xa xăm đâu đấy những ý nghĩ rời rạc, khó nói.
Quách Thừa Tuyên ôm mối bận tâm này bên mình từ bữa tối đến lúc ông nội bắt anh phải đưa Diệp Liên Tuyết về căn hộ của mình coi như là sống thử trước hôn nhân.
Quách phu nhân bởi vì quyết định của Quách lão gia tử nên cả bữa tối không thấy xuất hiện, Quách Thừa Tuyên buộc phải nghe theo lời ông.
Hắn nhìn Diệp Liên Tuyết yên lặng ngồi bên ghế phó lái, cô không mang theo người phiên dịch, có lẽ là vì không muốn nói chuyện với hắn rồi.
Nghĩ đến đây, Quách Thừa Tuyên mang theo bực dọc, không ngờ lại gõ gõ ra điện thoại mấy chữ rồi đẩy nó tới trước mặt Diệp Liên Tuyết.
Nội dung vỏn vẹn hai dòng nhưng lại thể hiện đủ rõ ràng ý tứ: “Giữa chúng ta không có khả năng xảy ra chuyện gì, đừng mong rằng có thể kết hôn với tôi.”
Tưởng rằng Diệp Liên Tuyết khi không có Quách lão gia tử chống lưng sẽ trở thành rắn mất đầu, nhưng cô lại điềm nhiên liếc qua màn hình điện thoại của Quách Thừa Tuyên, không mặn không nhạt bồi thêm vào đấy một dòng chữ khác nữa.
Lời đáp trả ngắn gọn, nhưng đủ để làm cho Quách Thừa Tuyên dậy sóng: “Đừng tự mình đa tình, hãy tự trọng!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...