Hôn Nhân Dục Vọng Cố Phu Nhân Muốn Chạy
Đệt, tên này rốt cuộc đang làm gì vậy? Hắn là đang giam lỏng cô sao? Tiêu Nhã trượt người, ngồi xuống đất, lưng tựa cửa.
Cô lấy tay nắm tóc, tay vô thức siết chặt, ánh mắt cô dần trở nên phức tạp.
"Ha, Hahahahaha"
Tiêu Nhã cười một tiếng rồi bỗng chốc cười như kẻ điên.
Tiếng cười oán hận đến đáng sợ.
Hóa ra cô lại quên mất bản chất của hắn là như thế nào, chỉ vì sự dịu dàng của hắn trong một khoảng khắc mà lại lầm tưởng.
"AAAAAAAAAAA"
Tiêu Nhã vò đầu, cô hét lên để thỏa nỗi lòng.
Cô hận hắn cay đắng, nước mắt cũng vì thế rơi xuống.
Kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng vậy, cô như một con chim không tự do, ngày tháng chỉ biết quanh quẩn với bốn góc tường.
Cô mệt mỏi, chậm rãi bước đến giường, tìm kiếm cuốn sổ ghi chép.
"Ơ..."
Không thấy? Tại sao lại không có???
Tiêu Nhã hoảng hốt lục khắp phòng.
Rõ ràng cô đã để nó ở dưới giường mà?!?! Không lẽ......
Hôm qua? Lúc cô giấu cuốn sổ đã bị hắn...nhìn thấy???
"Không.....chắc chắn không phải....KHÔNG!!!"
Cô điên cuồng lắc đầu.
Hắn cầm lấy cuốn sổ của cô rồi ư? Chết tiệt, lần này nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho cô!
- ---------------
*Cốc cốc cốc
"Vào đi"
Cánh cửa dần dần hé mở, Nhược Hy đặt chân vào phòng.
Cố Tư Dật vẫn không ngẩng đầu, hắn chăm chú lật từng trang, đọc từng chữ trong cuốn sổ.
"Mời ngài uống trà ạ"
An Nhược Hy đặt tách trà lên bàn hắn.
Đang định rót trà, Tư Dật bất chợt ngước mắt lên nhìn ả.
"Đừng có rót trà trên bàn làm việc của tôi"
"Vâng ạ"
Nhược Hy nhún gối, vội cầm tách trà bỏ sang bàn ngồi cho khách.
*Róc rách róc rách
Nước trà nóng hổi dần dần được rót vào trong tách.
Động tác của ả vô cùng thanh lịch khiến hắn cũng phải chú ý.
An Nhược Hy vừa rót vừa mỉm cười.
"Ngài muốn nói với tôi điều gì sao?"
Hắn đặt cuốn sổ xuống, hai tay chống cằm nhìn ả.
"Cô là người hầu mới sao?"
"Vâng ạ"
Hắn trầm tư một lúc rồi lại hỏi tiếp.
"Cô tên gì?"
"An Nhược Hy ạ"
Tư Dật ngẫm nghĩ một chút rồi lại tiếp tục đọc cuốn sổ đó.
Hắn thở dài một tiếng rồi cầm áo khoác đứng dậy.
Thấy hắn chuẩn bị rời đi, cô ả liền cầm tách trà nóng lên đưa cho hắn.
"Ngài uống rồi hẵng đi"
Cảm thấy câu thoại này nghe có chút giống vợ chồng nói chuyện với nhau, Tư Dật liếc nhìn tách trà rồi lại không nói gì bước đến cánh cửa.
Hắn mở cửa chuẩn bị đi liền ngoái đầu nhìn ả.
"Cô..."
"Vâng ạ?"
Giọng nói của hắn bất chợt sắc lạnh.
"Bắt đầu từ giây phút này, cô đừng hòng bước vào phòng làm việc của tôi!"
"Dạ?"
Còn.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...