Vào buổi sáng, Hứa Như đi lên phòng thí nghiệm như mọi khi, lúc ngang qua khoa ngoại trú, bèn nhìn thấy Tần Nhi và Trần Minh Thành đang chuẩn bị xuất viện.
Trần Minh Thành bị thương không ít chỗ, gương mặt cũng bầm tím, trông đến là khó coi.
Người của Lý Thế Nhiên… ra tay nhẫn tâm thật.
Cô chăm chăm nhìn thẳng về phía trước, nhưng có vài người lại cứ thích kiếm chuyện.
Tần Nhi ễnh bụng, cản đường Hứa Như.
“Hứa Như, có phải cô đã sai người đến đánh anh Thành không!” Tần Nhi tức giận rống lên.
Tuần sau cô sẽ tổ chức đám cưới với Trần Minh Thành, nhưng bây giờ mặt anh ta bầm tím, trong thời gian ngắn không thể lành lặn được.
Vậy chẳng phải sẽ bị khách mời cười nhạo hay sao!
Hay là, Hứa Như cố tình làm thế?
“Cô cảm thấy tôi có thể đánh anh ta đến mức độ như vậy à?” Hứa Như nheo mắt, giọng nói lành lạnh.
“Không phải cô đánh, cũng là cô kiếm người đánh anh ấy, có phải cô vẫn còn lưu luyến anh Thành không, tuần sau chúng tôi sẽ kết hôn, bây giờ còn phải dời đám cưới lại, Hứa Như, cô mưu mô thật!” Tần Nhi tức giận nói.
Hứa Như nhíu mày, gần đây Trần Minh Thành và Tần Nhi rất im ắng, báo chí cũng không hề đưa tin về đám cưới của bọn họ, đã không còn nổi đình đám như lúc mới về nước nữa.
Cô vốn không biết đến chuyện này.
“Tần Nhi, cô cảm thấy tôi ăn no không có chuyện gì làm à? Đúng thế đấy, người của tôi đã đánh anh ta, vì anh ta muốn đưa tôi đi.”
“Tại sao anh ấy lại muốn đưa cô đi? Hứa Như, cô đừng tự mình đa tình nữa.”
Sắc mặt Hứa Như sa sầm, người phụ nữ này giỏi nói điên nói khùng thật.
“Chuyện này thì cô phải đi mà hỏi anh ta, còn có, tôi hết sức hy vọng hai người tổ chức đám cưới, đằng trai là hạng cặn bã, đằng gái thì ti tiện, trời đất đã tác thành cho hai người đấy!”
Vừa nói dứt lời, Hứa Như bèn đi thẳng một mạch.
Tần Nhi tức giận đùng đùng, cô ta ngồi vào xe, Trần Minh Thành nhíu mày: “Sao em lâu thế?”
“Hứa Như đã thừa nhận rằng người của cô ta đã đánh anh.” Tần Nhi nói.
Gương mặt Trần Minh Thành thoáng có vẻ lúng túng.
“Anh quấn lấy cô ta à?” Tần Nhi ép hỏi.
“Anh chỉ muốn đứa cô ấy đi gặp mẹ thôi, mẹ anh vẫn nằng nặc đòi gặp Hứa Như cho bằng được.”
“Chắc là Hứa Như đi gặp dì thì sẽ khiến cho dì giận dữ hơn nữa, thôi cứ để em đi cho.”
Trần Minh Thành nhìn cô to, ánh mắt có vẻ do dự.
Cuối cùng, vẫn đồng ý.
Vào buổi chiều, Hứa Như tan ca, Lý Thế Nhiên nói tối nay anh sẽ về nhà, chắc là cũng đã đến giờ về rồi nhỉ.
Vào lúc ấy, đột nhiên có tiếng hét thất thanh vang lên ở dưới lầu, Hứa Như ngẩng đầu, nhìn khoa ngoại trú bị hỏa hoạn!
Ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt, lan khắp hết cả tầng lầu.
Cô không cần đếm cũng biết, đó là khoa thần kinh mà Lý Thế Nhiên làm việc.
Hứa Như cảm thấy hoảng hốt, bèn lập tức chạy xuống cầu thang.
Thang máy đã ngừng hoạt động, bệnh viện đang sơ tán người dân, tất thảy mọi người đều chạy xuống theo lối thoát hiểm, chỉ có mỗi mình Hứa Như chạy lên trên.
Ở lầu năm, ngọn lửa lớn vẫn còn đang còn đang lan rộng, lính cứu hỏa vẫn còn chưa đến, chỉ có nhóm bảo vệ tiếp tục giữ gìn trật tự mà thôi.
“Có nhìn thấy bác sĩ Lý không!” Hứa Như níu tay người đàn ông bên cạnh rồi hỏi.
“Bác sĩ Lý à? Bác sĩ Lý đang ở trong phòng khám!”
Sắc mặt Hứa Như trắng bệch, dường như cô không đứng vững nổi nữa.
Cô muốn vào đó tìm anh.
Nhưng vừa vào đã bị một bác sĩ khác kéo lại: “Cô ơi, lửa cháy dữ lắm, lối thoát hiểm ở bên này nè.”
Hứa Như bất chấp tất cả, cô đẩy anh ta ra rồi tiếp tục chạy vào trong.
Tầng lầu lâm vào cảnh hỗn loạn, không ai lo nổi cho ai.
“Lý Thế Nhiên!” Hứa Như hét lên, cô đi qua rất nhiều phòng khám, nhưng tất cả đều vắng vẻ, không một bóng người.
Đằng trước mặt đã là khu vực bị bốc cháy, Hứa Như quàng khăn ướt, cắn răng, lúc định chạy vào trong thì có một bàn tay duỗi ra, kéo cô lại.
Hơi thở quen thuộc làm Hứa Như sững sờ, cô ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Lý Thế Nhiên, những giọt nước mắt dần dần tuôn rơi.
Cô ôm anh thật chặt, rốt cuộc cảm giác hoang mang trong lòng đã được xoa dịu, anh không sao… là được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...