Hôn Nhân Dục Vọng Cố Phu Nhân Muốn Chạy
Đột nhiên Lăng Mặc cúi người, nhìn chằm chằm vào cổ chân của cô rồi lại bất ngờ đứng dậy.
"Cô không phải!"
"Hả"
Tiêu Nhã khó hiểu nhìn anh, Lăng Mặc liền thở dài một tiếng rồi dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
"Tổ chức Moth không phải là thứ cô có thể động vào đâu.
Mặc dù tôi không biết làm cách nào cô biết được số thông tin đó nhưng cô đừng có chui đầu vào nguy hiểm"
Tiêu Nhã cười gượng.
Sao thằng cha này nó biết hay vậy?
"Cái...cái gì.
Tôi chính là kẻ cải cách mà!"
Lăng Mặc đảo mắt rồi hất cằm về phía cổ chân cô.
Tiêu Nhã liền nhìn xuống, thì ra là vậy.....sơ xuất quá.
"Kí ấn của kẻ cải cách là ở cổ chân"
"Hê...hê.."
Thôi thì....chứ QUÊ to đùng vả vào mặt.
Tiêu Nhã cười gượng, làm lừa đảo nghiệp dư khổ thân cô quá mà....
"Ờ ừm.....Chuyện này.....ai da"
Lăng Mặc búng vào trán cô, Tiêu Nhã ôm trán, liếc xéo anh.
"Đúng là đồ ngốc mà, có phải cô muốn dùng số thông tin đó để tìm manh mối không?"
Tiêu Nhã bất ngờ nhìn anh.
Kẻ phản bội như anh đúng thật biết nhìn tâm tư người ta mà.
"Ừ, bởi vì tôi phát hiện ở cổ người hầu ấy có hình con bướm"
Anh lắc đầu nhìn cô.
"Người đó không phải là người của tổ chức, bọn họ không thể nghiệp dư như vậy, hình con bướm đó chỉ là hình tạm thời, bởi kí ấn của tổ chức rất đặc biệt, không giống như hình xăm, mỗi người khi đặt chân vào tổ chức sẽ bị tiêm thuốc mê để ngủ, khi tỉnh dậy thì đã thấy kí ẩn rồi, kí ẩn đó giống như được dùng từ loại chất lỏng cổ xưa ấy, chẳng biết nó là gì nhưng không dễ dàng để xóa đâu"
Không phải sao? Thế rốt cuộc ai là kẻ đứng sau.
Cô chau mày đứng suy luận đột nhiên lại nhớ đến một chuyện.
"Vậy thì mục đích của họ không phải là sát hại tôi mà là....."
"Chia rẽ tình cảm của cô và Tư Dật, một hai lần đều muốn cô ngủ với người đàn ông khác không phải sao?"
Lăng Mặc liền chen lời vào.
Cô bất chợt rùng mình.
Bọn chúng muốn chia rẽ cô và Tư Dật? Rốt cuộc là vì sao?
"Nhưng tại sao bọn chúng lại làm thế?"
Chiếc nhẫn trong tay anh đột nhiên phát sáng, cũng là dấu hiệu cho việc thời gian gặp cô đã kết thúc.
Lăng Mặc đặt hai tay lên vai cô rồi vội vàng nói.
"Nhất định không được tiết lộ mảnh giấy này cho bất kì ai.
Cô nhất định phải cẩn thận vì có thể bọn chúng đã gài người vào Cố gia.
Tôi có việc phải đi rồi, hẹn gặp cô lần tới"
Nói rồi Lăng Mặc quay lưng rời đi, Tiêu Nhã vẫn chưa hiểu chuyện gì mà anh lại gấp gáp tới vậy liền túm lấy tay áo của anh.
Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc là cô có biết cô đang hại anh không?
Túm cái áo thế này thì thằng cha trúa ghen kia lại nổi cơn kìa!!!!
Lăng Mặc nhìn ánh mắt sắc bén của Cố Tư Dật mà lạnh cả sống lưng, liền vội vã gạt tay cô ra rồi chạy mất dép.
Nếu cô còn giữ thêm một giây chắc cái mạng của anh đi tong mất luôn trời ạ.
"Gì vậy trời? Tự nhiên chạy mất dép, đàn ông thật khó hiểu!"
------------
"Chậm 3 phút 55 giây"
Tư Dật ngồi trên ghế mà lạnh lùng liếc xéo anh.
"Đâu phải tại tôi, tại Cố phu nhân của ngài túm lấy áo tôi chứ bộ, oan ức quá!"
Lăng Mặc bị ép quỳ trên sàn mà khóc than.
"Cốc đầu một lần, búng trán một lần, gan của anh Lăng đây to quá nhỉ?"
Gòi xong, tới công chuyện?
Còn.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...