CHƯƠNG 14: Đe dọa, tình cảm chớm nở
Bữa ăn hôm nay không khí khác hẳn mọi ngày, không còn vẻ lạnh lẽo mà thay vào là không khí thoải mái, vui vẻ. Nhìn anh nói chuyện thoải mái cùng Thành và chị Hoa cô thấy hơi chạnh lòng, nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất vì cô biết đó là 2 người thân, người bạn cùng vào sinh ra tử với anh trong thế giới cô độc mà anh đang sống. Chị Hoa nhìn sang cô quan tâm :
_Hôm nay không mệt mỏi quá chứ? Có thể tối sẽ hơi ê ẩm người 1 chút.
_Em không sao.
_Làm gì mà mệt mỏi ?
Đang nói chuyện cùng anh ,Ngạo Thiên cũng quay sang hóng hớt.
_Thiếu gia không phải chuyện của cậu.
_Hoa nhi à, sao mà ích kỷ thế !
_Đã bảo bao nhiêu lần đừng gọi là Hoa nhi nữa. Bộ gần 10 năm rồi mà cậu không hiểu câu đó có nghĩa là gì à?
Chị Hoa trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. Thấy thế, cô bật cười khẽ, 2 con người này đúng là khắc tinh của nhau, từ đầu bữa ăn tới giờ không biết cãi nhau bao nhiêu lần rồi.
_Hoa nhi, em còn bé xíu thế này, anh gọi thế cho thân thiết mà, phải không anh hai?
Anh chỉ biết lắc đầu trước những cuộc cãi vã không điểm dừng của 2 người này.Ngày thường Hoa ít nói nhưng gặp Thành là y như rằng làm người khác đau tai. Khẽ nhìn sang cô anh thấy khung cảnh này bình yên lạ thường, cùng mọi người ăn cơm, cười đùa vui vẻ.Hơn nữa cô luôn an toàn trong sự bảo vệ của mọi người, anh có nên mạo hiểm 1 lần để giữ cô bên mình mãi mãi không? Nụ cười kia vẫn trong sáng, thánh thiện như lần đầu anh nhìn thấy cô cùng người bạn của mình đi mua sắm. Nụ cười ấy như ánh nắng chiếu sáng con tim tràn ngập băng giá của anh, làm con tim anh biết thế nào là rung động. Nhưng có lẽ quá khứ đã ăn sâu vào từng tế bào của anh, ngăn cản anh dang tay để ôm cô vào lòng mình. Anh là kẻ máu lạnh, lãnh huyết từ trước tới nay làm gì cũng không hề chùn bước nhưng giờ đây con người làm kẻ khác nghe tên cũng phải khiếp sợ ấy lại đang sợ hãi. Nỗi sợ ấy chính anh cũng không thể giải thích, có lẽ nào anh sợ sẽ không thể nhìn thấy nụ cười ấy của cô nữa không ?
Cảm nhận thấy có người đang nhìn mình, cô quay sang bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Đó không phải sự lạnh lẽo thường ngày mà ánh mắt đó chất chứa sự dày vò, đau khổ. Nhận thấy cô đang nhìn lại anh vội quay đầu đi. Khẽ dụi mắt mình cô không nghĩ là mình đã nhìn nhầm, ánh mắt đó của anh dù trong đau đớn vẫn nhận ra tình cảm tha thiết dù chỉ 1 chút cũng làm sóng gió trong lòng cô yên bình trở lại. Cúi đầu lặng lẽ ăn cơm cô cũng không để ý tới cuộc cãi vã ồn ào kia nữa, trong đầu cô chỉ còn ánh nhìn đầy phức tạp của anh. Cả 2 người đều chìm vào suy nghĩ của mình cho đến khi không gian im ắng lạ thường họ mới giật mình ngẩng lên. Ngay lập tức cô sốc tới mở lớn cả 2 con mắt, hình ảnh đang được thu vào bộ não của cô thực sự là hy hữu. Chị Hoa đang đặt chùy thủ lên cổ Thành, khuôn mặt 1 màu hắc ám. Chị Hoa mỉm cười dí sát chùy thủ vào khuôn mặt thiếu gia nhiều chuyện kia gằn giọng :
_Khuôn mặt này mà có thêm vài vết sẹo thì sẽ thế nào nhỉ ?
Nhìn nụ cười ấy cô cũng cảm thấy ớn lạnh. Thành nhìn sang anh cầu cứu nhưng anh trực tiếp phun ra 1 câu :
_Tự làm tự chịu.
Thấy không thể tìm sự giúp đỡ từ kẻ máu lạnh kia cậu quay sang cô với khuôn mặt nhăn nhó tới đáng thương hại. Cô giả ngu quay sang bác Trương
_Hôm nay thức ăn rất ngon, lâu lắm con mới thấy ngon miệng như vậy.
Có người trả thù cho mình ngu gì mà xen vào, cô nở 1 nụ cười ngọt ngào gửi tới con người đang nhăn nhó như khỉ ăn ớt kia. Dường như biết mình phải tự lực cánh sinh cậu vội ngọt ngào :
_Hoa à, anh đùa chút thôi mà, hì hì.
_Thiếu gia có cần 1 chút dấu ấn để ghi nhớ câu nói của em hơn không?
Thành vội xua tay :
_Không cần, tuyệt đối không cần. Anh tuyệt đối khắc cốt ghi tâm câu nói của em.
_Thật chứ ?
_Anh xin thề ?
_Lần này tạm tha, còn lần sau thì đừng trách em thủ hạ không lưu tình.
Rút chùy thủ lại chị bước tới gần cô nói :
_Chị có việc đi trước, mai sẽ tới đón em đi học.
_Dạ.
_Thiếu gia, em đi trước.
Anh gật đầu thay câu trả lời. Nhìn bóng Hoa đã đi khỏi Thành mới vuốt cái mặt xinh đẹp của mình lẩm bẩm :
_Thật sợ quá đi, chút nữa là bị hủy dung.
Quay qua anh, cậu nhìn bằng ánh mắt trách móc :
_Đúng là chủ nào tớ nấy, lãnh huyết vô tình. Mà sao hôm nay con bé đó hung dữ thế không biết.
Anh ném cho cậu ánh mắt khinh bỉ , trực tiếp đứng lên để lại 1 câu rồi biến mất:
_Ai bảo động vào con sư tử đang điên. Hôm nay con bé làm sổng 1 đứa băng nhóm khác nên đang điên. Ngu ráng chịu.
Mặt Thành đần ra, vậy là hôm nay thiếu gia ta đây phải chịu tội thay 1 tên nhãi nhép sao? Nhục quá đi thôi. Cô cười tới chảy cả nước mắt. Cậu hậm hực đứng lên nhìn cô nói:
_Chị hai, cười nhiều sẽ có nếp nhăn đấy. Xem mai chị hai có cười được nữa không.
Cô ngơ ngác không hiểu, ôm 1 cục thắc mắc đi ngủ. Sáng hôm sau không thấy bóng dáng anh hay Thành đâu cô hỏi bác Trương thì nhận được câu trả lời 2 người đó đã đi ra ngoài trước. Tới trường tâm trạng cô rất chi là vui vẻ, nhưng vừa bước vào lớp mặt cô cũng như chị Hoa sa sầm cả lại, con gái cả lớp đang bu quanh 1 nhân vật mới xuất hiện, ánh mắt ai cũng như mê dại nhìn cái cục trắng trắng đang ngồi giữa. Nhìn kỹ hơn cục trắng đó là 1 mỹ nhân khó gặp trên đời, nhìn kỹ hơn nữa thì người đó mặc đồ nam sinh, và với đôi mắt 10/10 cô dám đảm bảo đó là cái kẻ nhiều chuyện đang bỏ nhà đi bụi kia.Nhìn thấy 2 người cậu nở nụ cười rạng rỡ đưa tay lên vẫy, lập tức 1 tràng tiếng hét nổi lên. Đúng là chết vì trai đẹp. Khi cả 2 đang chết lâm sàng ở cửa thì may thay thiên thần bé nhỏ đã đánh thức họ dậy .
_Tuyết, chị Hoa, 2 người làm gì mà đứng ở cửa mãi thế?
Cô cùng chị quay lại trả lời :
_Không có gì!
Cả 3 trực tiếp đi tới chỗ ngồi, chưa kịp định thần 1 thân ảnh đã ung dung ngồi xuống bên cạnh Hoa. Chị quay sang gằn giọng :
_Thiếu gia, cậu làm cái quái gì ở đây thế ?
_Đi học.
_Cậu bị dở à ?
_Hôm qua mới nhận ra anh còn thiếu bằng y khoa nữa mới đủ bộ sưu tập bằng đại học.He he.
Cô lắc đầu thở dài, vậy là cũng hiểu câu đe dọa hôm qua của cậu. Sau này cô tới trường cũng khổ rồi, đúng là chạy trời không khỏi nắng. Thở dài lần nữa cô quay qua Q.Anh thì thấy con người này đang nhìn không chớp mắt vật thể lạ vừa xuất hiện kia.Trời ơi cái tính mê trai đẹp thật không còn gì để nói. Hưa tay tới muốn gãy ra cô mới kéo được Q.Anh về thực tại
_Q.Anh à, cậu về nhà tự ngắm mình hay anh Duy cũng thấy no mắt rồi chứ?
Khẽ nuốt nước bọt Q.Anh liếm liếm cái môi nhỏ :
_Đẹp quá, sao lại có người đẹp như vậy cơ chứ, ôi tim tớ đang chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
_Ôi trời ơi.
Ngay lúc này đây cũng có 1 người đang chết lâm sàng ở đầu bàn, trong đầu chỉ có 1 suy nghĩ " người đâu mà đẹp quá ta, đáng yêu quá, ôi cái má kìa muốn cắn 1 cái ". Nở 1 nụ cười mật ngọt chết ruồi cậu chìa tay ra :
_Rất vui được gặp em , anh là Ngô Trọng Thành, người quen của My.
Nắm lấy đôi tay còn đẹp hơn con gái kia nhỏ nhẹ nhàng :
_Em là bạn thân của My, Quỳnh Anh.
Thế là sợi dây tình cảm lại 1 lần nữa trói buộc 2 con người vừa quen biết nhau này.
------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...