Hứa Như rủ mắt xuống.
Có lẽ khoảng thời gian này đã quen với việc Lý Thế Nhiên có chuyện gì đều báo với cô, nên, một khoảng thời gian không có tin tức của anh, có chút lạc lõng.
“Cái gì? Vậy mà cậu cũng không đi tìm anh ta!” Lưu Thanh nói rồi muốn đi tính tiền.
Hứa Như kéo cô ấy lại: “Có lẽ anh ấy đang ở bệnh viện, đừng làm phiền anh ấy.”
“Cậu là vợ của anh ta, làm phiền thì làm phiền! Hứa Như, tớ bị cậu làm tức chết rồi, cậu nói với tớ, cậu có thích Lý Thế Nhiên không?” Lưu Thanh hỏi.
Hứa Như sững sờ, vấn đề này, cô chưa từng nghĩ đến.
Chỉ cảm thấy, xác suất cô và Lý Thế Nhiên phát sinh tình cảm là quá nhỏ.
Anh là một bác sĩ mà người người ngưỡng mộ, bối cảnh sau lưng rất lớn, rất có quyền lực, sự đồng thời xuất hiện của anh và cô, chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân dưới áp lực của gia đình mà thôi.
Từ trước đến giờ cô không cảm thấy hai người đang diễn giả mà thành thật.
Chỉ là, có một số chuyện dường như đang vượt ra khỏi sự kiểm soát của cô.
“Như, tớ cảm thấy cậu nên hỏi trái tim mình, nếu như thật sự thích bác sĩ Lý, không có gì là không thể.”
Hứa Như khẽ cười: “Cho dù tớ thích anh ấy, anh ấy cũng sẽ không thích tớ, những người phụ nữ thích anh ấy nhiều như vậy mà.”
“Nhưng, cậu có lợi thế mà người khác không có, hơn nữa, không phải cậu vẫn luôn muốn thi nghiên cứu sinh sao? Nếu như có sự hướng dẫn của bác sĩ Lý, vậy thì cậu sẽ làm chơi ăn thật.”
“Cái này mình không cần anh ấy.” Vẻ mặt Hứa Như có chút không tự nhiên.
Không lâu sau, Lưu Thanh nhận được điện thoại nên đã vội vàng rời đi.
Người gọi điện thoại đến là Hướng Hoằng, Hứa Như cau mày, nhưng lại không khuyên được.
Về đến nhà, Lý Thế Nhiên vẫn chưa về.
Im lặng một lúc, không nhịn được cuối cùng cô cũng gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên.
Phải gọi lần thứ hai mới có người nhận điện thoại, lại chần chừ không biết phải nói gì.
Chất vấn? Trách cứ? Hay là quan tâm.
Trời ơi, ngày càng không biết phải chung sống với Lý Thế Nhiên như thế nào.
Vô cùng hoảng loạn, Hứa Như liền cúp điện thoại.
Lý Thế Nhiên cau mày, anh vừa mới đi kiểm tra xong các phòng bệnh, hôm nay vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, sợ là không thể về được.
Cuộc điện thoại lúc nãy của Hứa Như khiến anh có chút để tâm, nhưng không ngờ cô lại cúp điện thoại.
Chỉ là, anh cũng không gọi lại, không ngờ Hứa Như lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ly hôn, sự tức giận của anh vẫn không thể hết được.
“Vậy mà không gọi lại? Lý Thế Nhiên, anh tạo phản rồi đúng không!” Hứa Như tức giận, nhưng cuối cùng lại thỏa hiệp, lại gọi đến số điện thoại quen thuộc kia.
Lần này Lý Thế Nhiên nhận điện thoại rất nhanh.
“Hửm?” Giọng nói của anh trầm thấp, rất dễ nghe.
Hai ngày rồi, lần này nghe thấy giọng nói của anh, không thể phủ nhận, cô nhớ anh.
Rất nhớ, rất nhớ.
“Lúc nào thì anh về?” Hứa Như hỏi.
“Nhớ anh rồi? Hửm?” Lý Thế Nhiên tháo khẩu trang xuống, kêu y tá ra ngoài trước.
“Không có, em chỉ hỏi anh như vậy thôi.” Giọng nói của Hứa Như có chút lạnh lùng, mang theo một chút khó chịu.
Lý Thế Nhiên cũng có thể nghe ra.
Khóe miệng cong lên, anh khẽ nói: “Nếu nhanh thì ngày mai.”
“Tối nay không về sao?” Hứa Như càng không vui.
“Ừm, bệnh nhân vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, tối nay anh phải đi kiểm tra bất cứ lúc nào.”
“Đã hai ngày anh không nghỉ ngơi rồi.”
“Rất lo lắng cho anh sao?” Giọng nói của Lý Thế Nhiên khàn trầm.
Hứa Như chỉ cảm thấy trái tim mình đang run rẩy.
“Hay là, em đến với anh nhé.” Nói ra câu này, Hứa Như cũng mơ hồ.
Nhưng, lại tự nhiên như vậy.
“Anh đang ở trong phòng cách ly, em không vào được, ngày mai anh về rồi, ngoan ngoãn đợi anh.”
“Vâng….”.
“Vậy anh nhất định phải dành thời gian để nghỉ ngơi đó.” Hứa Như dặn dò.
“Lời nói của bà Lý, anh đều nhớ.”
Cúp điện thoại, Hứa Như nhìn vào căn phòng ngủ trống không, lại mất ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...