Hôn Nhân Định Mệnh

CHƯƠNG 8: Người con gái cháu yêu

Vùi đầu vào bài vở nhưng cô cũng không thể quên được chuyện hồi trưa.Bữa tối cũng có người đưa cơm lên phòng cho cô.Gạt

hết sách vở qua 1 bên cô mặc thêm áo ấm rồi bước xuống vườn.Vẫn như thường ngày cô thu mình vào bên trong 1 lùm cây ,

không hiểu có phải cố ý không mà giữa những hàng cây um tùm lại có 1 khoảng trống kín đáo , không quá hẹp cũng không rộng , đủ cho 1 người ngồi , từ khi phát hiện ra cô hay ngồi đây nhìn ra vườn hoa ly trắng kia.Ngồi đây cô cảm thấy mình như được bảo vệ khỏi mọi chuyện .Nhắm mắt lại , thả hồn theo những cơn gió cô thấy tâm bình lặng lại , nhưng nhớ tới giọng nói ,khuôn mặt kia tim cô khẽ nhói đau , giọt nước mắt lăn dài trên má mà chính cô không nhận ra mình đang khóc , cô không muốn đưa tay lau giọt nước mắt ấy nữa , vì càng lau nước mắt càng chảy , thôi cứ để cho gió cuốn hết đi muộn phiền ấy. Trong không gian im ắng ấy bỗng có tiếng bước chân , cô nghiêng đầu nhìn qua những tán lá. Ánh sáng của đèn điện hắt vào khuôn mặt lạnh lùng ấy làm anh càng trở nên xa cách hơn. Anh đang bước chậm tới bên vườn ly trắng , khuôn mặt cao ngạo nay như được phủ 1 lớp sương mỏng khiến người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Phóng ánh mắt ra tận cuối khu vườn anh đứng đó như 1 bức tượng tuyệt đẹp làm người ta phải lóa mắt.Cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh , lần đầu tiên cô được nhìn anh kỹ như thế , bao cảm xúc như tan biến hết .Đẹp quá. Ngoài từ này ra cô không còn có thế nghĩ ra được từ ngữ nào nữa, không biết từ lúc nào cô đã trở nên háo sắc như vậy.Cả 2 đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì 1 giọng nói cùng làm họ bừng tỉnh.

_Thiếu gia ! Trời bắt đầu lạnh rồi .

Vừa nói bác Trương vừa bước tới , anh thu lại tầm mắt quay người nhìn ông , cô nhận ra trong đôi mắt anh không còn tồn tại sự

lạnh lùng bất diệt nữa mà là nỗi lo lắng , băn khoăn. Anh nhìn ông như muốn nói điều gì đó, nhưng không , anh chỉ gật đầu rồi bước qua ông đi vào nhà.Bỗng bác Trương lên tiếng :

_Thiếu gia , sao phải làm thế với cô bé đó.


Bước chân anh khựng lại , thân hình như đông cứng . Anh nhanh chóng quay người , ánh mắt cũng se lại :

_Bác không cần quan tâm.

Giọng nói anh vẫn lạnh lùng nhưng cô phát hiện nó có 1 chút hoang mang.

_Thiếu gia , tôi đã chăm sóc cậu từ nhỏ tới giờ , tôi tin không ai có thể hiểu cậu bằng tôi kể cả ông chủ.

_... Anh im lặng nghe bác Trương nói tiếp ánh mắt có chút suy tư

_Đừng đẩy mọi người tránh xa khỏi cậu nữa , với cô bé ấy cậu không phải cũng có tình cảm sao?

_Ai bảo bác là cháu có tình cảm với cô ta.Cô ta chỉ là 1 kẻ do ba cháu sắp xếp bên cạnh cháu mà thôi.Cô ta cũng chỉ là 1 quân bài

đối với cháu thôi.

_Thiếu gia , cả tôi và cậu đều biết tiểu thư không giống như thế , cô ấy không phải quân cờ của ông chủ.Cô ấy thật sự rất trong sáng , thánh thiện.

_ Vậy thì sao?

_Thiếu gia , cậu định tiếp tục đối xử với cô ấy như thế sao?

Anh không trả lời mà quay người đi , dường như anh không muốn nhắc tới cô nữa. Trái tim cô như có ai thắt chặt , cắn chặt răng để không bật ra tiếng khóc , thì ra với anh cô chỉ là 1 quân cờ không hơn không kém.Cô đã hiểu tại sao ngày trước anh lại nói


những câu mỉa mai đó với cô. Cô chỉ là 1 quân cờ để bị người khác thao túng.Cô ước gì mình đã không biết , cứ không biết để sống tiếp thì thật tốt , giờ phút này cô cũng hận mình vì đã yêu anh quá nhiều như vậy.

_Khánh , cháu cũng yêu cô bé có đúng không?

Ông không dùng thân phận 1 người quản gia mà giờ đây ông như 1 người thân thiết nói chuyện với đứa cháu của mình.Lần thứ 2 anh dừng bước ,gương mặt anh bỗng căng thẳng đến tột độ.1 lúc lâu sau anh mới khó khăn cất tiếng :

_Cháu không biết.

_Đừng tự lừa dối bản thân mình , đây là lần đầu tiên ta thấy cháu quan tâm tới người khác như vậy. Từ khi cô bé tới cháu thường

xuyên về nhà , luôn âm thầm theo dõi cô bé. Chỉ là cháu luôn tỏ ra xa cách. Đừng nhớ tới chuyện trước kia nữa , vì giờ cháu có thể bảo vệ người mà cháu yêu quý.

_Cháu đã không quan tâm cô ấy là người ông ta chọn ở bên cạnh cháu , nhưng cô ấy không hợp với thế giới cháu đang sống.

_Cháu đã hỏi ý kiến cô bé chưa.Ta thấy cô bé cũng yêu cháu. Ta nghĩ cô bé rất dũng cảm và kiên cường.

_Ở bên cạnh cháu chỉ có nguy hiểm thôi. Cháu không muốn đẩy người con gái cháu yêu vào nguy hiểm.


_Nhưng cháu có thể ..

_Cháu không đủ tự tin.

Cắt lời ông nói , anh bước nhanh vào nhà , ông nhìn vườn ly trắng khẽ thở dài :

_Phu nhân , đến bao giờ quá khứ mới thôi dày vò thiếu gia ?

Cho tới khi cả 2 người đã đi hết cô vẫn ngồi im không nhúc nhích. Bao suy nghĩ chạy vù vù qua trí óc của cô. Chính tai nghe

nhưng cô vẫn không dám tin.Từng giọt nước mắt khẽ rơi , nhưng đó là nước mắt của hạnh phúc. Có ai đó đã từng nói " cười chưa phải vì vui , khóc chưa phải vì buồn"

Bỗng nhiên bao ấm ức ùa về , cô bật khóc thành tiếng. Khóc tới hết nước mắt cô mới chạy ù về phòng để không ai nhìn thấy đôi mắt đỏ mọng của mình.Ngày mai cô sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới , cô muốn được ở bên cạnh anh. Mãi mãi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui