Vì buổi chiều phải đến bệnh viện báo cáo, Hứa Như nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Biết cho dù từ chối cũng không được gì, nên đã tiếp nhận sự thật này.
Lưu Thanh đưa cô đi, vô cùng lưu luyến.
“Không nghĩ tới sẽ có ngày cậu rời khỏi mình.” Mắt Lưu Thanh ẩm ướt.
Hứa Như ai ủi ôm cô ấy: “Có thời gian chúng ta vẫn có thể hẹn nhau ăn cơm, cậu đó, đừng chỉ quan tâm yêu đương mà quên mình.”
“Mình nào có, mình cũng muốn yêu đương đây! Giờ là mùa xuần rồi, hoa mình đợi cũng sắp tàn rồi.” Lưu Thanh khóc thút thít.
Hứa Như cười cười: “Mình không hiểu nhiều về giám đốc Hướng, nhưng nhất định phải biết nhìn người.”
Có thể là vì quan hệ của Hướng Hoằng và Lý Thế Nhiên rất tốt, Hứa Như xem hai người là cùng loại người, đều không phải tốt lành gì.
“Đâu ra mà dễ nhìn rõ như vậy.” Lưu Thanh thấp giọng nói.
“Mình lúc nào cũng là người để cậu trút bầu tâm sự.”
Thời gian vừa khéo, Hứa Như gọi xe đi, đang là thời gian bắt đầu khám bệnh, bệnh viện rất đông.
Đến đây, cô trực tiếp liên lạc với Lý Thế Nhiên là được rồi.
Nhưng, cô lại do dự.
Tại sao anh không nói với cô trước, bây giờ bị điều chức lại là do công ty thông báo, nhưng rõ ràng một câu của Lý Thế Nhiên là có thể nói cho cô biết
Vừa nghĩ tới điều này, Hứa Như bèn có chút tức giận.
Dường như sau khi kết hôn với Lý Thế Nhiên, tính tình của cô đã trở nên lên xuống bất thường.
Vẫn là Lý San đi ra nhìn thấy Hứa Như đang đứng ở cửa phòng ban.
“Cô Hứa, cô tới rồi.”
Hứa Như gật đầu, cùng Lý San đi tới tòa nhà khác, mới phát hiện bệnh viên nhân dân lại có một tòa nhà riêng đặc biệt cho Lý Thế Nhiên nghiên cứu.
Cô nhìn tòa nhà to lớn này, nửa ngày cũng không hồi thần lại.
“Từ năm nay bác sĩ Lý sẽ giảm khám bệnh và phẫu thuật, sau này đa số thời gian sẽ ở đây.”
Hứa Như đi vào, tòa nhà lớn theo phong cách kiến trúc trắng toát, mỗi lần bước vào một cánh cửa sẽ có hai lần kiểm tra vân tay và phần mặt, mỗi tầng đều có hai phòng thí nghiệm.
Lý Thế Nhiên ở tầng trên cùng, Lý San vừa dẫn cô tới liền rời đi.
Cô đeo khẩu trang để bên cạnh, đi vào.
“Bác sĩ Lý.” Ở phía xa, Lý Thế Nhiên mặc áo khoác thí nghiệm, vóc dáng cao ráo.
“Dọn dẹp chỗ này một chút.” Lý Thế Nhiên không quay đâu, chỉ chất lỏng trên mặt đất, có mảnh vỡ ống nghiệm.
Hứa Như đặt túi xuống, không dễ dàng gì lau sạch sẽ, lại không chú ý thấy kệ phía sau, bất cẩn đụng phải.
Đổ xuống ào ào.
Lý Thế Nhiên ngước mắt, nhanh nhạy ôm chặt Hứa Như, những chất lỏng đỏ đều đổ lên người anh.
Hứa Như lo lắng, lập tức lau đi cho anh, Lý Thế Nhiên trực tiếp cởi áo khoác xuống, giao cho nhân viên bên ngoài.
“Xin lỗi.” Cô cắn môi, rất thấp thỏm.
“Không có lần sau.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Trong công việc, anh rất nghiêm túc.
Hứa Như gật đầu, lại không tự chủ nhớ tới, nếu cô lại làm lộn xộn, có phải Lý Thế Nhiên sẽ không chịu được mà không cho cô ở bên cạnh không.
Nhưng mà, cô vẫn là không dám.
Hứa Như lần đầu tiên tới, những điều cần nói Lý San đã nói với cô, chỉ cần Lý Thế Nhiên tham gia nghiên cứu, cô phải đến ghi chép thực nghiệm.
Những lúc khác, cũng do Lý Thế Nhiên sắp xếp.
Hứa Như ngồi bên cạnh, ánh mắt hướng lên trên, từ từ rơi vào trên khuôn mặt anh tuấn của Lý Thế Nhiên.
Anh đeo khẩu trang trong suốt, đường nét ngũ quan rõ ràng, lúc híp mắt lại vô cùng mê người.
Hình như…dường như, làm việc bên cạnh anh cũng không tệ.
Đến tối Lý Thế Nhiên mới rời khỏi phòng thí nghiệm, có bài học xấu hổ lần trước, lần này cô nửa bước không rời đi bên cạnh Lý Thế Nhiên.
Về tới phòng làm việc của Lý Thế Nhiên, anh đưa mấy quyển sách cho cô.
“Đọc thuộc rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...